Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Làm trắc phi phải thi, thi đậu mới có thể đón vào phủ...

Hoàng đế càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được cười rồi.

Chu thái hậu càng vui vẻ thêm, “A Thấm khổ sở vì thi cử, đang tức cành hông không có nơi xả ra, trùng hợp vị Hứa tam cô nương không có ánh mắt này chọc vào, đã đến lượt con bé rồi.”

“Đến lượt rồi.”A Hân khéo léo học Chu thái hậu nói chuyện.

“Nên.” A Hạo tỏ vẻ nghiêm túc, chỉ nói đơn giản một chữ.

Chu thái hậu mở cờ trong bụng, trước ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của a Hân hôn lên, “A Hân thật nghe lời.” Rồi lại định kéo a Hạo qua thân thiết một phen, nhưng thấy a Hạo nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, giống như rất không thích, không khỏi “Ah” một tiếng, “A Hạo, cháu không thích bà cố sao?”

A Hạo liếc nhìn nàng, hơi miễn cưỡng nói: “Bà cố, bà cố hôn a Hân đi, muội ấy là nữ hài nhi.”

Hoàng đế nghe vào trong tai, cùng đồng thời ngẩn ngơ với Chu thái hậu.

Hoàng đế ngoắc gọi a Hạo đến, “A Hạo, có phải dì nhỏ cháu là nữ hài nhi, cho nên cháu mới không cho nàng sờ mông nhỏ của cháu không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của a Hạo đỏ bừng lên, “Ừm, dì nhỏ là nữ hài nhi, không cho cợt nhả cháu.”

Hoàng đế choáng váng.

Chu thái hậu ngạc nhiên không thôi, “Nhỏ như vậy, hắn đã biết được ‘tự trọng’, ‘cợt nhả’ rồi, vừa nghĩ đã thấy không thể tưởng tượng nổi.”

Hoàng đế thở dài, “Còn không phải như vậy sao. Hài tử này thật sự quá thông minh.” Ôm a Hạo vào trong lòng, hiền từ nhìn xem, thương tiếc không thôi.

Chu thái hậu hỏi hoàng đế, “Ta còn nhớ rõ dáng vẻ tinh quái khi a Thấm còn bé đấy, hiện giờ con bé đã lớn thêm vài tuổi, lại đổi phương pháp tinh nghịch khác rồi, muốn Hứa tam cô nương phải thông qua cuộc thi mới có thể làm trắc phi. Haizzz, cũng không biết khi a Hạo trưởng thành rồi sẽ có dáng vẻ như thế nào đây.”

Hoàng đế dùng giọng đùa giỡn nói: “Cho dù là dáng vẻ gì đều được, chỉ cần không để cho tổ phụ của hắn phải qua cuộc thi mới có thể làm tổ phụ hắn, ta đã đủ hài lòng rồi.”

Chu thái hậu bị hắn trêu chọc vui vẻ cười to không thôi.

“Cuộc thi, cuộc thi.” A Hân duỗi thân thể nhỏ bé ra nhìn xuống dưới.

“A Hân, muội muốn xem sao?” A Hạo hỏi muội muội hắn.

A Hân quay đầu lại vồn vã nhìn hắn, “Muốn xem.”

A Hạo lập tức chạy tới nắm lấy tay nhỏ bé của muội, mang nàng đi xuống dưới.

Hoàng đế không nhanh không chậm đi tới bên cạnh a Hạo và a Hân, cũng đi xuống.

Vào lúc này Tương Dương trưởng công chúa thật vui mừng đến mở cờ trong bụng, thần thái phấn khởi, cao hứng bừng bừng.

Mới vừa rồi nàng còn đang rầu rĩ có thể có cách gì để Lâm Đàm không cần mở miệng cũng đẩy được Hứa tam cô nương ra không, không ngờ Lâm Đàm vừa mới tới nơi này, một lời nói ra, mọi người đều kinh hãi.

“Tiểu a Thấm, một mình ngươi ra tay, ít nhất chống được hai người mà.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt.

Đám người Phùng quý phi và Trịnh thị đồng loạt biến sắc, tức không chịu được.

Kế sách của các nàng vốn rất hữu dụng, Lâm Đàm hoặc im hơi lặng tiếng đồng ý tiếp nhận Hứa tam cô nương, hoặc cự tuyệt trước mặt đông đảo phi tần, quý phu nhân, cho dù nàng cự tuyệt như thế nào, tóm lại Thẩm gia và Phùng gia đều có bản lĩnh náo loạn chuyện này đến cả thành đều biết, khiến mọi người biết được hoàng trưởng tử phi đố kỵ không dung được người như thế nào, vốn không cho phép nữ tử khác tiến vào Hoài Viễn Vương phủ tranh giành tình cảm với nàng. Hoàng trưởng tử phi như vậy rõ ràng là nhân vật giống như Lã Trĩ, Võ Chiếu, duy ngã độc tôn, coi trời bằng vung, không hề có vẻ yếu đuối, đức tính khiêm nhường.

(*) Lã Trĩ (Lã hậu), Võ Chiếu (Võ Tắc Thiên)

Có thể nói, cho dù Lâm Đàm tiếp nhận hay không tiếp nhận Hứa tam cô nương, đám người Phùng quý phi và Trịnh thị đều sẽ có cách đối phó, sẽ nghĩ cách gây bất lợi cho Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm.

Nhưng mà hiện giờ Lâm Đàm vẫn thoải mái nhàn nhã ngồi ở đó, ngược lại tiểu muội muội của nàng hiện giờ mới tám tuổi lại kêu gào muốn kiểm tra Hứa tam cô nương, qua cuộc thi rồi mới được nhận vào phủ, thi không qua sẽ đánh về nhà mẹ! Một câu “Muốn làm trắc phi cho tỷ phu ta, trước phải thi đã” giống như càn quấy, lại khiến cho toàn bộ sự việc lập tức xoay chuyển phương hướng.

“Hài tử gia thì biết cái gì?” Phùng quý phi giận không kiềm chế được, sưng mặt lên, sắc mặt rất khó coi, “Mau trở về! Người lớn nói chuyện, không có phần cho hài tử chen miệng vào!”

“Bốn người chúng ta cộng lại cũng ba mươi tuổi mà.” Lâm Thấm vô tội chớp mắt to, “Ba mươi tuổi vẫn là tiểu hài tử, không được nói chuyện sao?”

Phùng quý phi bị nàng ngụy biện quấy nhiễu nhức đầu, hầm hừ nói: “Cái gì gọi là cộng lại ba mươi tuổi, đừng có nói bậy, mau trở về!”

Nàng tức giận là chuyện của nàng, Lâm Thấm cũng không thèm để ý đến, nghiêm túc tính toán ra, “Quý phi nương nương, ta không tính sai nha, ta và a Dục, a Vi tuổi tác tương đương đều là tám tuổi, ba tám hai mươi tư, Luân ca ca mười tuổi, chúng ta cộng lại được ba mươi bốn tuổi rồi!”

“Này, ta chín tuổi, lớn hơn ngươi đó.” Cao Nguyên Dục kéo Lâm Thấm.

Lâm Thấm hăng hái hơn, “Ừm, a Dục còn lớn hơn một tuổi đó, vậy bốn người chúng ta cộng lại được ba mươi lăm tuổi rồi! Ba mươi lăm tuổi, không nhỏ nha.”

Nàng cười tủm tỉm, không chút hoang mang lý luận với Phùng quý phi, đừng nói Phùng quý phi, kể cả đám người Trịnh thị đều choáng váng đầu.

Gặp hài tử choai choai như vậy, so đo với nàng cũng không tiện, mà không so đo lại không được, chuyện này thật đúng là bận lòng.

“Sao tuổi lại có thể cộng chung vào chứ?” Phùng quý phi căm tức.

“Sao lại không thể cộng chung chứ.” Lâm Thấm cười hì hì, “Ta cứ muốn cộng chung đấy, dù sao bốn người chúng ta cộng lại đã hơn ba mươi tuổi, không phải hài tử rồi, chúng ta muốn nói chuyện!”

“Chúng ta muốn nói chuyện!” Cao Nguyên Dục chống eo.

Lương Luân suy nghĩ một chút, chắp tay khách khí, “Quý phi nương nương, cho dù chúng ta còn nhỏ, nhưng cũng một tấm lòng son, lời muốn nói vẫn nên

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui