“Tại sao vậy? Không phải hai đứa mới quen đã thân sao?” Hộ Quốc công phu nhân thấy Lâm Thấm lắc đầu như trống bỏi, kỳ quái hỏi.
Lâm Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cười rất ngọt rất đẹp rất lấy lòng, “Ta là người nhỏ nhất trong nhà mà, làm muội muội quen rồi.
Haizz, vẫn là làm muội muội tốt, ca ca tỷ tỷ càng thêm che chở, có đại sự nghiêm chỉnh gì đều được ca ca tỷ tỷ chắn trước mặt, ta đây làm tiểu muội vẫn có thể không buồn không lo không vướng không víu vô câu vô thúc.”
“Thì ra là vậy.” Hộ Quốc công phu nhân không khỏi bật cười.
Thì ra vị Lâm nhị tiểu thư này nhỏ nhất trong nhà, luôn luôn được ca ca tỷ tỷ chăm sóc quen, nên không muốn nhận muội muội đấy.
Mà cũng đúng, làm muội muội quen được người chăm sóc, thương yêu, sao lại bằng lòng làm tỷ tỷ chứ? Làm tỷ tỷ phải quan tâm nhiều hơn.
Lâm Thấm cười tươi rạng rỡ, “Dương cô nương, ngươi có cảm thấy sau khi được Hàn đại phu cứu về, đặc biệt muốn làm một người tốt không? Đại ca nhị ca ta đều như vậy, nhất là nhị ca ta, thường nói mình có thể đi tới nhân thế đã rất may mắn rồi, nhất định phải cẩn trọng làm người tốt.
Nhị ca ta là người chính trực nhất đó, nói chuyện làm việc chưa bao giờ chịu lệch ra chút nào, không chỉ như vậy, nhị ca ta còn sợ ta bị cha nương và đại ca đại tỷ làm hư, từ sáng đến tối nhìn ta chằm chằm, giáo dục ta, giống như một lão phụ nhân vậy.”
“Nhị ca của ngươi thật sự tận tâm tẫn trách.” Hộ Quốc công phu nhân cảm khái gật đầu.
“Thật là một vị ca ca tốt.” Dương Linh hé miệng cười.
Mắt Lâm Thấm sáng rực lên, “Ngươi cũng cảm thấy huynh ấy là ca ca tốt sao? Nhị ca của ta là thế này nè, ta bắt chước cho ngươi xem.”
Chắp tay lên, giả dạng dáng vẻ lão luyện thành thục, “‘A Thấm, tới đây học toán thuật!’ ‘A Thấm, không thể chỉ cố chơi, sẽ xao nhãng việc học, tới đây đi học!’”
Tướng mạo của nàng quá đẹp, lại cố tình giả vờ tỏ vẻ chững chạc đoan trang, nhìn có vài phần buồn cười, Chu thái hậu, Hộ Quốc công phu nhân, Dương Linh, a Hân đều cười khanh khách.
A Hạo vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt.
Lâm Thấm ra hình ra dáng thở dài, “Haizzz, kể cả con ngỗng trắng ta nuôi chơi đùa, hễ huynh ấy nhìn thấy đều sẽ nói ta, ‘A Thấm, Vương Hi Chi từ dáng đi bơi lội của ngỗng mà ngộ ra đạo lý thư pháp, muội cũng đừng chỉ chơi không’.
Ta thật sự phục huynh ấy luôn rồi.”
Dương Linh mỉm cười, “Cho nên thư pháp của ngươi...?”
Lâm Thấm nói: “Còn qua cửa, còn qua cửa được.”
Hộ Quốc công phu nhân cười, “Có thể thấy được nhị ca của ngươi quản nghiêm ngươi vẫn có chỗ tốt.”
Lâm Thấm cười hì hì, “Chỗ tốt tự nhiên có.
Cho nên ta mới nguyện ý làm muội muội, không thích làm tỷ tỷ đó.”
Lâm Thấm nói chuyện hết sức hợp ý với Hộ Quốc công phu nhân, Dương Linh, đợi đến khi hai mẹ con nên cáo từ, rất lưu luyến, “Dương phu nhân, Dương cô nương, ta kêu nương ta gửi thiệp cho hai người có được không? Mời đến nhà ta làm khách.”
Hộ Quốc công phu nhân cười đáp ứng, “Hàn xá ở ngay phố Tương Quân, mời Lâm nhị tiểu thư nhất định quang lâm, hôm nào ta gửi thiệp mời.”
Lâm Thấm mừng rỡ.
Tiễn hai mẹ con xong, Lâm Thấm vui mừng xoay tròn một vòng, váy thạch lựu bay bay lên, xinh đẹp động lòng người.
“Đại kế thoát khỏi bể khổ của dì nhỏ có đầu mối rồi nha.” A Hân cười ngọt ngào.
A Hạo lại nói: “Mới chỉ bước ra bước đầu tiên mà thôi.”
Lâm Thấm cười, “Cao Trường Hạo cháu luôn dội nước lã dì, thói quen này thật không tốt.”
A Hạo tỏ vẻ tự nhiên, “Dì nhỏ, dì phải nghe lọt lời nói thật mới được.”
Chu thái hậu nghe Lâm Thấm và Cao Trường Hạo cãi nhau, cười không khép miệng.
Bà rất thích mấy hài tử này, cho dù gây gổ cũng cảm thấy đáng yêu.
Bà ngoắc Lâm Thấm, “A Thấm, mau tới, nói đại kế của cháu cho bà nội nghe.”
Lâm Thấm lập tức không hề để tâm đến Cao Trường Hạo, ngồi bên cạnh Chu thái hậu, hào hứng bừng bừng nói cho bà biết, “Năm nay nhị ca của cháu cũng đã hai mươi tuổi rồi, nếu nói lấy vợ thành thân cũng đến tuổi rồi đúng không? Bà nội, huynh ấy luôn nghiêm trang chững chạc, bình ổn không sóng gió, cho dù làm việc gì đều tiến theo từng bước, cháu thật sự muốn xem xem khi huynh ấy không còn bình ổn chững chạc nữa sẽ có dáng vẻ gì.
Bà nội ngài nói thử xem, nếu như huynh ấy nhìn thấy tiểu cô nương linh động xinh đẹp như Dương Linh ở nơi cảnh đẹp như tranh sẽ có phản ứng gì?”
Chu thái hậu cười ha ha, “A Thấm, cháu còn nói Dương Linh là tiểu cô nương, không phải cháu cũng giống vậy sao?”
Lâm Thấm lẽ thẳng khí hùng, “Cháu lớn hơn nàng ấy một tháng mà.”
Chu thái hậu cười đến mặt mày cong cong, “A Thấm nói cực kỳ đúng, cháu lớn hơn nàng ấy một tháng, cho nên cháu có thể nói nàng ấy là tiểu cô nương.”
“Lớn hơn một tháng đã tỏ vẻ như vậy nha.” A Hân le lưỡi.
“Cho nên dì luôn vênh váo hống hách khi ở trước mặt chúng ta.” A Hạo lạnh nhạt nói.
A Hân sung sướng cười, “Tất nhiên rồi, dì nhỏ lớn hơn ca ca và muội năm tuổi mà, ở trước mặt chúng ta dĩ nhiên sẽ vênh váo ta đây.”
Lâm Thấm hào hứng bừng bừng kể “Đại kế” của mình cho Chu thái hậu, còn đáp ứng với bà chờ sau khi làm xong chuyện, cho dù thành công hay không đều sẽ nói cho bà nghe, Chu thái hậu cười gật đầu, “Được, a Thấm cháu cũng đừng quên đấy.”
Lâm Thấm rộng rãi phóng khoáng, “Không quên được.
Bà nội, cháu nhớ ngài, cách một thời gian lại muốn đến Dưỡng Ninh cung thăm ngài, bằng không ấy, cháu kể cả ngủ cũng ngủ không yên.”
Chu thái hậu được nàng dụ dỗ đến vô cùng vui vẻ.
La phu nhân và Lâm Đàm cùng đến Dưỡng Ninh cung.
Lâm Thấm lại khoe khoang một phen với hai người.
La phu nhân vỗ tay, “Cứ như vậy, chẳng phải chuyện lớn cả đời nhị ca con cũng có manh mối, con có thể ung dung tự tại rồi? Một công đôi việc.
A Thấm, nương một trăm tán thành, một ngàn tán thành, chủ ý này của con thật sự quá tốt!” Khen Lâm Thấm thành một đóa hoa.
A Hạo kéo kéo váy Chu thái hậu, “Bà cố, có phải dì nhỏ không cần cậu hai quản lý nữa không?”
Chu thái hậu nhìn La phu nhân tươi cười rạng rỡ, cười ha ha, “Người cả nhà đều nuông chiều, hài tử ngoan đều có thể bị làm hư rồi.
Để cậu hai cháu quản lý cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.”
A Hạo cười mất tự nhiên.
Nữ quan tới đây bẩm báo, “Thái hậu nương nương, Sở Vương điện hạ tới thỉnh an ngài.”
Chu thái hậu cười nói: “Cho hắn đi vào.”
Nữ quan cung kính đáp lời, ra ngoài điện truyền gọi.
Lâm Đàm mỉm cười kêu muội muội, “A Thấm, ngày hôm nay Bách phi nương nương tổ chức bách hoa thịnh hội, bởi vì muội làm bạn với thái hậu bà nội nên không trình diện.
Mặc dù có thể vắng mặt ở bách hoa thịnh hội, nhưng mà, vào lúc này muội nên đến Tiên Cư điện vấn an Bách phi nương nương mới đúng, có đúng không?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Vâng, muội hiểu.
Tỷ tỷ, vậy muội đến Tiên Cư điện đây.”
Lâm Thấm xin phép Chu thái hậu, “Bà nội, cháu đi qua Tiên Cư điện rồi quay lại.”
Chu thái hậu cười đáp ứng.
Lâm Đàm kêu thị nữ bên người nhỏ giọng phân phó mấy câu, thị nữ hiểu ý, “Dạ, Vương phi, nô tỳ sẽ dẫn nhị tiểu thư đi vòng sang con đường khác.”
Cùng với Lâm Thấm đi ra khỏi cửa điện của chính điện Dưỡng Ninh cung, không đi cửa chính, vòng sang đường nhỏ đi ra ngoài.
Cao Nguyên Dục theo nữ quan đi vào thỉnh an Chu thái hậu, lại vấn an La phu nhân, Lâm Đàm, hai huynh muội a Hạo và a Hân cũng tới hành lễ cho hắn.
Cao Nguyên Dục vốn tràn đầy nhu tình, nhưng đi vào trong điện rồi mới phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, chỉ có Lâm Thấm không thấy, không khỏi tiu nghỉu mất mát.
Nụ cười của Lâm Đàm vô cùng ôn hòa, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Cao Nguyên Dục không khỏi cười khổ, “Tỷ tỷ, ngài đề phòng đệ thật chặt mà.”
A Hân khẽ khàng hỏi ca ca nàng, “Có phải nương cố ý để dì nhỏ đi không?”
A Hạo dùng ánh mắt sùng bái nhìn mẫu thân hắn, “Ừ, nương đang bảo vệ dì nhỏ.”
A Hân có phần đồng tình với Cao Nguyên Dục rồi, “Thập tứ thúc không thấy được dì nhỏ, thật đáng thương.”
A Hạo lạnh lùng nói: “Thúc ấy đáng thương cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân không biết sao?”
A Hân le lưỡi.
Chu thái hậu gọi Cao Nguyên Dục tới trước mặt, cười hỏi: “Dục nhi, nghe nói con ra một chủ ý hay cho mẫu phi con, để ba vị cô nương đều được xếp hạng nữ vương, đúng không?”
Cao Nguyên Dục đang nản lòng thoái chí, nghe được bà nội hỏi hắn, nên mềm giọng đáp lại: “Ba vị cô nương đều rất tốt, khó phân cao thấp, vì vậy tôn nhi mới có thể nghĩ ra chủ ý như vậy.”
Chu thái hậu hứng thú, “Thật sao? Ba vị cô nương đều rất tốt?’
Cao Nguyên Dục cả kinh, vội nói: “Bà nội, tôn nhi không hề dám nhìn kỹ.
Nhưng mà ba vị cô nương này có thể bộc lộ tài năng trong tất cả các khuê tú, tự nhiên rất tốt rồi.”
“Không nhìn kỹ?” Chu thái hậu không tin tưởng lắm.
Cao Nguyên Dục vội vã tỏ rõ cõi lòng, “Bà nội, nam nữ thụ thụ bất thân, tôn nhi nào dám nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta chứ?”
“Dục nhi có tiến bộ rồi, cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi đấy, khó được, khó được.” Chu thái hậu giễu cợt.
Gương mặt tuấn tú của Cao Nguyên Dục ửng đỏ lên.
Lâm Đàm cười nhạt.
Lâm Thấm đến Tiên Cư điện, thỉnh an Bách phi, khóe miệng nhếch lên cười, giọng trong trẻo nỏi: “Thái hậu bà nội lưu thần nữ lại làm bạn, thần nữ không thể tới tham gia náo nhiệt trong bách hoa thịnh hội này của ngài được, đặc biệt tới nói cho ngài một tiếng.”
Bách phi ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “A Thấm ngươi không tới thật đáng tiếc, nếu như có ngươi ở đây, chính là một trong các cô nương được xếp vào nữ vương rồi, lại phải thêm vào ngươi một người nữa.
Đúng rồi, Trịnh cô nương, Thẩm cô nương và Dương cô nương được xếp vào nữ vương là do Dục nhi nói ra, chủ ý này của hắn cũng không tệ đúng không?”
Trên mặt Lâm Thấm là vẻ ngây thơ hồn nhiên, “Sở Vương điện hạ lại khôn khéo như vậy sao? Thất lễ thất lễ.
Khi còn bé dường như tính khí của hắn không được tốt, gây gổ thua sẽ nhảy dựng lên đấy.”
Chân mày Bách phi giật giật, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
“A Thấm, thái hậu đối với Dương cô nương như thế nào? Thích nàng ấy chứ?” Bách phi nhịn một hơi, hỏi Lâm Thấm.
Lâm Thấm cười cười, “Rất tốt nha, thái hậu bà nội đều thích Dương cô nương và Trịnh cô nương cùng Thẩm thất cô nương.”
Bách phi không nghe ra được gì.
Lâm Thấm hả hê rời khỏi Tiên Cư điện, cười khanh khách, mặt mày sinh động, càng nhìn càng tốt.
Nàng trở lại Dưỡng Ninh cung, cùng với đám người La phu nhân, Lâm Đàm đùa giỡn một lúc với Chu thái hậu rồi cùng nhau cáo từ đi ra.
A Hạo và mẫu thân, muội muội cùng lên xe lớn rộng rãi cao rộng, vẻ mặt nghiêm túc, “Nương, về sau cậu hai cưới mợ, sẽ không có ai để ý tới dì nhỏ.
Tính tình dì nhỏ cẩu thả, lại không có ý đề phòng người khác, con sẽ trông chừng dì, không để cho dì thua thiệt.”
Lâm Đàm ngẩn ngơ, a Hạo con muốn đi trông chừng dì nhỏ của con...!Nhưng mà con còn không lớn bằng dì nhỏ của con mà...
Nàng nín cười sờ đầu a Hạo, “Nhi tử ngoan.”
A Hân kinh ngạc trợn to hai mắt, “Ca ca trông chừng dì nhỏ á?”
A Hạo trấn định gật đầu, “Đúng, ca quản dì nhỏ, không để cho dì nhỏ học thói xấu đi chệch đường.”
Lâm Đàm không nhịn được nữa, quay lưng đi, che miệng mà cười.
A Hân cười gục lên trên vai nàng.
A Hạo thở dài giống như tiểu đại nhân, “Haizzz, hai người mấy nữ nhân này.”
A Hân lăn vào trong ngực Lâm Đàm, Lâm Đàm ôm lấy nàn, hai mẹ con cười lăn cười lộn.
--
Lâm Thấm tặng thiệp mời cho Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh.
Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh đến phố Trường Anh bái phỏng.
La phu nhân và Tề Vân đôi mẹ chồng nàng dâu này đều là nữ nhi nhà tướng, nói chuyện với Hộ Quốc công phu nhân rất hợp ý, Lâm Thấm giống như ngày trước mời khách, mời Dương Linh đến Thấm viên, “Dương cô nương ngươi xem, khi nhà ta mới dời đến đây ta đã có Thấm viên này, mới ban đầu ta còn nhỏ, cho nên Thấm viên cũng nho nhỏ.
Sau đó ta dần dần lớn lên, Thấm viên cũng mở rộng ra rồi, bây giờ có dáng vẻ này.”
Cùng Dương Linh đi ngắm cảnh sắc Thấm viên, lại giới thiệu đại Bạch, tiểu Hôi và đám tiểu Bạch, “Đại Bạch ở cùng với ta lâu nhất, tiểu Hôi là do tỷ phu tặng cho ta khi ta bốn tuổi, khi đó tiểu Hôi hai tuổi, tiểu Bạch là do đại tẩu tặng cho ta, khi đó ta mới tám tuổi, rất thích ngựa lùn nhỏ.
Không cưỡi được ngựa lớn, ngựa lùn nhỏ dịu ngoan hơn nhiều.”
Dương Linh nhìn chỗ nào thích chỗ đó, kinh thán không thôi.
Lâm Thấm cùng Dương Linh đi tới trước một ao nước lớn, vui vẻ, “Bản thân nhị ca của ta chịu khó, cũng ép ta chăm chỉ, ngày trước khi cái ao nhỏ này mới vừa xây xong huynh ấy còn động viên ta, để cho ta biến nước ao thành màu đen, chữ này coi như luyện thành.”
Dương Linh thò đầu nhìn vào trong ao nước, tấm tắc nói: “Muốn biến ao nước lớn như vậy thành màu đen, vậy phải luyện bao nhiêu chữ chứ?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Còn không phải như vậy sao, nhớ tới lại cảm thấy dọa người.”
Dương Linh và Lâm Thấm nói đến chuyện nhà, thì ra nàng có bốn vị huynh trưởng cùng mẹ, còn có một ấu đệ, năm nay mới tám tuổi.
“A Dục nhà ta còn nhỏ, rất ham chơi.” Dương Linh nhắc tới tiểu đệ đệ của nàng, vẻ mặt trìu mến.
(*) Dục trong Dương Dục - nghiêm túc, nghiêm cẩn; Dục trong Cao Nguyên Dục - chiếu sáng, chiếu rọi.
Lâm Thấm vừa nghe nói Dương Dục năm nay tám tuổi, lại cảm thấy ưa thích, cười híp mắt nói: “Hài tử tám tuổi rất thích cưỡi ngựa nha, Dương cô nương, ta tặng ngươi một con ngựa lùn nhỏ được không? Ngươi có thể đưa cho đệ đệ ngươi cưỡi, nhất định sẽ rất thích.”
“Thật sao?” Dương Linh thật vui mừng.
“Thật đó.” Lâm Thấm cười hì hì.
Hai người vừa đúng đi tới bên khe suối nhỏ, nơi này liễu rủ thướt tha, nước chảy róc rách, cảnh tượng tươi đẹp.
Lâm Thấm đề nghị, “Ngươi ở đây xem phong cảnh nhé? Ta đây đi tới chuồng ngựa lùn nhỏ xem, thay lệnh đệ chọn một con ngựa lùn nhỏ nhu thuận.
Hắn thích màu gì? Trắng, đen hay tro? Có một ngựa lùn nhỏ trắng đen xen kẽ, cũng rất đẹp.”
Giọng Dương Linh vui sướng, “Màu gì đều được, đệ đệ ta còn chưa từng thấy ngựa lùn nhỏ, sẽ cảm thấy rất hiếm lạ.”
Lâm Thấm cười, “Vậy ta đi chọn cho hắn một con xinh đẹp.
Chuồng ngựa rất thúi, ngươi đừng đi, ở đây chờ ta một lát, được chứ?”
Dương Linh khách theo ý chủ, mỉm cười gật đầu, “Được chứ.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, ta rất thích.”
Lâm Thấm đi chọn ngựa lùn nhỏ cho ấu đệ của Dương Linh.
Dương Linh lệnh cho thị nữ ném thức ăn cho cá vào trong bầy cá dưới khe suối.
Cá tranh nhau giành ăn, Dương Linh cười khanh khách nhìn, tâm tình vui vẻ.
Có một con thuyền nhỏ lướt qua trên mặt nước
Trên thuyền có một thuyền nương đang chèo thuyền, một nam tử trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía này.
Dương Linh thấy có nam tử trẻ tuổi, nên xoay người đi.
Nàng nghe được giọng nói của nam tử trẻ tuổi kia truyền từ xa xa tới, “Có thấy nhị tiểu thư không?”
Thị nữ cười đáp, “Nhị tiểu thư đi tới chuồng ngựa rồi, chắc để chọn một con ngựa lùn thấp cho ấu đệ của Dương cô nương.
Nhị công tử, ngài xuôi dòng xuống, đến dưới cầu thuyền thứ hai trước mặt, đi thẳng sang phải, đến rừng cây tùng lại rẽ sẽ đến chuồng ngựa rồi.”
“Thì ra người này chính là ca ca của Lâm nhị tiểu thư, bởi vì nhờ Hàn đại phu đỡ đẻ may mắn đi tới nhân thế, vì vậy tên một chữ Hàn.” Dương Linh nghe đối thoại giữa nam tử trẻ tuổi và thị nữ, thầm nghĩ nói.
“Nhị công tử đi thong thả.” Thị nữ cười khanh khách khom gối.
Sóng đánh mạn thuyền, phát ra âm thanh “Rì rào”, đây là âm thanh lúc chèo thuyền, nếu tâm tình vui vẻ, sẽ cảm thấy âm thanh này rất êm tai dễ nghe.
Tiếng “Rì rào” dần dần đi xa.
Dương Linh đoán chừng Lâm Hàn ngồi thuyền nhỏ đã đi xa, nên quay đầu lại.
Cầu nhỏ sắp đến dưới cầu cong bằng đá trước mặt.
Lúc này Lâm Thấm đang nhẹ nhàng đi trên một con đường nhỏ tới, hoan hô nói: “Nhị ca!”
Lâm Hàn nghe được giọng của muội muội, theo bản năng quay đầu lại.
Một khuôn mặt thanh tú như hoa sen đập vào mi mắt, thần thái phấn chấn, mắt sáng long lanh.
“Khuôn mặt như vậy, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó...” Lâm Hàn mơ màng.
Thuyền nhỏ lao về phía trước như mũi tên, dưới chân Lâm Hàn lảo đảo, đứng không vững, lắc lư mấy cái, “Bủm” một tiếng, ngã vào trong nước.