Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Sau khi Lâm Hàn tiểu cổ hủ này tan học đã đến Thấm viên tìm muội muội, “A Thấm về đi, nhị ca dạy muội toán thuật.”

Lâm Thấm làm mặt quỷ với hắn, “Xí -- không muốn, muội muốn chơi.”

“Mê muội mất cả ý chí.” Lâm Hàn đau lòng.

“Mặc kệ, cứ muốn chơi.” Lâm Thấm cười hì hì.

Đến buổi tối, người một nhà tụ tập lại, cộng thêm hai tiểu cô nương Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh, rất náo nhiệt. Lâm Hàn lại nhắc đến chuyện muốn dạy toán thuật, “A Thấm, học toán thuật.”

Lâm Thấm nghịch ngợm nhăn cái mũi nhỏ với hắn, ton ton chạy đến trước mặt Lâm Phong, “Phụ thân, nhị ca luôn đòi dạy con, con muốn nói nhị ca một câu, nên nói gì đây.”

Lâm Phong cười, “Nhị ca dạy con cũng vì tốt cho con, a Thấm, một người muốn học cái gì đều không dễ dàng, nhưng mà dạy thứ gì lại càng khó hơn, hiểu không?”

Lâm Thấm mềm nhũn nằm trên đùi hắn, “Biết rồi. Phụ thân, lời kia phải nói như thế nào?”

“Tiểu a Thấm chủ ý chân chính, không dễ lừa đâu.” Lâm Phong và La Thư, Lâm Khai chậc chậc than thở.

“Sẽ làm hư muội muội. Học toán thuật!” Lâm Hàn tức giận kéo muội muội.

Lâm Thấm giãy giãy thân thể nhỏ bé không chịu đi, “Phụ thân, nên nói nhị ca cái gì đây.”

Lâm Phong cười dạy cho nàng, “‘Khiến người ta ghen ghét, thích lên mặt dạy đời’, a Thấm có thể nói nhị ca con thích lên mặt dạy đời.”

Tỉ mỉ nói "Khiến người ta ghen ghét, thích lên mặt dạy đời” có ý gì cho nàng nghe, lại nói: “Nhưng mà, nhị ca của con thật sự vì tốt cho con, a Thấm không nên cô phụ hắn.”

Lâm Thấm mồm miệng rất lanh lợi, nhanh chóng đã học xong, cười cười với Lâm Hàn, “Nhị ca, thích lên mặt dạy đời.”

Lâm Hàn tỏ vẻ, “Mặc kệ muội nói cái gì, dù sao ca chính là muốn dạy muội. Ngồi xuống, cầm que tính, hôm nay bắt đầu học phép nhân rồi.”

“Phép nhân, phép nhân.” Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh hai người rất thích học, đã ôm ghế nhỏ tới ngồi xuống trước rồi, trơ mắt nhìn Lâm Hàn, chuẩn bị nghe hắn dạy học phép nhân.

Lâm Thấm cười nhạo Lâm Hàn mấy câu, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, “Học phép nhân thì học phép nhân.”

Lâm Hàn nghiêm túc dạy khẩu quyết, mới ban đầu Lâm Thấm còn không hề để ý, dần dần tập trung rồi, phản ứng rất nhanh, thường Lâm Hàn mới vừa đưa ra đề mục, nàng đã thanh thúy nói ra đáp án, cầm que tính trong tay hài lòng đặt vào trước mặt Lâm Hàn.

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh oán trách nàng tính nhanh như vậy, “A Thấm, sao ngươi lại tính nhanh như vậy chứ.”

Lâm Thấm có dáng có vẻ thở dài, “Haizzz, Trăn Trăn, Du Ninh, ta không nhanh không được đâu, nếu ta tính không nhanh, nhị ca sẽ tỏ vẻ, thật giống như ta thiếu tiền của nhị ca vậy.”

Nói mà mọi người đều cười, kể cả trên mặt Lâm Hàn đều có vẻ cười.

Ba tiểu cô nương học tập rất chăm chú, đề mục đều biết làm rồi. Lâm Hàn lão sư tỏ vẻ rất hài lòng, cho các nàng tan học thật sớm.

Ba tiểu cô nương cùng đi rửa mặt, cùng nhau lên giường, nằm chung một chỗ thân mật thắm thiết nói đủ thứ chuyện, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ thiếp đi.

La Thư đặc biệt tới đây ôm Hướng Du Ninh đi, đổi sang giường cách vách.

Từ trong chăn này bị đổi sang chăn khác ấm áp dễ chịu thơm ngát, Hướng Du Ninh tiểu cô nương không hề cảm thấy gì, vẫn ngủ rất say sưa.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi ba tiểu cô nương tỉnh lại đã lại nằm cùng trên một giường, vừa tỉnh lại đã ríu rít nói chuyện, âm thanh êm tai dễ nghe giống như con chim hoàng oanh nhỏ.

Hôm nay là ngày tốt Lâm Đàm và Hoài Viễn Vương lại mặt, chờ ba tiểu cô nương ăn sáng xong, đến Thấm viên chơi đùa quay lại, Lâm gia đã khách quý chật nhà rồi.

Lâm Thấm thích náo nhiệt nhất, vừa vào cửa đã nhìn thấy ông ngoại ở đây, cậu cũng ở đây, các biểu ca biểu tỷ tất cả đều ở đây, nàng liền cười đến mặt mày cong cong, “Đều tới sao, tới thật sớm nha.”

Nhiệt tình bày tỏ hoan nghênh với mọi người, sau đó chạy thẳng tới trước mặt ông ngoại nàng Tấn Giang Hầu, thuần thục leo lên trên đùi ông ngồi xuống, cười híp mắt hỏi, “Ông ngoại ông khỏe không? Nhớ cháu không? Ông ngoại tối hôm qua ông có ngủ không vậy, cháu và Trăn Trăn còn có Du Ninh cùng ngủ thật ngon đấy.”

La Giản ngồi bên cạnh Tấn Giang Hầu vốn nóng lòng muốn ôm nàng, nghe nàng hỏi câu này, giật thót người, sợ không dám dang rộng vòng tay rồi.

Một lát sau, Lâm Thấm và ông ngoại trò chuyện nhiều rồi, lại chuyển sang phía La Giản.

La Giản lo lắng đề phòng, may mà Lâm Thấm không hề hỏi hắn có ngủ ngon không, mà dong dài nói rất nhiều chuyện lý thú về đại Bạch, tiểu Hôi, tiểu khổng tước với hắn, “... Cậu à, mặc dù hiện giờ cháu không cần phải nói cậu, nhưng vẫn rất bận rộn đó. Đó được gọi là người tài nhiều vất vả.”

“Đúng, người tài nhiều vất vả, người tài nhiều vất vả.” La Giản như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm.

Lâm Thấm và cậu nói chuyện thật lâu, chợt cảm thấy chỗ nào không đúng, ngoẹo đầu nhỏ quan sát La Giản hồi lâu.

La Giản lo sợ trong lòng, “A Thấm, sao vậy?” Sợ cháu ngoại gái nhỏ này của mình lại nói ra lời gì khiến người ta lúng túng.

Ánh mắt Lâm Thấm trong suốt, ngạc nhiên “Ah” một tiếng, “Ah, cậu, cậu nảy nở, càng ngày càng dễ nhìn nha.”

Năng lực bắt chước của hài tử mạnh nhất, nàng thường được người khác tỏ vẻ kinh ngạc khích lệ, “Ah, tiểu a Thấm nảy nở, càng ngày càng dễ nhìn nha.” Vào lúc này nàng nhìn thấy La Giản rõ ràng không giống với ngày trước, nên nàng rất thuận miệng đã nói ra lời người khác khích lệ nàng, vô cùng tự nhiên.

Những vị khách nghe được Lâm Thấm tiểu cô nương khích lệ cậu của nàng nảy nở, đều vô cùng buồn cười.

Kể cả Tấn Giang Hầu tướng quân, thống soái thiết huyết uy nghiêm như vậy, trong đôi mắt đều chớp động lên ý cười.

Nảy nở, cậu nảy nở... La Giản sờ mũi, cười ha ha hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác, “Tiểu a Thấm, hôm nay tỷ tỷ và tỷ phu của cháu sẽ lại mặt, sẽ được gặp tỷ tỷ, a Thấm có vui mừng không?”

Mắt Lâm Thấm tỏa sáng, không chịu ở trong phòng nữa, nhỏ giọng thương lượng với La Giản, “Cậu, hai chúng ta ra ngoài đón tỷ tỷ, có được không? Cháu nhớ tỷ tỷ rồi.”

La Giản nào nhẫn tâm cự tuyệt nàng được, nên thật sự dẫn nàng đi ra cửa chính.

La Giản ôm Lâm Thấm, có nhiều cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, có Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, còn có hai tiểu ca nhi Ngôn gia, Lâm Hàn, La Văn Quân, tất cả lớn nhỏ sáu bảy hài tử.

Khi bọn họ đi đến cửa, đúng lúc Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm đến đây, Hoài Viễn Vương không cưỡi ngựa, ngồi cùng xe tới đây với Lâm Đàm. Hắn xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ Lâm Đàm xuống.

Lâm Đàm thản nhiên cười với hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm vô hạn.

“Đây đúng là phu thê tân hôn mà, người trẻ tuổi chính là như vậy.” La Giản cảm khái trong lòng.

Lại không nghĩ đến, khi hắn và Ngôn Yên tân hôn mặc dù không còn trẻ tuổi, nhưng tình hình cũng không sai biệt lắm,

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui