Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng


Ngô thị cũng vào nhà nghe mấy người đàn ông bọn họ nói chuyện, sau khi ngồi xuống Lâm Trường Nguyên nhìn quanh, cười hỏi một câu: “Nhị ca, sao không thấy Tử Lòng với Tử Kiệt đâu vậy?”

Vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt Lâm Trường Quý liền ngừng cười, biết là tam đệ muốn hỏi tội.

Nghịch tử nhà mình làm con gái tam đệ bị thương, chuyện này có thể dễ dàng cho qua sao?

Cả nhà đều hiểu rõ, lần này hai vợ chồng tam đệ về nhà là vì chuyện này.

Tư Kỳ mặc dù là một nha đầu, nhưng lại là mạng sống của hai vợ chồng tam đệ, từ nhỏ đã rất quý.

Con gái bảo bối của người ta bị thương, người ta có thể không đau lòng sao?

Lúc này hỏi đến, Lâm Trường Quý cũng không biết phải nói thế nào, sững lại một lúc mới cười nói: “Hai tên nghịch tử đó suốt ngày chạy đi chơi, cũng không biết lúc này đã chạy đi đâu rồi.

Không cần để ý đến chúng nó, đến giờ ăn là sẽ về.”

Lâm Đức Chính và Ngô thị ở bên cạnh nghe, đương nhiên là biết rõ đầu đuôi.

Ngô thị nói: “Hai đứa Tử Long Tử Kiệt đúng là bị mẹ bọn chúng chiều hư rồi, phải quản giáo chúng nó cho tốt mới được.


Lão nhị à, suy cho cùng cũng là con trai của ngươi, nữ nhân trong nhà thì biết gì? Vợ ngươi ngang ngược hống hách, cẩn thận nàng dạy hư bọn trẻ, ngày thường ngươi vẫn phải quản giáo chúng nó một chút.”

Lâm Trường Quý vội vàng gật đầu đáp ứng: “Mẹ, con biết rồi.

Chuyện này cũng đã cảnh tỉnh con, mấy hôm nay đang nghĩ làm thế nào để sửa đổi tính tình của chúng nó.”

Lúc này đối mặt với lão tam, dù sao hắn cũng phải nói mấy lời này.

Nếu là con trai mình gây chuyện, làm cha mà một chút suy nghĩ tự kiểm điểm đều không có, không phải càng khiến lão tam tức giận sao?

Lâm Trường Quý rất rõ ràng, cả nhà có thể sống tiếp cuộc sống như bây giờ, đa phần đều là công lao của lão tam.

Hắn ở ngoài vất vả kiếm tiền, hầu hết đều gửi về nhà, cũng không có ích kỉ với người trong nhà.

Con gái người ta để ở nhà lại bị thương, cho dù không phải là giao phó cho hắn, trong lòng hắn cũng áy náy.

Lâm Trường Nguyên hiểu rõ, cha mẹ làm đương gia, không mong trong nhà loạn đến mức gà chó không yên.


Chuyện này đã trôi qua mấy ngày rồi, Kỳ Nhi bây giờ cũng đã vui vẻ chạy nhảy, định nghĩ cho qua chuyện.

Nhưng trong lòng hắn không nghĩ như vậy, vừa rồi nhắc đến chuyện này chính là muốn tính sổ.

Cho dù Ngô thị đang ở bên cạnh giảng hòa, Lâm Trường Nguyên vẫn rất không nể mặt: “Nhị ca, Tử Long Tử Kiệt từ nhỏ đã rất ngang bướng, huynh có được bọn chúng không dễ dàng, nuông chiều chút cũng phải, ta và vợ ta cũng thương Kỳ Nhi, đều là như nhau.”

“Nhưng chiều con cũng không thể chiều hư được, Tử Long Tử Kiệt thực ra quá là ngang bướng một chút, ngày thường liền ở trong thôn gây chuyện, còn may là không gây ra chuyện lớn gì, nếu không xử lý làm sao?”

“Lần này thì hay rồi, làm Kỳ Nhi bị thương, đó là con gái bảo bối của chúng ta.

Huynh có biết ta và mẹ nó ở bên ngoài nghe thấy tin này trong lòng sốt ruột bao nhiêu không? Vội vàng sắp xếp xong chuyện ở bên đó liền vội vã trở về.”

“Cũng không giấu huynh, lần này ta về chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua chuyện, hai tên nghịch tử đó phải cho ta một lời giải thích.”

Lâm Trường Quý nói: “ Lão tam, bọn chúng còn nhỏ, ngươi là tam thúc của chúng nó, cũng không thể quá đáng quá mức được.”

Lâm Trường Nguyên trợn mắt: “Bọn chúng còn nhỏ thì có thể nghịch thế à? Là trẻ con thì có thể tùy tiện phạm lỗi? Trẻ con cũng phải có dáng vẻ của trẻ con mới đúng.”

“Bọn chúng còn là trẻ con mà!”

“Vậy thì đừng bỏ qua cho chúng…”

(Hết chương)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận