Hai vợ chồng đang nói chuyện với hai con gái trong khuê phòng, nghe thấy tiếng động bên ngoài liền biết là Ngô thị đã về.
Lâm Trường Nguyên cũng nhớ mẹ, vội vàng đi ra ngoài, mẹ con hai người gặp nhau thì đều rất xúc động.
Ngô thị chạy qua, kéo lấy Lâm Trường Nguyên liền đỏ mắt: “Lão tam a, cuối cùng cũng về rồi.”
Lâm Trường Nguyên nói: “Mẹ, là con trai bất hiếu, lâu như vậy cũng không về thăm nhà.”
Tết năm nay, bởi vì Tử Thần bị bệnh cho nên vợ chồng hai người bọn họ không về được, đón Tết cũng không về.
Tính như vậy là đã tận mấy tháng không về nhà.
Ở ngoài làm ăn cũng bận rộn, ra ngoài vốn là để kiếm tiền, hai vợ chồng bọn họ cũng không muốn lỡ chuyện làm ăn, bình thường cho dù về nhà cũng chỉ ở hai ngày là đi.
Mấy năm nay, cả nhà đúng là gặp thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ thấy giống như khách khứa.
Tuyên thị cũng đi ra, vội vàng làm lễ chào Ngô thị: “Mẹ, con dâu đã về.”
Ngô thị kéo nàng, cười nói: “Về rồi là tốt, thấy các ngươi khỏe mạnh, mẹ cũng yên tâm, Tử Thần đâu?”
Ngô thị chỉ vào phòng: “Vừa nãy ngủ say ở trên xe rồi, bây giờ vẫn đang ngủ, lát nữa nó tỉnh lại bảo nó qua nói chuyện với mẹ.”
Ngô thị gật đầu, cười nói: “Được được được, các ngươi trở về là ta cũng yên tâm rồi, hôm nay ta thật sự rất vui.”
Bọn họ đang ở trong sân nói chuyện, những người khác cũng lần lượt từ ngoài về.
Lâm Đức Chính chắp tay sau lưng đi vào sân, nhìn thấy Lâm Trường Nguyên liền cười: “Lão tam về rồi, trưa nay phải uống với ta hai chén mới được.”
Đàn ông trong gia đình biểu đạt tình cảm khá chậm chạp, ông cũng nhớ con, nhưng không thể khóc sướt mướt giống như Ngô thị được, dù gì cũng là chủ một nhà mà, cần thể hiện.
Một lúc sau, Lâm Trường Nguyên mới nhìn thấy hai con trai của mình, cười nói: “ Tử Tuấn Tử Khang.”
Hai huynh đệ đang vác cuốc, thấy cha mẹ đã về, vội vàng bỏ nông cụ xuống, cười hớn hở nói: “Cha mẹ dọc đường vất vả rồi đúng không.”
Tuyên thị nói: “Không vất vả, các ngươi ở nhà thế nào, có nghe lời không?”
Ngô thị nói: “Như vậy còn không nghe lời được à? Hai đứa con trai này của ngươi nghe lời quá ấy chứ, đúng là để ta bớt lo.
Lúc này mùa vụ bận rộn không biết đã giúp được bao nhiêu là việc, nếu không có chúng nó, việc nhà chúng ta đúng là làm không xuể.”
Lúc này Đỗ thị đã về, nghe thấy lời này liền bĩu bĩu môi, thầm nói con trai mình cũng xuống ruộng làm việc, cũng không thấy mẹ khen qua bao giờ.
Nàng cũng không nghĩ thử, ngày thường hai con trai bảo bối của nàng xuống ruộng, kết quả cuối cùng đều là Ngô thị thấy phiền, vẫy tay bảo hai bọn bọ đi chơi, nào bì được với hai người Tử Tuấn Tử Khang?
Đỗ thị nhìn dáng vẻ của Tuyên thị liền chợt lóe lên suy nghĩ, vội vàng cười xán lại gần: “Đệ muội dọc đường vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, cơm trưa để ta nấu là được.”
Nàng thấy Tuyên thị có chút đồ tốt, tạo quan hệ tốt với nàng sẽ có lợi.
Tuyên thị nào sẽ để nàng tự nấu, nhị tẩu này có tính tình gì là nàng rõ nhất, cười nói: “Nhị tẩu nói vậy liền khách sáo rồi, chúng ta đều là con dâu Lâm gia, xuống bếp nấu cơm là chuyện nên làm.
Buổi trưa nhiều người, cùng nhau nấu là được.”
Ở trong sân nói chuyện một hồi, Lâm Đức Chính dẫn mấy con trai lên nhà trên nói chuyện.
Mấy con dâu liền vào bếp nấu cơm.
Cha mẹ đã về, hai tỷ muội Tư Kỳ Tư Dao cũng vui quá chừng, chạy trước chạy sau rót nước.
(Hết chương)