Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Phong giao Lâm Hàn, Lâm Thấm cho La Thư, “A Thư, nàng dỗ hai đứa ngủ đi, có được không?”

La Thư yên lặng gật đầu.

“Nương.” Lâm Hàn và lâm Thấm mỗi đứa ôm một chân La Thư, nũng nịu gọi.

Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm tiễn Tấn Giang Hầu đi về.

Yên lặng đi lại trong màn đêm, bóng lưng của cha con Lâm Phong và Tấn Giang Hầu đều lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Trên đường đi ra cửa, bên cạnh có một bồn hoa, trong bồn hoa trồng hoa cỏ huyên.

Mạnh Dao có bài thơ “Du tử”: Cỏ huyên mọc khắp thềm nhà, lãng tử đi tận trời xa; mẹ già tựa cửa trông ngóng, không thấy cỏ huyên nở hoa.” Trong thơ lấy cảnh tả tình, miêu tả tình cảm thâm hậu hàm súc giữa mẹ con, khiến cho người ta phải xúc động.

Thấy hoa cỏ huyên sẽ khiến cho người ta nghĩ tới mẫu thân.

Lâm Đàm dừng bước chân trước bồn hoa.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên trên hai gò má trắng nõn như ngọc của nàng, có vẻ vô cùng thánh khiết, trang trọng.

“Ông ngoại, năm đó khi bà ngoại sinh mẫu thân cháu, ông cũng không có ở trong phủ, đúng không?” Giọng Lâm Đàm nhu hòa mà rõ ràng, “Ông từ biên quan lao nhanh về kinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy thê tử bình an vô sự, anh nhi đáng yêu hoạt bát, ai ngờ khi trở lại La gia, thê tử của ông đã hít vào một hơi, bên cạnh nằm một anh nhi khóc lóc không ngừng, ông ngây người, choáng váng, không nhịn được nỗi khổ sở mất đi thê tử nên trút toàn bộ lửa giận lên trên người anh nhi, có đúng không?”

Lâm Phong và Lâm Khai nghe nàng hỏi bén nhọn như vậy, đều hơi lo lắng, không hẹn mà cùng đứng ở bên người nàng, thật giống như thay nàng ngăn cản lửa giận của Tấn Giang Hầu vậy.

Tấn Giang Hầu lại hoàn toàn ngây dại.

“Ông từ biên quan lao nhanh về kinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy thê tử bình an vô sự, anh nhi đáng yêu hoạt bát,... Ông ngây người, choáng váng, không nhịn được nỗi khổ sở mất đi thê tử nên trút toàn bộ lửa giận lên trên người anh nhi, có đúng không?”

Không đành lòng hồi tưởng lại một màn giống như lại xuất hiện ở trước mắt kia: Thê tử lương thiện dịu dàng ngã trong vũng máu, đôi mắt mở thật to, đã không còn hô hấp, hắn nhào qua lớn tiếng gọi nàng, liều mạng lay nàng, nhưng nàng không tỉnh lại, cũng không còn tỉnh lại nữa...

Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu, đập vào mi mắt là một bọc tã lót đỏ ửng, anh nhi trong tã lót kêu khóc rung trời, giống như con bé bị bao nhiêu uất ức vậy...

Một khắc kia hắn thật sự rất hận, hắn hận màu đỏ ửng này, màu sắc đỏ ửng giống như màu máu của thê tử hắn! Chính là hài tử này, vì hài tử này hắn mới đau khổ mất đi vợ yêu, a Giản mới không đến hai tuổi đã không còn mẹ ruột! Ánh mắt hắn đỏ như máu, đột nhiên giơ tay lên về phía bọc tã nhỏ màu đỏ đó...

Tấn Giang Hầu nhắm mắt lại, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lâm Phong thành khẩn nhìn hắn: “Nhạc phụ, khi sinh a Hàn, hai mẹ con bọn họ cũng đi một vòng trước quỷ môn quan, hết sức hung hiểm. Lúc ấy a Thư đã sức cùng lực kiệt, cho rằng mình nhất định khó giữ được tính mạng, đặc biệt sai người gọi con vào, chảy nước mắt nói cho con biết, nói nếu như nàng đi thật, là vận mệnh của nàng như vậy, không phải vì hài tử mới ra đời đã khắc chết nàng, cầu xin con đối xử tốt với hài tử, đừng hận đứa bé. Nhạc phụ, a Thư có kinh nghiệm đau đớn của chính mình nên mới có thể vào cửa ải sống chết lại vẫn còn băn khoăn chuyện này.”

Tấn Giang Hầu trầm mặc đứng ở đó, một mình yên lặng, giống như cây đại thụ ở bên cạnh hắn vậy, giống như đã ăn sâu bén rễ trên mặt đất.

- Nương của cháu mới vừa ra đời đã lẻ loi bơ vơ, chẳng lẽ nương không đáng thương sao? Chẳng lẽ nương muốn như vậy sao?” Lâm Đàm rơi lệ.

“Ông ngoại, ông mất đi thê tử, nương của cháu cũng mất đi mẫu thân mà.” Lâm Khai cũng bất bình thay La Thư.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống trên gò má già nua của Tấn Giang Hầu.

Cha con ba người Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm đều sợ ngây người.

Tấn Giang Hầu không phải làm từ sắt, cũng sẽ đau lòng rơi lệ sao?

Tấn Giang Hầu không nói một lời xoay người, bước nhanh rời đi.

Gió đêm thổi áo khoác màu đen trên người hắn lên, giống như một con chim ưng lão luyện bay lượn chao liệng trong màn đêm, giương nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt.

“Đường Hàm Dương nhánh lan gầy tiễn khách, trời có tình chắc trời cũng già đi.” Câu thơ của Lý Hạ đột nhiên nổi lên trong lòng, cảm giác hưng thịnh diệt vong, thân thế đau buồn làm cho người ta thổn thức không thôi.

(*) Bài thơ Kim đồng tiên nhân từ Hán ca tịnh tự của Lý Hạ

- ---

Lâm Thấm đã rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn và tay chân nhỏ bé, mềm mại rúc vào trong ngực La Thư, ăn vạ không chịu ngủ.

La Thư đang dỗ nàng, Lâm Hàn ở bên cạnh giúp một tay.

Nhìn thấy Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Đàm cùng nhau đi vào, Lâm Thấm vui mừng hân hoan ngồi thẳng người dậy, “Phụ thân, đại ca, tỷ tỷ.”

Lâm Đàm ngồi xuống bên người nàng, nhạo báng hỏi, “Đã trễ thế này rồi, hài tử nghe lời đã sớm đi ngủ, để tỷ xem thử xem, tiểu đào khí bao (đào khí - bướng bỉnh, tinh nghịch) không chịu ngủ này là ai? Là tiểu muội muội a Thấm của tỷ sao?”

Lâm Thấm toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười vui, “Không phải tiểu đào khí bao, không phải tiểu đào khí bao nha.”

Lâm Đàm vỗ vỗ gương mặt của nàng, “Không phải tiểu đào khí bao thì nhanh chóng đi ngủ đi.”

Lâm Thấm cười hì hì, La Thư nhân cơ hội ôm nàng lên giường.

Đã nằm yên trên giường rồi, Lâm Thấm lại vội vã thò đầu nhỏ ra, “Ông ngoại không sao, có đúng không?”

Nàng mới rửa mặt, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp trắng như tuyết, hai đôi mắt to vụt sáng lóng lánh, vô cùng dễ thương.

Vẻ đơn thuần và ngây thơ trên mặt, chỉ có hài tử mới có, nhìn mà lòng người đều hòa tan.

Lâm Đàm dịu dàng nói: “A Thấm thật nghe lời nha, ông ngoại đã không sao rồi, yên tâm đi.”

Lâm Thấm vui vẻ, “Muội biết ngay là vậy mà.”

“A Thấm thật hiểu chuyện.” Cha mẹ, ca ca tỷ tỷ nàng rối rít khích lệ.

Ở trong tiếng ca ngợi của mẫu thân và ca ca tỷ tỷ nàng, Lâm Thấm ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, giống như trái táo nhỏ.

“Nương, con ngủ chung với nương.” Lâm Hàn không muốn rời đi, yêu cầu lưu lại.

La Thư mừng rỡ, “Con tiểu tử thúi này, mấy năm trước đã tự xưng là đại hài tử, không chịu ngủ chung với nương nữa, sao hôm nay lại đổi chú ý rồi hả?” Tự mình ôm hắn lên giường.

“Con đã lớn như vậy rồi, tự đi lên được.” Mặt Lâm Hàn đỏ lên.

“Mặc kệ, cứ ôm con đấy.” La Thư cười híp mắt.

Lâm Hàn trợn mắt nhìn mẫu thân mình vài lần, buồn bực xoay người nằm ngủ.

Ba người Lâm Phong vui mừng hỏng rồi.

Sắp xếp xong cho hai hài tử, ba người Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm ra ngoài cùng với La Thư, an ủi nàng hồi lâu, “Tình cảm của nhạc phụ đối với thê tử đã chết quá sâu, cho nên nhìn thấy nàng, sẽ nghĩ đến thê tử đã qua đời, vốn không chịu nổi. Nhưng mà, nhạc phụ vẫn còn rất thương

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui