Editor: Puck - Diễn đàn
“A Đàm, thì ra cháu nghĩ như vậy.” Tấn Giang Hầu lộ vẻ xúc động.
“Tỷ tỷ cháu chính là tốt như vậy mà.” Lâm Thấm dựa vào trên người tỷ tỷ, mặt kiêu ngạo.
Lâm Đàm ôm muội muội, mỉm cười nói với Tấn Giang Hầu: “A Thấm chỉ có một ông ngoại, rất quý báu, cháu nào dám không suy nghĩ vì ngài chứ?” Là giọng đùa giỡn.
Lâm Thấm cười ngượng ngùng.
Cho đến bây giờ chuyện cười nàng gây ra khi còn bé vẫn là đề tài nói chuyện say sưa giữa Lâm Phong và La Thư, cho nên, mặc dù những chuyện này đều là chuyện cũ lúc nàng ba bốn tuổi, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng.
Ánh mắt Tấn Giang Hầu cũng dịu dàng đi.
Sau khi vạch trần hành động việc làm của Tiêu Lan ông vừa thống hận, lại hối hận, thống hận vì Tiêu Lan tàn nhẫn xảo trá, lòng dạ ác độc, hối hận là vì ông không thấy rõ được bộ mặt của người bên gối, không sớm đề phòng, làm hại Lâm Khai và Lâm Đàm còn nhỏ tuổi đã ăn hết khổ cực. Hai cảm xúc này đều rất mãnh liệt, trong ngực ông bốc lên một trận tức giận cuồn cuộn, thiếu chút nữa tức đến nổ tung, nhưng khi ông đối mặt với Lâm Đàm trấn định thông minh và Lâm Thấm ngây thơ đáng yêu thì tâm tình dần dần lại không còn hỏng bét như vậy nữa rồi.
Khi tâm linh một người bị thương, tình thân là thuốc chữa tốt nhất, hiệu quả tốt nhất.
“Uổng công ta thống lĩnh binh mã mấy chục năm, thế mà lại nhìn người không sáng suốt.” Tấn Giang Hầu rất tự trách.
La Giản không đồng ý, “Cha, một năm cha không trở về nhà được mấy lần, mới gặp được bà ta mấy lần chứ? Có thể hiểu rõ được bà ta bao nhiêu? Đừng nói bà ta, từ nhỏ đến lớn kể cả con đây cũng không nhìn thấy cha được mấy lần, trước kia cha lại rất hung dữ, con vừa thấy cha đã bắp chân đều run, nói cũng không dám nói nhiều...”
Ngôn Yên lại đã mang theo La Văn Kỳ và La Văn Chân đến đây, giận trách cắt lời hắn, “Chàng đây đang an ủi cha hay đang định oán giận cha vậy?”
La Giản ngượng ngùng nói: “Định an ủi đấy, không biết sao lại nói lẫn...” Rất xấu hổ, đón lấy hai nhi tử, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của hai đứa.
“Ông ngoại, chuyện này cháu không trách ông.” Lâm Khai cười nói.
“Cháu cũng không trách ông.” Lâm Đàm cười nói tự nhiên.
“Ông ngoại, cháu cũng không trách ông.” Lâm Thấm đảo tròn tròng mắt, khéo léo nói.
La Thư nhỏ giọng lầm bầm, “Cha nói thử xem, nương của con không còn, cha cưới ai không được, lại cứ muốn cưới bà ta?”
Thấy sắc mặt Tấn Giang Hầu ảm đạm đi, lại không đành lòng, không nói tiếp nữa.
Lâm Phong dịu dàng nói: "Lúc đó còn có thái phu nhân mà, đại khái hôn sự cũng không phải hoàn toàn theo ý của nhạc phụ được. Hiện giờ người một nhà chúng ta đều tốt, người một nhà anh vợ cũng đều tốt, về sau còn có thể tốt hơn mà, đây là ông trời quan tâm chúng ta, nàng nói có đúng không? ‘Chuyện cũ không thể ngăn, tương lai còn kịp sửa’, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, được không?”
La Thư dịu dàng gật gật đầu, “Được.”
Nàng không buông bỏ được chuyện cũ là bởi vì đau lòng con cái, cũng không phải lòng dạ hẹp hòi thích thù dai, Lâm Phong khuyên can nàng rồi cũng đã nghĩ thông. Đúng vậy, đã là chuyện cũ rồi, truy cứu nữa thì có ích lợi gì? Sống thật tốt mới nghiêm chỉnh.
Tấn Giang Hầu xúc động thật lâu, “A Giản và a Thư đều là hài tử lòng dạ tốt bụng, giống mẫu thân hai đứa như đúc.” Nói đến thê tử đã qua đời, ngực ông lại quặn đau một trận, “Bà ấy rất hiền lành, tâm địa tốt, tính tình an tĩnh, lúc bà ấy qua đời ta thật sự sắp điên rồi...” Trên gò má của ông hiện lên vẻ đau đớn, ngây ngốc ngồi trên ghế, giơ tay che mắt.
“Ông ngoại.” Lâm Thấm nước mắt lưng tròng chạy tới an ủi ông, nhón chân lên muốn vỗ lưng ông, “Ông ngoại ngoan, không khóc.”
Lâm Hàn cũng đi qua an ủi ông ngoại.
Tấn Giang Hầu lặng yên ôm hai hài tử vào trong ngực, lã chã rơi lệ.
Mấy người Lâm Khai, Lâm Đàm nhìn thấy cũng xúc động.
La Thư kéo áo Lâm Phong, nhỏ giọng nói cho hắn biết, “Ta thấy dáng vẻ này của ông ấy, trong lòng cũng thật khó chịu. Chuyện khi ta còn bé ông ấy không muốn gặp ta, ta không trách ông ấy.”
Lâm Phong tỏ vẻ thương hại, nhỏ giọng nói: “Được rồi, không trách ông ấy. Thật ra thì nhạc phụ cũng đáng thương. A Thư, ta nghĩ không phải nhạc phụ không thích nàng, mà vì nhìn thấy nàng sẽ nhớ lại cảnh tượng lúc nhạc mẫu qua dời, trong lòng không chịu nổi.”
La Thư rưng rưng gật đầu.
Hoài Viễn Vương vẫn nắm tay Lâm Đàm, mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể tin tưởng giống như núi.
“A Đàm, nhớ tới chuyện cũ, nàng sẽ đau lòng khổ sở sao?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Đã không rồi.” Lâm Đàm quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt cũng dịu dàng.
La Thư lau mắt, “Nếu a Đàm không khó chịu, vậy con cũng không cần lừa gạt con bé chuyện năm đó nữa, có thể nói cho con bé nghe.”
Lâm Phong rất thương cảm, “Đúng vậy, con rể, con không cần phải giấu giếm a Đàm chuyện lúc trước nữa rồi.”
“Cái gì?” La Giản và Ngôn Yên đều rất kinh ngạc.
Kể cả Lâm Hàn và Lâm Thấm đều tò mò nhìn sang.
Hoài Viễn Vương lại sẽ có chuyện gạt Lâm Đàm, trong cách nhìn của bọn họ chuyện này thật khiến cho người ta ngạc nhiên. Hoài Viễn Vương đối xử rất tốt với Lâm Đàm, tốt đến khiến cho tất cả Vương phi công chúa hâm mộ và ghen tỵ, là mục tiêu của tất cả quý phụ kinh thành hướng tới. Hắn sẽ có chuyện gì giấu giếm Lâm Đàm, thật sự không thể nghĩ ra được.
Bản thân Lâm Đàm cũng hơi kinh ngạc, “Giấu giếm ta?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương hơi ngượng ngùng, “A Đàm, là như vậy, thật ra thì năm ta mười tuổi đã đồng ý muốn cưới nàng, nàng cũng đã đồng ý gả cho ta...”
“Hả?” La Giản và Ngôn Yên, Lâm Hàn, Lâm Thấm những người không biết chuyện cũ này đều choáng váng.
Lâm Phong và La Thư dĩ nhiên đã biết xảy ra chuyện gì, Tấn Giang Hầu cũng biết chuyện, nhưng khi nhìn đôi người có tình trước mắt, khóe mắt vẫn ẩm ướt.
Hoài Viễn Vương sợ kích động đến đau đớn sâu trong lòng Lâm Đàm, dè dặt nói: “Năm ấy nàng mới ba bốn tuổi, độ tuổi không khác a Thấm khi chúng ta gặp lại ở An Định là mấy, còn không nhớ việc, cho nên nàng đã quên mất ta. Muội muội ta a Hành chết yểu, chôn ở Tây Sơn, ta sợ con bé đến nơi hoang vắng sẽ cô đơn, nên ở lại Tây Sơn với con bé một thời gian...”
“Tây Sơn.” Lâm Đàm bừng tỉnh hiểu ra.
Khi còn bé nàng đã từng bị thái phu nhân đưa đến Tây Sơn, nàng đương nhiên biết chuyện này.
“Thì ra chúng ta đã từng gặp nhau khi còn bé à.” Trong mắt Lâm Đàm lóe lên vẻ hưng phấn, “Vậy, chúng ta gặp nhau như thế nào? Sau khi gặp mặt, đã xảy ra chuyện gì?”
Cho dù Lâm Phong và La Thư bằng lòng để Hoài Viễn Vương nói ra chuyện cũ, nhưng lúc này vẫn đau xót trong lòng.
Đoạn chuyện cũ kia thật sự quá thê thảm đối với Lâm Đàm.
Hoài Viễn Vương ánh mắt dịu dàng, “Buổi tối nàng chạy loạn trong núi, nên gặp được ta. Ta thấy nàng không khác muội muội ta
//