Kiều Nữ Lâm gia


Ánh trăng nhàn nhạt, êm dịu, giống như nước chảy, xuyên qua góc cửa sổ lẳng lặng hắt vào trong phòng.
Hai mỹ thiếu niên trên giường, một diện mạo tinh xảo, một rạng rỡ chiếu người, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Cao Nguyên Dục nằm ngửa trên giường, hai cánh tay gối sau gáy, thần thái uể oải, giọng nói cũng lười biếng, “Biểu ca, bách hoa thịnh hội đồ bỏ kia quá đáng ghét, chúng ta tìm cách để cho bọn họ không mở được, có được không?”
Lương Luân hơi buồn bực, “Mẫu phi đệ ra chủ ý này cũng không phải ngày một ngày hai, sao hôm nay đệ mới cảm thấy đáng ghét chứ? Nếu muốn khiến không mở được thì phải nên sớm tìm cách rồi, hiện giờ đã chuẩn bị không sai biệt lắm, lúc này chúng ta đi quấy rối, sẽ chọc giận mẫu phi đệ đó.”
“Sớm muội gì cũng sẽ có ngày đệ chọc giận mẫu phi.” Cao Nguyên Dục cười cười.
“Cần gì phải vậy?” Lương Luân ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt giống như ánh trăng, “Trừ bà ngoại và cậu ra, trên đời này mẫu phi đệ là người hiểu rõ đệ nhất.

Đệ hiếu thuận mẫu phi, tôn kính mẫu phi không được sao, vì sao phải đi chọc giận mẫu phi đệ.”
“Ca không hiểu chuyện này đâu.” Cao Nguyên Dục cố làm ra vẻ cao thâm, “Chỉ có dượng mới hiểu.”
Lương Luân quay đầu nhìn Cao Nguyên Dục.
Ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn, yên bình, tĩnh lặng, mặt mày nhu hòa khác thường.
Lương Luân yên lặng nhìn hắn, ngồi dậy, khoác áo bước xuống giường.
“Biểu ca, ca làm gì vậy?” Cao Nguyên Dục cũng đi xuống theo.
Lương Luân đi tới trước bàn trà, cầm bình trà lên, “Khát nước, uống nước.”
Bình trà vẫn ấm, nước trà xanh nhạt chảy ra, quét qua một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rơi vào trong tách trà trắng noãn như ngọc.
“Đệ cũng muốn uống.” Cao Nguyên Dục cười nói.
Lương Luân thuận tay rót cho hắn một tách trà.
Hai người cầm tách trà của mình, cùng ngồi lên giường gạch gần cửa sổ.
Lương Luân thong thả ung dung nâng tách trà lên, Cao Nguyên Dục đột nhiên nói: “Hôm nay đệ nhìn thấy Lâm Thấm rồi.”
Lương Luân đã nâng tách trà lên bên môi, lại dừng lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy sao?”
Cao Nguyên Dục cười hài lòng, “Không phải đệ đến Lại bộ xem việc sao, dù sao cũng không có ai quản đệ, đệ đoán chừng lúc tan lớp trên đường nhiều xe, kẹt khó chịu, Lâm nhị ca và Lâm Thấm sẽ rẽ vào đường nhỏ, nên đoán trước đến trên đường nhỏ chờ.

Đệ quả nhiên không chờ sai, bọn họ quả nhiên đi con đường kia, đệ thật sự có dự kiến trước mà.”
Lương Luân đặt một gối dựa hoa văn tú cầu màu thạch anh vào bên người, kê tay lên trên đó, giọng nhàn nhạt, “Thấy người không?”
Nụ cười trên mặt Cao Nguyên Dục dần dần thu lại, hơi như đưa đám, “Haizz, đừng nói nữa, có Lâm nhị ca ở đó, chỉ thấy được nửa gương mặt.

Lâm nhị ca canh chừng chặt chẽ thật.”
Lương Luân thuận tay cầm một tựa lưng hoa văn cát tường hình tròn màu ô liu nhạt đặt sau lưng, thoải mái dựa vào đó, “Lâm nhị ca vẫn như vậy, thiết diện vô tư.”
Cao Nguyên Dục cũng cầm lấy một tựa lưng dựa vào giống như hắn, “Đệ muốn để Lâm Thấm cùng đi chung với đệ đến phủ Trấn Quốc công thăm ca, nhưng nàng ấy nói Trấn Quốc công phu nhân không thích nàng ấy, thấy nàng ấy sẽ không có sắc mặt tốt, cho nên vẫn không tới.”
Ánh trăng chiếu vào trên mặt hai người, loang lổ lốm đốm, lưu chuyển không thôi.
“A Thấm ấy, từ nhỏ đến lớn đều không chấp nhận bị người xem thường.” Lương Luân vuốt ve tách trà trong tay, chậm rãi nói.
Cao Nguyên Dục chậc chậc, “Biểu ca, hoàng đế bệ hạ là cậu ca, là cha đệ, thân phận của hai chúng ta cũng đủ để ngước nhìn đi? Nhưng nếu như so sánh với Lâm Thấm, chúng ta lại không uy phong nổi.

Khi nàng ấy còn bé xíu như vậy đã có thể cưỡi trên đầu đại ca, trên đầu Tấn Giang Hầu, còn tỏ vẻ hơn chúng ta nhiều.”
Lương Luân sóng mắt nhộn nhạo, dịu dàng cười.
Khi còn bé Lâm Thấm ngây thơ non nớt, khôn khéo hoạt bát, cả đời hắn mới chỉ thấy tiểu cô nương đáng yêu như Lâm Thấm, không có người thứ hai rồi.
Cao Nguyên Dục chọc hắn một cái, “Biểu ca, có phải Phó Bảo đó vẫn luôn quấn lấy ca không? Nếu không đệ thay ca đối phó với nàng ta đi.”
Lương Luân mỉm cười, “Mặc dù bà nội thật sự có ý đó, nhưng mà, bà lão nhân gia cũng chỉ định nhiệt tình tác hợp mà thôi, uyển chuyển cự tuyệt là được, ngược lại không cần làm to chuyện.”
Vừa nói chuyện, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, “A Dục, sẽ không phải sinh ra chủ ý cùi bắp gì định chỉnh Phó Bảo biểu muội đó chứ? Không thể.

Nếu như đệ sửa trị biểu muội Phó gia, bà nội ta sẽ không vui hơn, nói không chừng bệnh tình sẽ tăng thêm.

Như vậy không phải đệ đang giúp biểu ca một tay, mà là thêm phiền rồi.”
Cao Nguyên Dục ngẩn ngơ, “Không phải chỉ giúp một tay thôi sao? Đệ nghĩ ra được không ít chủ ý muốn sửa trị Phó Bảo, nhưng mà, nếu như biểu ca không cho, vậy thì thôi.”
Lương Luân không khỏi lắc đầu, “Không đáng.

Cha ta nương ta sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý, không đáng vì như vậy mà đi sửa trị người.

A Dục, đệ là hoàng tử, tùy hứng một chút không sao cả, nhưng mà vẫn nên làm việc cẩn thận thì hơn.”
Cao Nguyên Dục ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Biểu ca, đệ nói thật với ca, thật ra thì đệ vì bản thân mới muốn sửa trị Phó Bảo.

Không phải Phó Bảo là cô nương sao? Đệ muốn sửa trị nàng ta, sau đó biết rõ nên đối phó với những cô nương mà mẫu phi đệ nhìn trúng như thế nào.”
Lương Luân kinh ngạc nhướng mày.
Cao Nguyên Dục nắm quyền, “Đệ đã cầu xin phụ hoàng rồi, phụ hoàng đáp ứng đệ, tạm thời không thúc giục chuyện hôn sự của đệ.

Mặc dù phụ hoàng đã đồng ý, nhưng lỡ như mẫu phi đệ cố tình để đệ coi mắt cô nương, như vậy, cho dù mẫu phi chọn trúng ai, đệ đều sẽ phá hư đi!”
“Đệ thật hùng tâm tráng chí.” Lương Luân cười lắc đầu.
Cao Nguyên Dục mất hết hào hứng, thở dài một tiếng, “Biểu ca, cô thông tình đạt lý như vậy, mẫu phi lại không lĩnh hội được tâm tình của đệ.”
Lương Luân đồng tình vỗ vỗ hắn.
Bách phi giống như Phùng quý phi năm đó, chấp chưởng lục cung lâu rồi, quyền lực trong tay lớn lên, đã sinh ra dã tâm, tính tình trở nên ngạo mạn, nàng không nghe lọt được lời hay của người khác.

Có mẫu thân như vậy, thật sự khiến người ta khổ não.
Tương Dương trưởng công chúa và phò mã Lương Vô Bệnh, hai phu thê ân ái hài hòa, phu thê tình thâm, nhưng một Trấn Quốc công phu nhân lại khiến cho bọn họ ưu sầu buồn khổ nhiều năm như thế.

Đây là Tương Dương trưởng công chúa có địa vị thân phận có thể chèn ép được Trấn Quốc công phu nhân một đầu, nếu đổi thành Cao Nguyên Dục, cho dù thê tử của hắn có thân phận công chúa nước ngoài cũng thấp hơn Bách phi một đầu, nếu không vừa tâm ý Bách phi, ha ha, hậu quả như thế nào, thiết tưởng không chịu nổi.
Cao Nguyên Dục ngủ không yên, muốn đi ra ngoài múa kiếm, Lương Luân cũng đổi quần áo nhẹ nhàng với hắn, mang theo bảo kiếm, đi vào trong đình viện.
Kiếm pháp của Cao Nguyên Dục tinh tế đặc sắc, khi thì tươi đẹp phóng khoáng như nước chảy mây trôi, khi lại vô cùng mau lẹ giống như gió bão, người và kiếm cùng múa, nghiễm nhiên đã thành người kiếm hợp nhất; Lương Luân lại chín chắn móc, treo, điểm, hất, nhẩy, vẩy, chém, kiếm đi theo thân, lấy thân mang kiếm, cẩn thận thong dong.
Ánh trăng hắt lên trên cây cối, trên hoa cỏ, cây to giống như phủ thêm một tầng băng gấm màu bạc, xinh đẹp đến khiến người ta mơ màng.
Hai người vẫn luyện đến nửa đêm rồi mới thu kiếm trở về phòng.
Buổi sáng mỗi ngày Cao Nguyên Dục đều phải đi học trong cung, cho nên hôm sau dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã rời phủ Tương Dương trưởng công chúa, hồi cung đi học.
Lương Luân đã sớm xin nghỉ trong trường, lại không cần phải đi phủ Trấn Quốc công, trộm được nửa ngày rảnh rỗi trong đời, ở nhà nghỉ ngơi, không hề ra cửa.
Không chỉ có hắn như vậy, Lương Vô Bệnh cũng khó khăn lắm mới được về nhà, trở lại bên cạnh thê tử, mặc dù thân thể không có việc gì cũng lười ra cửa, lấy lý do “Tĩnh dưỡng” đóng cửa từ chối tiếp khách, qua một khoảng thời gian rất vừa lòng.
Bất tri bất giác, bách hoa thịnh hội mà Bách phi tỉ mỉ chuẩn bị đã sắp bắt đầu.
Lương Vô Bệnh và Tương Dương trưởng công chúa đã là người trung niên, nhưng tình cảm lại càng lúc càng nồng, mỗi ngày chàng chàng thiếp thiếp như hình với bóng, tốt đẹp đến giống như một người.
Thị nữ e dè nhắc đến chuyện bách hoa thịnh hội, Tương Dương trưởng công chúa không chút để ý nói: “Bản công chúa thật sự lười ra cửa, bách hoa thịnh hội gì đó này, đẩy đi.”
Sau khi nói xong, thoáng nghĩ rồi lại nói: “Cứ nói bản công chúa muốn ở trong phủ hầu hạ phò mã.

Còn nữa, phò mã phải tĩnh dưỡng, nếu có người tới cửa bái phỏng, toàn bộ từ chối khéo.”
Thị nữ ghi nhớ từng việc, “Dạ, trưởng công chúa, nô tỳ đi làm.”
Tương Dương trưởng công chúa là muội muội cùng mẹ với hoàng đế, không giống với các trưởng công chúa khác, nàng vừa không đến, bách hoa thịnh hội thật sự nhất thời phai màu không ít.

Bách phi tiêu tốn rất nhiều tâm tư trên bách hoa thịnh hội này, vừa nghe Tương Dương trưởng công chúa không đến, sắc mặt không tự chủ được trầm xuống.
“Còn có ai không đến?” Bách phi lạnh lùng hỏi.
Nữ quan thận trọng nở nụ cười, “Trừ Tương Dương trưởng công chúa ra, các nội ngoại mệnh phụ khác đều nói nhất định đến.”
Sắc mặt Bách phi hòa hoãn chút.
Đến ngày bách hoa thịnh hội mở ra, Bách phi lại tức giận một trận: Mẫu thân của Tề Vương phi La phu nhân có tới, nhưng chỉ đi một mình, con dâu không mang, tiểu nữ nhi càng không mang.
Đừng nói đến cơn tức trong lòng Bách phi, nàng làm bách hoa thịnh hội này chính là vì kiểm tra so sánh các nữ hài nhi của các nhà, Lâm Thấm là muội muội của Tề Vương phi, địa vị không giống bình thường, con bé thế mà lại không có mặt, đây chẳng phải quá không cho mặt mũi rồi sao?
Bách phi cười như không cười, “Thiếu phu nhân không đến ngược lại thì thôi, sao nhị tiểu thư cũng không thấy vậy?”
La phu nhân cười tủm tỉm, “Trong nhà có cháu gái nhỏ, con dâu không phân thân ra được.

Tiểu nữ ngược lại có tới, nhưng mà mới vừa vào cửa cung đã bị bệ hạ sai Bàng nội thị gọi vào Tử Thần điện rồi, bảo là muốn kiểm tra học vấn của con bé.

Haizzz, cũng không biết con bé này học như thế nào, có thể vừa bị bệ hạ kiểm tra thì con bé đã lộ ra khuyết điểm hay không.”
Mặc dù Bách phi tức giận trong lòng, nhưng Lâm Thấm do hoàng đế gọi đi, cho nàng lá gan nàng cũng không dám nói gì nữa rồi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ hạ ngược lại cực kỳ coi trọng lệnh ái.”
La phu nhân vui vẻ, “Lần đầu tiên khi tiểu nữ gặp bệ hạ mới ba bốn tuổi, khi đó bệ hạ đã rất ưa thích con bé rồi, giờ đã mười mấy năm trôi qua, lại vẫn đối xử với con bé như nữ nhi ruột thịt.
Bách phi cố gắng nặn ra nụ cười, “Còn không phải như vậy sao.”
Lâm Đàm cũng một thân một mình tới đây, không hề mang theo a Hân.
Lâm Đàm lúc này đã là người gần ba mươi tuổi rồi, là một mẫu thân của ba trai một gái, nhưng mà, đại khái bởi vì tình cảm của nàng và Tề Vương rất dày, độc sủng chuyên phòng, da sáng bóng trong suốt, khí sắc cực tốt, vẻ đẹp tự nhiên.
Có lẽ bởi vì nụ cười của Lâm Đàm quá sáng quá quyến rũ, làm choáng váng ánh mắt của Bách phi, trong mắt nàng thoáng qua vẻ không vui, “Sao Dự Chương quận chúa lại không đến vậy?”
Dự Chương quận chúa trong miệng nàng chính là chỉ a Hân.

Hoàng đế đã hạ chỉ phong a Hạo là thế tử Tề Vương, a Hân là Dự Chương quận chúa.
Lâm Đàm mỉm cười, “Tới ngược lại có tới, đến cửa cung lại được phụ hoàng sai người gọi đi rồi.”
Lửa giận của Bách phi bùng lên, nhưng mà, người do hoàng đế gọi đi, nàng chỉ có thể nhịn tức thôi, không có cách nào cả.
Lâm Đàm thản nhiên cười, cùng ngồi xuống dưới tàng cây hoa tán gẫu với đám người La phu nhân, Sơn phu nhân, “Chờ nhìn xem cô nương nhà nào có thể được chọn làm nữ vương.”
Sơn Trăn Trăn nhu thuận đi theo bên cạnh Sơn phu nhân, nhìn thấy La phu nhân đã nhắc đến Lâm Thấm, La phu nhân cười híp mắt nói cho nàng biết, “A Thấm vốn không định tới, nhưng mà con bé nghĩ ra một biện pháp tốt để thoát khỏi bể khổ, muốn xin bệ hạ giúp một chuyện, nên cùng vào cung với ta.

Hiện giờ con bé đang ở Tử Thần điện.”
Sơn Trăn Trăn tò mò, “Thoát khỏi bể khổ? Nói là chuyện nghỉ học sao? Bá mẫu, a Thấm nghĩ ra được cách gì hay để ra ngoài sao, cháu thật sự không biết biện pháp gì có thể đả động được Lâm nhị ca.”
La phu nhân cười lắc đầu, “Con bé không nói cho ta.

Haizzz, hài tử này càng ngày càng có chủ ý rồi, rất nhiều chuyện đều muốn gạt cha nương.”
Sơn phu nhân rất cảm khái, “Trăn Trăn nhà ta cũng giống như vậy đó.

Hài tử này lớn rồi chính là nhiều tâm sự, thói thường của con người.”
Trong Tử Thần điện, hoàng đế vốn định gặp đại thần lại hạ chỉ, “Lệnh cho Thẩm tướng, Lư khu mật chờ ở điện Diên Anh.”
(*) Khu mật: hay xu mật, là chức quan chịu trách nhiệm về lực lượng quân sự của nhà nước.
Nội thị vội quỳ xuống, “Dạ, bệ hạ.” Đi ra ngoài truyền khẩu dụ của hoàng đế.
A Hân đã qua tuổi non ớt, mặc dù trên diện mạo vẫn còn tính trẻ con, nhưng đã rất hiểu chuyện rồi, đứng bên cạnh hoàng đế mài mực cho hắn.
Lâm Thấm lại mặt mày hớn hở, “Bệ hạ, ngài tự mình ra đề mục kiểm tra cháu đi, nếu như cháu thông qua toàn bộ, vậy nói rõ việc học của cháu đã thành, có thể thuận lợi trôi chảy kết thúc học tập ở thư viện Mộ Hiền về nhà, có đúng không? Chậc, cháu vừa nghĩ đến bản thân có hy vọng thoát khỏi bể khổ, thật sự nằm mộng cũng cười tỉnh mà.”
Hoàng đế mỉm cười dựa trên giường, ánh mắt nhìn Lâm Thấm dung túng bao nhiêu.
A Hân mỉm cười, “Dì nhỏ, dì đang lấy ông nội cháu áp chế cậu hai đấy.”
Lâm Thấm cười lấy lòng với hoàng đế, “Nhị ca của cháu cố chấp bao nhiêu, kể cả cha nương cháu và đại ca cháu, tỷ tỷ cháu đều hết cách với ca ấy, cháu nghĩ tới nghĩ lui, khắp thiên hạ này người duy nhất có thể chế phục được nhị ca cháu, khiến cho nhị ca cháu không lời nào để nói cũng chỉ có hoàng đế bệ hạ ngài thôi.”
“Mông ngựa này vỗ còn tạm được.” Hoàng đế cười một tiếng.
“Đây sao được gọi là nịnh bọ chứ? Đây là lời thật lòng.” Lâm Thấm vội vàng phân trần.
Giọng nói của nàng thật sự quá chân thành rồi, vẻ mặt thật sự quá phong phú, rất có sức cuốn hút, hoàng đế không khỏi mỉm cười.

A Thấm, dáng vẻ nhỏ bé này của ngươi, nếu trẫm không đồng ý ngươi, trong lòng đều sẽ cảm thấy áy náy đi.
“Không khiến ngài giúp đỡ cháu không công, thật đó.” Lâm Thấm cười nói ríu rít, “Lát nữa cháu sẽ đến Dưỡng Ninh cung, trêu chọc thái hậu bà nội cười vui.

Bệ hạ, cháu không thu tiền của ngài! Cho dù bà nội cười bao nhiêu lần, cười thoải mái bao nhiêu, cháu đều không lấy một đồng! Ngài nhìn xem, ngài đã tiết kiệm được không ít bạc, vậy ngài nên giúp đỡ cháu chuyện này, có đúng không?”
Hoàng đế bị nàng trêu đùa ôm bụng cười lăn lộn.
Lâm Thấm tỏ vẻ phấn chấn đi tới đi lui trong điện, “Nếu như cháu thật sự có thể được nghỉ học, không phải ứng phó cuộc thi mỗi nửa tháng một lần nữa, thật sự tự tại bao nhiêu.

Cháu muốn mở tiệc thoát khỏi bể khổ, ăn mừng cháu không phải thi cử nữa...”
“Tiệc thoát khỏi bể khổ, hi hi.” A Hân cười.
Hoàng đế cố ý sưng mặt lên, “Tiệc thoát khỏi bể khổ lại không mời trẫm, việc gì trẫm phải giúp ngươi chứ?”
Lâm Thấm thề thốt chân thành, “Mời ngài, nhất định mời ngài rồi! Là ngài giúp cháu thoát khỏi bể khổ, nếu tiệc thoát khỏi bể khổ thiếu ngài, còn có thiên lý có vương pháp sao? Bệ hạ, đến lúc đó cháu sẽ tỉ mỉ chuẩn bị một bàn tiệc thượng hạng, cho dù là bay trên bầu trời hay chạy dưới đất, cho dù là đặc sản miền núi hay vùng biển, tất cả mọi thứ, cái gì cần có đều có.”
Hoàng đế bị nàng dụ đến hết sức vui vẻ.
“Ra đề bài gì kiểm tra ngươi đây?” Hoàng đế trầm ngâm, “Nếu như ra một thiên cổ tuyệt đối, ngươi sẽ không thể kết thúc khóa học được, không về nhà được.”
(*) Thiên cổ tuyệt đối: chỉ câu đối lưu truyền thời gian dài trong dân gian, chưa có ai đối được.
“Đừng quá khó khăn, đừng quá khó khăn.” Lâm Thấm bị sợ nhảy dựng lên, nở nụ cười, “Bệ hạ, thật ra thì học vấn của cháu đã vô cùng tốt rồi, chẳng qua cháu dù sao vẫn còn trẻ mà, đề bài đừng quá khó khăn, dễ một chút là được.”
A Hân che miệng cười.
“Vậy trẫm cứ lệnh cho Hàn Lâm viện ra một phần bài thi đi.

Không thể quá dễ, quá dễ nói rõ trẫm không có học vấn; cũng không thể quá khó, quá khó nói lên trẫm không có độ lượng.” Hoàng đế khảng khái rộng lượng nói.
“Bệ hạ anh minh!” Lâm Thấm nheo mắt.
Hoàng đế ngoắc gọi Lâm Thấm đến, “A Thấm, ngươi đừng vòng tới vòng lui nữa, vòng đến trẫm chóng mặt.

Tới đây, lịch sự nhã nhặn đứng đây.

A Thấm à, cháu định nghỉ học về nhà, vậy mỗi ngày phải làm những gì thế?”
Lâm Thấm cười tủm tỉm giơ đầu ngón tay lên, đếm từng ngón, “Cháu rất bận rộn, rất nhiều chuyện cần làm! Đầu tiên, cháu phải hiếu thuận cha nương, tôn kính ca ca và chị dâu, còn phải yêu mến chái trai nhỏ cháu gái nhỏ, đây đã rất bận rất bận rộn rồi, tiếp theo cháu còn phải chăm sóc đại Bạch và tiểu Hôi, tiểu Bạch còn có tiểu Lam tiểu Lục, ngài biết không? Bây giờ đại Bạch đã trai gái đầy sảnh đường rồi, nhà cháu lại có thêm mấy con ngỗng tiểu Bạch đó, chỉ riêng những loài vật trong Thấm viên này đã khiến cháu tốn tâm tư rồi; lại tiếp nữa, cháu có rất nhiều thân thích, bạn bè phải săn sóc qua lại, cháu rất nhiều thân thích đó!”
Hoàng đế giật giật khóe miệng.

A Thấm, ngươi thật sự rất bận rộn đấy.
A Hân tỏ vẻ thất vọng, “Dì nhỏ không hề nhắc đến cháu và ca ca, còn có a Dương và a Thị.”
“Sao lại không nhắc đến chứ.” Lâm Thấm cười hì hì, “Dì nhỏ có nhắc đến nha, nói dì rất nhiều thân thích đó! A Hân, cháu và Cao Trường Hạo, a Dương, a Thị đều là thân thích của dì, thân thích rất thân rất thân đấy!”
Lâm Thấm lời ngon tiếng ngọt, nhanh chóng dụ dỗ được a Hân rồi.
Hoàng đế hừ một tiếng, “Đây chính là a Hân đơn thuần dễ nói chuyện đi, nếu như đổi thành a Hạo ngươi cứ thử xem”
Lâm Thấm nghĩ mà sợ vỗ ngực, “Nếu như đổi thành Cao Trường Hạo, cháu đây là dì nhỏ lời nói việc làm phải thật sự cẩn thận lại thận trọng, bằng không, sơ ý một chút sẽ bị a Hạo tóm được nhược điểm đó.

Cao Trường Hạo thật lợi hại.”
Hoàng đế khẽ mỉm cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui