Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Dường như tâm tình Hoài Viễn Vương không được tốt, sau khi ra khỏi Thanh Lan điện, lệnh cho nội thị, cung nữ đi theo sau từ xa, không cho đến gần.

Lâm Đàm yên lặng đi theo hắn một đoạn đường, lại cùng hắn đi lên một chiếc cầu cong bằng đá.

Cầu đá này có hình vòng cung, tạo hình đẹp đẽ, lan can do cẩm thạch chế tạo, trên đó khắc hai đội sư tử, rất sống động, đơn giản chân thành.

Đi tới giữa cầu, Hoài Viễn Vương dừng bước lại, ánh mắt nhìn xuống mặt nước mênh mông dập dờn.

Mặt nước rất trong, sóng nước lăn tăn, nước trong veo.

Lâm Đàm dịu dàng đứng bên cạnh hắn, không nói một lời, nhưng lại khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Hoài Viễn Vương nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp lưu luyến, “A Đàm, ta chỉ còn có nàng rồi.”

Lâm Đàm đón lấy ánh mắt triền miên của hắn, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, “Trừ chàng ra, ta còn có phụ thân, mẫu thân, đại ca, đệ đệ và muội muội. Chàng giống như bọn họ vậy, là người thân nhất thân nhất của ta.”

Hoài Viễn Vương ấm áp trong lòng, dịu dàng nói: “Người thân của nàng tự nhiên cũng là người thân của ta.”

Hắn sóng vai với Lâm Đàm đi xuống cầu, “Thật ra thì ta cũng có tổ mẫu, phụ thân và cô cô, đều rất cưng chiều ta...”

Hắn quay đầu lại liếc nhìn về phía Thanh Lan điện, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên tia sáng, phức tạp khó tả.

Lâm Đàm không hỏi cái gì, chỉ nắm chặt lấy tay hắn.

Hoài Viễn Vương cảm kích nhìn nàng.

Tiểu phu thê tân hôn trở lại đại điện, gia yến chính thức bắt đầu.

Nên tới tất cả đều tới, chỉ có Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục mấy đứa còn đang chơi điên ở bên ngoài, không chịu đi vào ăn cơm.

Dù sao hài tử và người lớn thích ăn không giống nhau, Chu thái hậu cũng không thèm để ý, “Bọn nhỏ thích chơi, cứ chơi nhiều một chút cũng được. Lệnh cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy thứ bọn nhỏ thích ăn, nếu không chơi nữa, có khẩu vị, lại để cho chúng ăn.”

Có lời này của Chu thái hậu, không ai dám gò bó đám người Lâm Thấm nữa, trong đại điện là gia yến hoàng gia, mấy đứa lại đuổi nhau đùa giỡn trong đình viện ngoài hành lang, chơi không chán.

Lâm Đàm nghĩ đến muội muội, chờ Lâm Thấm chơi đến khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ đi vào, trước lệnh cho thị nữ dẫn con bé đi rửa tay, rửa mặt, rửa xong rồi lại để muội muội ngồi xuống bên cạnh mình, trước đút cho con bé ăn hai miếng canh, lại đút bánh ngọt tôm tươi, “A Thấm, ăn ngon không?”

Vào lúc này Lâm Thấm đã đói bụng, phồng gò má nhỏ lên ăn thật ngon lành, “Ừm, ăn ngon.”

Lâm Đàm mỉm cười, nhưng vẫn đút cho con bé ăn từng miếng nhỏ một, không cho con bé ăn quá nhanh.

Hoài Viễn Vương nhìn mà thèm, nhỏ giọng nói: “A Đàm, về sau nàng đút cho ta ăn như vậy đi?”

Lâm Đàm nghe được giọng nói trầm thấp mị hoặc của hắn, mặt bất tri bất giác đỏ lên, gắt giọng: “Nói cái gì đó.” Tuy rằng nàng phóng khoáng, cũng biết mới vừa rồi Hoài Viễn Vương rất nhỏ giọng, người khác không nghe thấy được, nhưng vẫn xấu hổ, gương mặt nóng lên.

Lâm Thấm cảnh giác nhìn Hoài Viễn Vương, giơ tay nhỏ bé che miệng chén sứ nhỏ của nàng, giống như sợ Hoài Viễn Vương sẽ cướp cơm của nàng vậy, “Tỷ phu, ca lại định giành cái gì với muội vậy.”

Lâm Đàm nhìn vừa buồn cười lại đau lòng, dịu dàng nói: “Hắn không giành cái gì cả đâu, a Thấm ngoan, nào ăn miếng rau xanh này. A Thấm muội nhìn xem, nó xanh mơn mởn giống như bích ngọc vậy, có phải rất đẹp mắt không?”

Lâm Thấm bị tỷ tỷ dụ dỗ, ăn rau rồi.

“A Đàm, về sau nàng cũng phải dụ dỗ ta như vậy.” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng, nhưng Lâm Đàm nghe rất rõ.

Nàng không thèm để ý đến Hoài Viễn Vương nữa, nhưng trong lòng ngọt ngào.

Lâm Thấm lại cảnh giác liếc nhìn Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương vội vàng thanh minh, “A Thấm, tỷ phu không giành gì với muội cả, cái gì cũng không giành.”

Dỗ Lâm Thấm vài câu, nàng mới ngoan ngoãn ăn cơm.

Lâm Đàm kiên nhẫn tỉ mỉ đút cơm cho muội muội, còn có vẻ đẹp mẫu tính động lòng người.

Hoài Viễn Vương ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được nói bên tai Lâm Đàm: “A Thấm là một bé ngốc, ta đã đoạt tỷ tỷ của muội ấy về nhà rồi.”

Lâm Đàm thẹn thùng, sau tai đều đỏ ửng rồi.

Chu thái hậu vui vẻ nhìn hai đứa, cực kỳ hài lòng, nói với Tương Dương trưởng công chúa: “Con xem tiểu tức phụ của Diệu Linh biết chăm sóc hài tử chưa kìa, vậy sau này con bé có hài tử của riêng mình, nhất định sẽ chăm sóc rất tốt, con nói có đúng không?”

Tương Dương trưởng công chúa mỉm cười nói, “Ngài vừa muốn tiểu tức phụ của Diệu Linh sinh long phượng thai cho, còn muốn nàng ấy chăm sóc tốt cho con, mẫu hậu, làm cháu dâu ngài thật sự không dễ dàng mà.”

Chu thái hậu lắc đầu, “Nào có, làm cháu dâu ta rất dễ dàng, chỉ cần cháu của ta hài lòng, ta đây làm tổ mẫu sẽ hài lòng.”

Tương Dương trưởng công chúa hiểu Chu thái hậu cưng chiều Hoài Viễn Vương, không khỏi bật cười.

Cao Nguyên Dục vốn đi chung với Bách phi, nhưng mắt thấy Lâm Đàm đút Lâm Thấm ăn cơm, thèm khát vô cùng, vì thế thừa dịp Bách phi không chú ý, bưng chén nhỏ của mình nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi của Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm, cười đến rất nịnh hót với Lâm Đàm, “Đại tẩu, lại đút đệ ăn được không.”

Lâm Thấm không chút suy nghĩ giơ tay nhỏ bé ra đánh hắn một cái, “Đi, không được giành với ta.”

Cao Nguyên Dục thì thầm nho nhỏ, “Lâm Thấm ngươi thật nhỏ mọn, tổ mẫu ta cũng cho ngươi mượn, tỷ tỷ của ngươi đút ta ăn cơm cũng không chịu. A, không đúng, nàng cũng là đại tẩu của ta.”

Cửu công chúa đã sớm hâm mộ từ lâu, thấy Cao Nguyên Dục đi trước, nàng cũng lấy can đảm chạy tới, “Đại tẩu.” Ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười lấy lòng với Lâm Đàm.

Lương Luân cũng theo tới, cười tươi, “Còn có đệ, còn có đệ.”

Lâm Đàm rất biết dỗ hài tử, hòa giải tranh cãi cho chúng, “A Thấm, tỷ tỷ cho muội ăn hai miếng rồi mới cho mấy bạn mỗi người một miếng, có được không?”

Lâm Thấm đảo tròn mắt, cẩn thận suy nghĩ trước sau, giơ ba ngón tay lên, “Ba miếng.” Đút nàng ba miếng, mới được đút người khác ăn một miếng.

“Được, vậy theo a Thấm của chúng ta.” Lâm Đàm xinh đẹp cười nói.

Như vậy tất cả đều vui vẻ. Lâm Thấm tiểu cô nương cảm giác mình rất đặc biệt, Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vốn chỉ tới cọ tỷ tỷ, có thể cọ

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui