Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“Cười gì mà cười??” Lâm Thấm bất mãn, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn chất vấn: “Cháu nói không đúng sao? Không có đạo lý sao? Không thể được sao?”

Nàng vốn ngồi trên cao, một loạt câu hỏi lại vô cùng lưu loát, lời lẽ đanh thép, thật đúng là đầy đủ khí thế, không thể khinh thường.

“Có đạo lý, có đạo lý.” Tấn Giang Hầu cười an ủi nàng.

“Có thể được, sao lại không thể được chứ.” Kể cả Lâm Hàn tiểu cổ hủ cũng gật đầu nói có thể được.

Hai ông cháu hắn và Tấn Giang Hầu đều vui hỏng rồi, chơi kéo búa bao xác định thắng thua, ai có việc cầu ai người đó làm đệ đệ muội muội, những chủ ý này, cũng chỉ có Lâm Thấm mới có thể nghĩ ra.

“Thật sao? Ông ngoại, vậy cháu kêu Tề lục ca tới cầu hôn nha.” Lâm Thấm tỉnh táo tinh thần.

“Không vội, không vội.” Tấn Giang Hầu dịu dàng dụ dỗ nàng, “Ông ngoại còn chưa gặp Tề lục ca của cháu đâu, ông ngoại gặp hắn một chút rồi lại tính toán.”

“Tề lục ca tuấn tú đó.” Lâm Thấm vui rạo rực, “Không chỉ dáng dấp tuấn tú, tính tình vẫn còn rất tốt, nụ cười ấm áp, giống như khi trời đầy mây, nhìn thấy huynh ấy cũng sẽ cảm thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ rõ nét chói mắt.”

“Vậy sao?” Tấn Giang Hầu hơi động lòng, “Vậy ông ngoại sẽ cẩn thận nhìn xem.”

Tề Vân sẽ phải gả cho Lâm Khai rồi, Tấn Giang Hầu tự nhiên hiểu rõ tình hình Tề gia, biết trừ một vị Tề lão phu nhân ở quê xa xôi ra, Tề gia được xưng tụng là vô cùng hài hòa, vô cùng hạnh phúc. Có gia cảnh, gia thế như vậy, nếu như Tề Á còn là một người trẻ tuổi có dáng dấp tuấn mỹ, tính tình sáng sủa, vậy quả thật là không có chỗ nào không như ý, rất hoàn mỹ.

Vốn là một vấn đề lớn, nhưng trải qua Lâm Thấm quấy phá như vậy, Tấn Giang Hầu cũng cảm thấy có thể bỏ qua, không cần chú ý. Hạnh phúc của La Văn Nhân mới quan trọng nhất.

“Hầu gia, Cảnh nhị thiếu và Đồng công tử đến.” Gã sai vặt đi vào bẩm báo.

Những ngày qua Tấn Giang Hầu vẫn một mực nhìn xem người trẻ tuổi, hai người này cũng là một trong những đối tượng tuyển chọn cháu rể.

“Sau một khắc cho bọn họ đi vào.” Tấn Giang Hầu trầm giọng phân phó.

Gã sai vặt đáp lời, “Dạ, Hầu gia.” Rồi đi ra ngoài.

Tấn Giang Hầu nhìn đồng hồ treo tường, “Sao Văn Nhân còn chưa tới vậy? Ta đã sai người thông báo con bé rồi mà.”

Hễ là những người trẻ tuổi mà Tấn Giang Hầu hẹn gặp, La Văn Nhân đều phải có mặt. Dĩ nhiên, nàng sẽ không quang minh chính đại đứng đó mà núp sau màn che lặng lẽ quan sát. Hiện giờ Cảnh nhị thiếu và Đồng công tử đến, La Văn Nhân lại không có đây, Tấn Giang Hầu không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Sắp rồi, sắp rồi.” Lâm Thấm cười hì hì, “Biểu tỷ khẳng định đang thong thả đi trên đường, thục nữ mà, hì hì.”

“A Thấm, như vậy không được.” Lâm Hàn nhắc nhở muội muội, “Biểu tỷ sẽ xấu hổ.”

Lâm Thấm giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của mình lên, “Muội sẽ cố gắng không cười, hiện giờ muội cố gắng thu khuôn mặt tươi cười lại, thu lại.”

Kết quả nàng thu khuôn mặt tươi cười lại, ngược lại chọc cho Tấn Giang Hầu và Lâm Hàn cười to không thôi.

La Văn Nhân đi vào, có lẽ trời nóng, đỏ bừng mặt.

“Nhìn thời tiết xem, phơi như vây, mặt biểu tỷ đã phơi đỏ.” Lâm Thấm đồng tình nhìn nàng.

Trên mặt La Văn Nhân phát sốt, đỏ hơn.

Tấn Giang Hầu giơ tay ôm Lâm Thấm xuống, “A Thấm, cháu và biểu tỷ cháu cùng ngồi sau màn che đi, yên lặng, không cho phép lên tiếng.”

Lâm Thấm phản đối, “Cháu còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ cũng phải kiêng dè sao?”

Tấn Giang Hầu mỉm cười, “Năm nay a Thấm tám tuổi rồi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không giống với khi ba bốn tuổi rồi.”

Lâm Thấm tỏ vẻ thất vọng, “Haizzz, bị ông ngoại nói như vậy, sao cháu lại cảm thấy trên vai nặng trĩu chứ? Trọng trách nặng nề.”

Chọc cho Tấn Giang Hầu cười một tiếng.

Lâm Thấm lại không chịu đi ra sau màn che, “Cảnh nhị gia, Đồng công tử gì đó nhất định không xứng với biểu tỷ rồi, cháu không muốn nhìn thấy bọn họ. Ông ngoại, cháu đi ra ngoài chơi.”

Tấn Giang Hầu không thèm để ý, “Muốn đi ra ngoài thì đi ra ngoài đi, đừng chạy loạn.”

Lâm Hàn vội nói: “Cháu sẽ để ý a Thấm, không để cho muội ấy chạy loạn, không cho muội ấy ẩu tả.”

Tấn Giang Hầu mỉm cười gật đầu.

Lâm Thấm như một làn khói chạy ra ngoài, Lâm Hàn theo sát phía sau không thôi.

Tấn Giang Hầu nhìn theo bóng lưng hai tiểu huynh muội này, vừa lắc đầu, vừa cười.

La Văn Nhân hôm nay không giống với bình thường, không chỉ đỏ mặt, vẻ mặt còn có ý ngượng ngùng không che giấu được.

Tấn Giang Hầu hỏi nàng, “Văn Nhân, cháu mới vừa cãi nhau với lục gia Tề gia, đúng không?”

La Văn Nhân đưa tay che mặt, “Ông nội, đừng nói nữa, mới vừa rồi cháu thật sự mắc cỡ chết người. Lục gia Tề gia này không biết vì sao lại chạy đến bên bờ sông nhà ta, thân thể còn duỗi tới trước, thị nữ liền kêu có người muốn nhảy sông tự vẫn, cháu nhìn thấy cũng cho là hắn nghĩ không ra, nên khuyên hắn một câu. Haizzz, không nói chuyện này nữa, đừng nói nữa.”

Tấn Giang Hầu nhớ tới lời Lâm Thấm nói, khẽ mỉm cười, “Vị anh vợ của biểu ca cháu cũng thật là, ông nội dọa người như vậy sao, đã đi tới phủ Tấn Giang Hầu rồi, lại bị sợ đến không dám vào, ra ngoài đi dạo quanh, còn định nhảy sông.”

Bên ngoài vang lên giọng gã sai vặt, “Cảnh nhị gia, Đồng công tử, Hầu gia đang ở thư phòng, xin hai vị chờ trong chốc lát.”

La Văn Nhân không tiện đứng đó, cất bước đi ra sau màn che.

Tấn Giang Hầu kêu gã sai mặt mời Cảnh nhị gia và Đồng công tử vào.

Cảnh nhị gia là vị thiếu niên gầy yếu tuấn tú, Đồng công tử lại vóc người cường tráng, hình thể to lớn, hai người có dáng người hình thành đối lập rõ rệt.

Tấn Giang Hầu vốn rất kiên nhẫn với những người trẻ tuổi, hôm nay lòng lại không yên thầm nghĩ: “Nhìn tướng mạo hai người này không hề xứng với Văn Nhân. Văn Nhân là hài tử xinh đẹp bao nhiêu, hai người này một quá gầy, một quá cường tráng, chính ta đây nhìn còn không vừa mắt.”

Gã sai vặt báo lại:

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui