Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Thấm cười hì hì nói: “Hiện giờ cậu ta là người bận rộn rồi, đã rất lâu không tới phố Trường Anh thăm ta. Nếu như ngày nào đó cậu đặc biệt tới thăm ta, cũng nhất định trong ngực ôm hai, sau lưng còn đi theo một người, chà, thật sự cực kỳ náo nhiệt.”

La Giản đã nhiều năm không có nhi tử, hễ là ai quan tâm thương yêu đều không khỏi gấp gáp thay hắn. Năm thứ hai sau khi hắn và Ngôn Yên lập gia đình, Ngôn Yên đã ba mươi tuổi đầu cuối cùng mang thai, lúc ấy La Giản vui mừng đến nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, hết sức vui mừng.

Đợi đến khi Ngôn Yên mang thai đủ mười tháng, sinh hạ một đôi tiểu tử mập mạp thì càng thêm thiếu chút nữa mừng như điên. Nhi tử mập mạp lập tức có hai đứa!

Đợt đó La Giản thật đúng là gặp người liền cười, gặp người liền đưa trứng gà đỏ, cười đến miệng không khép lại được.

Ngày trước khi hắn đi thăm Lâm Thấm, Lâm Thấm vừa hoan hô vừa nhào vào trong ngực hắn. Nhưng từ lúc có đôi tiểu biểu đệ La Văn Kỳ, La Văn Chân thì lại không được nữa rồi, cho dù La Giản đi đến đâu đều sẽ mang theo đôi nhi tử bảo bối của hắn, khi đến phố Trường Anh khẳng định mỗi bên tay ôm một đứa, Lâm Thấm muốn nhào qua cũng không có chỗ.

Không chỉ trong ngực ôm hai đứa, bên cạnh còn đi theo một đứa.

Tiêu Kính Sinh, Thất nhi, cậu nhỏ của La Giản, là cái đuôi nhỏ của La Giản, cho dù đi đến đâu đều đi theo La Giản, canh chừng La Giản đặc biệt chặt.

Lâm Thấm từng nói đùa với hắn: “Này, có phải ngươi sợ cậu ta vứt bỏ không?”

Tiêu Kính Sinh xấu hổ cười, thật ngượng ngùng, nhưng mà vẫn canh chừng La Giản chằm chằm không buông.

Lâm Phong và La Thư đều thở dài, “Là hài tử đáng thương.” Cha qua đời, nương bị bán, các ca ca trở mặt vô tình, vốn là tiểu thiếu gia cẩm y ngọc thực lại luân lạc đến giống như gã sai vặt, lúc này La Giản cứu hắn ra, hắn còn không phải cứ dính chặt lấy La Giản sao? Cũng không dám buông ra nữa.

“Cậu La gia thật bận rộn.” Cao Nguyên Dục cười nói: “Mấy ngày trước ta gặp được hắn ở trong cung, quấn lấy hắn kêu hắn móc ổ chim non cho ta, hắn xua tay lia lịa, ‘Thập tứ điện hạ, không rảnh, không rảnh, thần phải về nhà ôm hài tử’, chạy đi giống như trận gió, ta đuổi theo cũng không kịp!”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Thấm hài lòng, nổ vang trời thay cậu nàng, “Cậu ta rất bận rộn, hơn nữa hiện giờ công phu của cậu ta rất tốt, nếu như cậu muốn chạy, ngươi nhất định không đuổi kịp!”

Lương Luân nhịn cười nói, “A Dục, về sau đệ đừng quấn lấy cậu La gia móc tổ chim thay đệ nữa, muốn móc tổ chim, hãy về tìm cậu của đệ thì hơn.”

Mặt Cao Nguyên Dục lập tức nhíu lại rồi, “Haizzz, sao cậu đệ lại đi móc tổ chim được, cậu đệ là người có văn hóa, quá nhã nhặn.”

Lương Luân và Lâm Thấm đều cười.

A Hân nằm gối lên đầu gối Lâm Thấm, hai con mắt đen như mực không hề chớp nghe dì nhỏ và hai chú của nàng nói chuyện, dáng vẻ cực kỳ khôn khéo.

A Hạo lại rất nghiêm túc vùi đầu viết chữ, mắt điếc tai ngơ với lời mấy người Lâm Thấm nói.

“Đa đa.” A Hân vội vã gọi hắn, thấy hắn không hề quan tâm, lại giơ tay nhỏ bé cướp lấy cây bút của hắn, giọng nói nghiêm khắc, mang theo ý trách cứ, “Đa đa!”

A Hạo oán trách nhìn muội muội, “Muội lại tới quấy rối.” Hết cách với muội muội rồi, không viết chữ vẽ tranh nữa, làm bạn với nàng, cùng nhau gối lên đầu gối Lâm Thấm.

“Cao Trường Hạo, sao cháu lại hạ thấp thân phận đến bên cạnh dì vậy, không phải cháu ghét bỏ dì sao.” Lâm Thấm thấy cháu ngoại trai nhỏ cũng tới, trong lòng thích thú, cười tủm tỉm trêu chọc hắn.

“Tạm được.” A Hạo dùng giọng điệu rất miễn cưỡng, hạ mình nói.

Tạm được...

Ba người Lâm Thấm, Cao Nguyên Dục, Lương Luân đều cảm thấy thật buồn cười, bất giác cười ra tiếng.

Cao Nguyên Dục hào hứng bừng bừng thương lượng với a Hạo: “A Hạo, cháu lại làm ra mấy chuyện cười nữa được không? Chú hồi cung nói chuyện cười mà cháu làm ra cho thái hậu nghe, một khi lão nhân gia ngài vui mừng, còn thưởng đồ tốt cho chú. A Hạo, lần trước chú nói chuyện lý thú của cháu với a Hân cho thái hậu nghe, đã được tặng vài món đồ chơi...”

Cao Nguyên Dục đang định mặt mày hớn hở nói tiếp, chỉ thấy a Hạo không chút hoang mang giơ bàn tay nhỏ bé về phía hắn, chậm rãi nói: “Thập tứ thúc, gặp mặt chia đôi.”

“Gặp mặt chia đôi?” Cao Nguyên Dục không khỏi

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui