Hôm sau Tư Kỳ liền quấn lấy Tư Dao đòi ra ngoài, không muốn ở trong phòng nữa, Tư Đào không làm gì được nàng, chỉ đành phải đồng ý.
“Kỳ Nhi, muội chơi ở hiên đi, ta ở đây giặt quần áo, không cần muội giúp.”
Tư Kỳ cười gật đầu: “Được, tỷ, buổi trưa ai nấu cơm vậy?”
“Hôm nay là đại nương nấu, Mộng San bọn họ lên núi nhặt củi, một lát ta giúp thái rau.”
Tư Kỳ lại nói: “Vậy muội cũng qua giúp.”
“Được rồi, muội ngồi yên đó đi, bà nội cũng đã nói rồi, bảo muội không phải làm gì cả, trong nhà nhiều người lắm, muội không làm cũng không sao.” Tư Đào đầu cũng không ngẩng lên nói.
Gần trưa Lưu thị về nấu cơm, thấy Tư Kỳ ngồi ở chỗ râm trong sân, cười nói: “Kỳ Nhi sao ra ngoài rồi, bên ngoài nóng lắm đấy, vào phòng ngồi đi.”
Tư Kỳ mỉm cười đứng dậy nói: “Ta không sao rồi, ta giúp đại nương làm cơm nhé.”
Lưu thị kéo cô ngồi xuống: “Ngươi ngồi ngoan, chuyện này còn không cần ngươi làm, bữa trưa đại nương lại nấu canh trứng gà cho ngươi.”
“Không cần đâu.”
Tư Kỳ lắc đầu, hơi tủi thân nói: “Còn ăn nữa là nhị nương lại phàn nàn.”
Lưu thị hừ một tiếng: “Ngươi đừng sợ, nhà chúng ta có ngày hôm nay đều nhờ vào cha mẹ ngươi.
Bây giờ ngươi bị bệnh, ăn bát canh trứng thì tính là cái gì?
Cho dù ăn thịt bò cũng là chuyện đương nhiên, bà nội ngươi cũng sẽ đồng ý, đừng để lời nhị nương ở trong lòng.”
Lưu đi vào bếp, thấy Tư Dao đã ngắt rau xong hết, cười nói: “Vậy mà giúp ta thái rau, Tư Dao giỏi quá.”
Tư Dao cười cười: “Ta thái không tốt.”
“Rất được mà, ngươi ra ngoài với Kỳ Nhi đi, ở đây không cần ngươi đâu.” Lưu thị rất thích mấy đứa trẻ tam phòng, đều là con cháu Lâm gia, sao chỉ có Tử Long Tử Kiện là khiến người khác ghét nhỉ? Nói đi nói lại vẫn là lỗi của Đỗ thị, thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Lúc cơm trưa sắp nấu xong thì cả nhà đều đã về, xuống ruộng làm việc, trên chân đều là bùn, phải ở trong sân rửa kĩ một hồi.
Tư Kỳ hiểu chuyện đổ nước cho Lâm Đức Chính và Ngô thị rửa chân.
Đỗ thị và hai con trai đi ở đằng sau, ngoài đồng nhiều việc, Tử Long và Tử Kiệt tạm thời cũng phải đi làm, việc nặng không làm được nhưng vẫn có thể giúp cầm đồ, hai đứa trẻ kêu khổ mấy ngày liền.
Bọn họ vào nhà, nhìn thấy Tư Kỳ, Tử Kiệt đang muốn nói chuyện, Tư Kỳ đã trốn ra sau lưng Ngô thị, làm ra dáng vẻ sợ sệt: “Bà nội, bà nội con sợ.”
Ngô thị vốn còn không biết tại sao đột nhiên nàng lại như vậy, kết quả Tư Kỳ chỉ ra cổng nói: “Bọn họ bắt nạt con.”
Đỗ thị lập tức nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, đúng là bụng dạ đa đoan, bọn họ bắt nạt ngươi thế nào, không phải ngươi vẫn còn tốt đấy à? Không được nói linh tinh.”
Tư Kỳ tủi thân nói: “Chính là bọn họ bắt nạt con.”
Đỗ thị còn muốn nói nữa lại bị Lâm Đức Chính chửi: “Con dâu lão nhị, lời ngươi nói là ý gì, ngươi nói trẻ con như thế à? Lần này Tư Kỳ chịu ủy khuất, hai tên nghịch tử nhà ngươi cũng phải dạy dỗ đàng hoàng, ngươi cứ bảo vệ chúng nó, con cái đang yên đang lành bị ngươi dạy hư hết rồi.”
Đỗ thị ưỡn cổ nói: “Cha, chuyện này cũng đã qua rồi, có gì đáng để dạy dỗ đâu.
Chuyện hôm đó bọn chúng cũng không phải cố ý, lại không phải bọn họ bảo Tư Kỳ trèo lên cây.
Tự nàng ngu, sét đánh còn trèo cây, lại nói bây giờ cũng không có chuyện gì, hà tất nói lại những chuyện này.”
Tư Kỳ trốn sau lưng Ngô thị, Tử Long làm mặt quỷ về phía nàng, Tư Kỳ chớp mắt liền khóc luôn: “Bà nội, con sợ...!sợ sét đánh.”
Mấy đứa trẻ kêu chíp chíp ⊙⊙
(Hết chương)