Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng


Tư Kỳ chơi rất vui, vừa quay đầu liền phát hiện ba tỷ muội Mộng San đứng bên cạnh tảng đá không động, dáng vẻ hơi gò bó.

Cô chạy qua kéo tay Mộng Hoàn: “Muội muội, sao không đi chơi vậy? Bên đó nở nhiều hoa lắm, rất đẹp đó.”

Mộng Hoàn nghiêng đầu nhìn đại tỷ, mím mím môi: “Đại tỷ không cho muội chạy loạn.”

Tư Kỳ lại nhìn Mộng San: “Đại tỷ, hiếm khi rảnh, đứng ở đây cũng mất công, hay là cứ chơi cho vui đi, lát nữa trở về chúng ta lại chăm chỉ làm việc.”

Mộng San cười cười: “Đi chơi đi, Mộng Hoàn, muội cùng Tư Kỳ đi đi.”

Tư Kỳ vừa nhìn nàng liền biết nàng có chuyện, nhíu mày hỏi: “Đại tỷ làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

Ba tỷ muội đều không nói, ngừng lại một lúc, vẫn là Mộng Châu không nhịn được nói thẳng, trong ba tỷ muội nàng là người thẳng tính nhất: “Còn không phải Tử Long, hôm nay chúng ta cắt cỏ bên bờ sông, hắn lại vứt liềm của đại tỷ xuống sông, còn nói để bọn ta bị ăn mắng, lúc này còn chưa có nói với bà nội đâu, đó là cái liềm mới đó.”

Mộng San vội nói: “Mộng Châu, bây giờ đừng nói cái này.”

Tư Kỳ chống nạnh, kêu hừ nói: “Sao bọn lại như vậy, hôm đó cha ta đánh mấy cái đúng là không có tác dụng, hai huynh đệ bọn họ đúng là hư đến tận xương rồi.”

Ở chỗ không xa, Tử Tuấn bọn họ cũng đã nghe thấy, Tử Khang nói: “Đại tỷ, lát nữa tỷ nói thẳng là được, bà nội cũng không phải không nói lí, sẽ không mắng tỷ.”

Mộng San thở dài: “Bà nội sẽ không mắng ta, nhưng nhị thẩm lại sẽ nói lời khó nghe, mẹ ta nghe thấy lại mất mặt, ta cứ nghĩ lại thấy khó chịu.”

Mấy huynh muội bọn họ nhìn nhìn nhau, cũng không biết khuyên thế nào, đây là chuyện của người lớn.


Vì chuyện này nên cũng không có tâm trạng chơi nữa, mọi người dạo một lúc liền xuống núi, đúng lúc gặp Thiên Khoát.

Hắn nhìn thấy mấy người Lâm gia trước, cười chào hỏi: “Tử Tuấn Tử Khang, các ngươi đã lên núi à?”

Tử Tuấn cười gật gật đầu: “Ngày mai phải đi học rồi, hôm nay đi dạo một lát.

Ngươi sao rồi hả, đã xem sách mà tiên sinh bảo đọc chưa?”

Mùa vụ bận rộn thư viện cũng sẽ cho nghỉ, để học sinh trở về phụ giúp, đợi qua mùa vụ lại đi học tiếp, cũng sẽ bảo học thuộc mấy bài thơ gì đó.

Thiên Khoát cười nói: “Đương nhiên đã xem rồi, ban ngày không rảnh ta liền xem buổi tối, còn hai người các ngươi, có phải trộm làm biếng không?”

Tử Khang lắc đầu: “Ta không có.”

Tử Tuấn chột dạ, cười hì hì: “Được rồi, ta chưa xem, làm việc mệt lắm, trở vể nằm xuống liền ngủ, nào còn tâm trạng.”

Mấy người nói chuyện một hồi liền chuẩn bị ai về nhà nấy, Thiên Khoát nhìn Tư Kỳ, thầm nghĩ sao nha đầu này mặt ủ mày chau vậy?

Hắn đang muốn hỏi, kết quả Tư Kỳ đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: “Thiên Khoát ca, ta có thể mượn con chó nhà huynh dùng một chút được không?

Thiên Khoát liền sững người, lập tức cười nói: “Đương nhiên là được, muội muốn Đại Hoàng để làm gì?”

Tư Kỳ kêu hừ: “Ngày mai huynh liền biết.”

Mấy người Lâm gia rời đi, Thiên Khoát đứng tại chỗ nhìn một lúc, luôn cảm thấy nha đầu Tư Kỳ đó có chút không giống trước kia.

Cụ thể là không giống ở đâu hắn cũng không nói ra được, nhưng đôi mắt đó, nhìn cứ cảm thấy không phải là người lúc trước, không lẽ bị sét đánh hỏng rồi?

Ra ngoài chơi một vòng, vốn nên vui vẻ mới đúng, kết quả vì chuyện Tử Long bắt nạt Mộng San làm trong lòng Tư Kỳ không thoải mái.

Hai tên tiểu tử đó sao lại đáng ghét vậy cơ chứ?

Không được, lúc trước bị bọn họ đè đầu là vì Lâm Tư Kỳ cô chưa đến, bây giờ đã đổi người, không có lí nào vẫn bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ được.

Con gái đã làm sao?

Con gái thì có thể bị con trai tùy ý bắt nạt à? Cô mới không tin đâu.

Về đến nhà, mấy đứa trẻ liền tự mình đi phụ giúp, người chẻ củi, người băm rau lợn.

Lúc này cũng sắp phải nấu cơm tối, Tư Dao và Tư Mộng Châu vào bếp phụ nấu cơm.


Tuyên thị và Lâm Trường Nguyên còn ở trong phòng chỉnh lý đồ đạc nên cơm tối là Lưu thị nấu.

Tư Kỳ ngó vào phòng, không có vào bếp phụ giúp, xoay người đi vào đông gian phòng.

“Mẹ, hai người vẫn đang chỉnh lý đồ đạc hả, nhiều đồ vậy sao?

Tuyên thị gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, đồ nhiều quá.

Mẹ và cha con ở bên ngoài mấy năm, thực ra cũng không đặt mua gì, nhưng mà đồ vật linh tinh cũng không ít.

Lần này về gấp, ở bên đó chưa có chỉnh lý xong, đều nhét hết vào rương rồi mang về, bây giờ kiểm kê lại đúng là rắc rối.

Các con ra ngoài chơi về rồi à?”

Tư Kỳ ngồi trên ghế đẩu nhỏ, gật đầu: “Vâng ạ, bọn con lên núi chơi.”

Tuyên thị hỏi cô: “Chơi có vui không?”

Tư Kỳ gật đầu, nhưng nhìn có vẻ không vui lắm.

Lâm Trường Nguyên mang cái rương cuối cùng ra, cười nói: “Kỳ Nhi sao vậy? Ra ngoài chơi còn không vui à? Có phải ca ca con không mang con đi bắt thỏ hoang nên con giận không? Đợi cha hết bận, mang con lên núi bắt thỏ nhé?"

Tư Kỳ vẫn không nói chuyện, Tuyên thị liền nói: “Tướng công, chàng chiều nó như vậy làm gì, cô nương nên có dáng vẻ của cô nương.

Tư Kỳ nhà chúng ta đã giống con trai rồi, bây giờ cũng đã chín tuổi còn không mau học nữ công gia chánh, sau này làm sao gả ra ngoài?”

Tư Kỳ nghe thấy lời này liền kêu: “Mẹ à, sao con lại không gả ra ngoài được rồi.”

Lâm Trường Nguyên cũng cười nói: “Đúng vậy, Kỳ Nhi chúng ta xinh đẹp như vậy, sau này nhất định phải chọn lấy một người tốt mới được, đàn ông bình thường còn không cưới được con gái ta đâu.”


Tư Kỳ cũng không cùng bọn họ nói chuyện này nữa, mở rương ra, cô tò mò nhìn đồ đạc ở bên trong, cười hỏi: “Mẹ, đây là cái gì vậy?”

Tuyên thị gẩy gẩy mấy cái, nhìn nhìn nói: “Đây là một ít đồ linh tinh mẹ mang về, đồ bên trong nhiều lắm, mẹ còn phải chỉnh lý cho tốt.”

Nàng lấy từng món đồ ra, Tư Kỳ lúc này cũng rảnh, liền ngồi ở bên cạnh nhìn.

Tuyên thị cầm mấy túi vải bố, Tư Kỳ tò mò cầm lấy mở ra xem, bên trong thế mà là ớt, cô bốc lên ngửi ngửi, rất cay mũi.

Tuyên thị vội vàng nói: “Con ngửi cái này làm gì, cái này rất cay, cẩn thận sặc mũi.”

Tuyên thị bỏ đồ xuống, Tư Kỳ sáng mắt lên, phấn khích hỏi nàng: “Mẹ, đây là đồ gì vậy? Sao trước kia con chưa từng thấy.”

Cuối cùng cô cũng sực nhớ ra, tại sao trước đó lại cứ thấy món ăn trong nhà thiếu thiếu gì đó, thì ra là thiếu ớt.

Mặc dù cũng không phải hoàn toàn không có vị cay, nhưng vị cay đó là vị cay của hồ tiêu, căn bản không cùng một loại với vị cay của ớt.

Lúc đó không nhớ ra là vì trong rau cũng có vị cay, làm cô lơ qua, trong chốc lát không nghĩ ra, bây giờ nhìn thấy thứ này, Tư Kỳ đã hiểu.

Cô lục tìm trong trí nhớ, trong trí nhớ của nguyên chủ thực sự không có thứ này, nhìn có vẻ thời kì này không có ớt.

(Hết chương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận