Tư Kỳ tĩnh dưỡng mấy hôm, cơ thể đã dần khỏi, cô liền muốn ra ngoài đi dạo, Tư Kỳ rất không yên tâm: “Ngày mai lại ra ngoài, hôm nay trời nóng, ngày mai ra ngoài sớm một chút là được.
”
Tư Kỳ cười híp mắt nói: “Tỷ coi ta là trẻ con rồi.
”
“Muội còn không phải là trẻ con à?” Tư Dào cười nói: “Nghe lời, mấy ngày nữa là cha mẹ về rồi.
”
Tư Kỳ thầm nghĩ, lại suýt quên mất, cô bây giờ đúng thực là trẻ con, nói năng hành động vẫn nên chú ý một chút mới được.
“Tỷ.
” Tư Kỳ nghiêng người qua nhìn Tư Dao làm khăn thêu: “Tỷ nói ông bà nội sẽ phạt bọn họ không?”
Nói đến chuyện này, Tư Dao lại hơi tức giận, bỏ khung thêu xuống: “Chuyện này đã qua mấy ngày rồi, muội cũng đã đỡ hơn, ông nội cũng chỉ răn dạy bọn họ mấy câu, cứ thế nhị nương còn không ngừng bảo vệ, đoán chừng cũng sẽ không nói gì nữa.
”
Tư Kỳ gật gật đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng mà ta không muốn cứ tha cho bọn họ như vậy, đúng là quá đáng ghét, bình thường liền thích trêu chọc người khác, gây ra chuyện nhị nương còn bảo vệ bọn họ.
”
Tư Dao nghĩ: “Đúng vậy, ta cũng không nhịn được, chúng ta có đại ca nhị ca bảo vệ còn xem như may mắn, Mộng Châu và Mộng Hoàn mới là bị bọn họ bắt nạt quá đáng.
Lúc cha mẹ đi đã nói, bảo chúng ta ở nhà ngoan một chút, đừng để ông bà nội phiền lòng, chuyện này vẫn là đợi họ về rồi lại nói sau.
”
“Cha mẹ sẽ không để chúng ta tủi thân, đến lúc đó sẽ tìm cách.
”
Tư Kỳ nghĩ nghĩ, lúc trước bọn họ bị bắt nạt, cha đúng là sẽ giúp bọn họ, như vậy cũng làm nhị bá và đại bá có chút oán giận, chuyện trẻ con thì để trẻ con chúng nó tự giải quyết vẫn là tốt hơn.
Cơm trưa Tư Kỳ vẫn ăn ở trong phòng, Tư Dao bận việc ở bếp, là Ngô thị tự mình đưa cơm cho cô.
Đỗ thị phơi quần áo trong sân, nhìn thấy rất không vui: “Mẹ, Tư Kỳ nó ăn đồ bổ tận mấy ngày rồi, nó sớm đã khỏi còn chăm như vậy.
Tiểu nha đầu này chính là cố ý, mùa màng bận rộn, người đi làm trong nhà còn không được ăn những thứ tốt như vậy.
”
Ngô thị lườm nàng nói: “Ngươi nói ít mấy câu cho ta, Kỳ Nhi bị bệnh, nên ăn chút đồ bổ, Kỳ Nhi tại sao lại bị bệnh ngươi không biết à? Lại nói, trong nhà chúng ta phần lớn đều là vợ chồng lão tam kiếm được, ngươi còn nhiều lời xem ta làm sao xử lý ngươi.
”
Đỗ thị lầm bầm mấy câu, cũng không có gan đối nghịch với Ngô thị nữa.
Tư Kỳ ở trong phòng nghe thấy, cảm thấy thật thú vị, Đỗ thị này EQ không cao lắm nha, lời gì cũng thích nói toẹt ra, nhưng mà bản thân lại không phải là người lớn gan, sau khi nói xong còn không được tích sự gì, lại không dám cãi thật, thích dùng miệng lưỡi để tranh luận thế à?
Thực ra người như vậy đáng ghét thì đáng ghét thật, nhưng không khó đối phó, Tư Kỳ rất vui, may mà không phải là một người thích dùng mánh khóe, nếu không phải mất công phòng tránh.
Cô ngồi trên ghế, Ngô thị đi vào, cười nói: “Kỳ Nhi đói rồi đúng không? Hôm nay nấu canh trứng gà cho ngươi, mau nếm thử xem.
”
Tư Kỳ cười cảm ơn bà nội, còn giơ thìa múc một ít bón cho Ngô thị: “Bà nội, con đã khỏi rồi, không cần ăn những đồ bổ này nữa.
”
Ngô thị nói: “Ngươi nghe lời, dưỡng mấy ngày cho tốt, vốn đã gầy, bệnh xong liền càng gầy rồi.
Cha mẹ ngươi trở về còn phải trách ta, nói ta để ngươi chịu thiệt.
”
Tư Kỳ uống một ngụm canh trứng, cười nói: “Cha mẹ mới không trách bà nội đâu, cha mẹ biết bà nội đối xử tốt với bọn con.
”
Ngô thị vui vẻ, đứa trẻ này đúng là hiểu chuyện: “Được rồi, ngươi ăn từ từ, đừng để bị bỏng, bà nội cũng ra ngoài ăn cơm đây.
”
(Hết chương)