Kiều Nữ Lâm gia


“Nhị ca!” Lâm Thấm kêu lên.
Đám thị nữ bên bờ cũng hoảng hốt, “Nhị công tử rơi xuống nước!”
Lâm Hàn đạp nước, “Cứu ta, ta không biết bơi...” Đạp nước mấy cái, nhìn dáng vẻ dần dần sắp chìm xuống.
Thuyền nương ngược lại bơi lội rất giỏi, nhưng nàng chèo thuyền rất nhanh, đã đi đến bên kia cầu.

Nghe được tiếng Lâm Hàn rơi xuống nước, nàng hoảng sợ, “Trời ơi, nhị công tử thế mà lại rơi xuống nước rồi, vậy phải làm sao? Đây là do ta chèo thuyền mà.” Nàng vẻ mặt đưa đám, trong lòng u ám, kết quả vừa sơ ý đã đánh rơi mái chèo vào trong nước, thuyền nhỏ xoay tròn tại chỗ.
“Mái chèo rơi rồi, mái chèo rơi rồi!” Thuyền nương kêu gào.
Lâm Thấm dậm chân, “Ta từng bơi vài lần, không tính là biết, nhưng dù sao khá hơn nhị ca một chút.” Giơ chân lên cởi giày ra, định nhảy vào trong nước.
Dương Linh kéo nàng lại, “Bơi không tốt thì đừng đi xuống, không cứu được người ngược lại góp cả bản thân vào.”
“Rơi xuống nước là ca ca ta!” Lâm Thấm gấp gáp.
Dương Linh dùng giọng an ủi: “Ta đương nhiên biết là ca ca ngươi, đừng nóng vội, ngươi nhìn ta đây.”
Bên bờ có vườn hoa, bên ngoài vườn hoa dùng gậy trúc vây mấy vòng, Dương Linh rút một cây dao găm xinh xắn bên hông ra chặt đứt sợi dây cột gậy trúc, một cây gậy trúc thật dài xuất hiện trong tay nàng.
“Cái này hay!” Lâm Thấm mừng rỡ, “Có thể đưa cây gậy trúc này ra, nhị ca của ta túm lấy nó, sẽ có thể lên bờ!”
Kéo Dương Linh, thúc giục nàng đi mau, “Nhanh lên nào nhanh lên chút nào, nhị ca của ta sặc mấy ngụm nước, nhếch nhác chết rồi.

Cây gậy trúc này phải đưa ra như thế nào đây? Ta không biết, ngươi tới giúp một tay được không?”
Đến nước này Dương Linh không tiện nói gì khác, mắt thấy Lâm Thấm và đám thị nữ đều hoang mang lo sợ, không thể làm gì khác hơn đành cầm cây gậy trúc đi tới bên bờ, dùng sức đưa về phía Lâm Hàn đang đạp nước, “Lâm nhị công tử, làm phiền ngươi túm lấy cây gậy trúc này, sẽ có thể lên bờ.”
Cây gậy trúc này rất dài, Dương Linh dùng sức đưa tới trước, thật sự vẫn đưa tới khu vực chỗ Lâm Hàn rơi xuống.
Lâm Thấm vội ôm lấy hông nàng từ phía sau, “Ta đang ôm ngươi ở phía sau, ngươi cứ duỗi tới trước, không có chuyện gì!”
Lâm Hàn đang luống cuống tay chân đạp nước, tay chợt đụng vào cây gậy trúc kia, mừng rỡ, lập tức túm chặt lấy, không dám buông tay ra.
“Nhị công tử dùng sức đi, túm lấy cây gậy trúc, đừng buông tay!” Đám thị nữ trên bờ đều đang cổ vũ Lâm Hàn.
Lâm Thấm ra sức ôm lấy Dương Linh, “Ngươi duỗi người tới trước đi, không có việc gì, có ta ôm ngươi!”
Bị nàng kêu như vậy, Dương Linh không tự chủ được duỗi người tới trước, “Lâm nhị công tử, ngươi túm chặt lấy, hai tay đều túm lấy, đúng, đúng, rất đúng, chính là như vậy, hiện giờ ta dùng sức kéo về, ngươi theo lực lượng của cây gậy trúc bơi lên bờ...!Đừng dùng sức kéo theo cả ta xuống nước đấy...!Như vậy không đúng...!Đúng rồi, như vậy đúng, dựa theo lực lượng của cây gậy trúc...”
Đám thị nữ ở đây đều mặt kích động lớn tiếng hô hào vì bọn họ, “Nhị công tử dùng sức đi, nhất định không được buông ra! Dương cô nương dùng sức, kéo về, kéo về!”
Một thị nữ bên cạnh Lâm Thấm tên tiểu Uyển đi tới, “Nhị tiểu thư, nô tỳ về báo tin được không? Một là để phu nhân biết chuyện này, cái khác là để cầm xiêm áo tắm rửa tới cho nhị công tử!”
Lâm Thấm vừa lên tiếng khích lệ Dương Linh, vừa gật đầu một cái, “Đi đi.”
Tiểu Uyển chạy như bay.
Lâm Hàn vốn hốt hoảng trong lòng, sau khi túm được cây gậy trúc trong lòng lại yên ổn lại, người đang trong nước, ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn cô nương xinh đẹp trên bờ.
Thuyền nước luống cuống tay chân một lúc lâu trên thuyền nhỏ, chợt tỉnh ngộ lại, “Nhị công tử rơi xuống nước rồi, ta không đi cứu hắn, còn chờ cái gì?” Nhảy xuống nước, ra sức bơi về phía Lâm Hàn, “Nhị công tử đừng gấp, nô tỳ tới cứu ngài đây!”
Lâm Hàn đang ngửa đầu ngây người nhìn Dương Linh, nào chịu để ý đến nàng.
Thuyền nương bơi giỏi, không lâu sau đã bơi tới bên cạnh Lâm Hàn, từ trong nước thò đầu ra, “Nhị công tử, nô tỳ mang ngài lên.”
Lâm Hàn trầm mặt xuống, trách mắng: “Không được nhiều chuyện!”
Thuyền nương sợ nhảy dựng lên, đáp lại bằng mặt cười, lại không dám đến gần Lâm Hàn nữa.
Ánh mắt Dương Linh sáng lên, “Người biết bơi đến rồi! Lâm nhị tiểu thư ngươi xem, thuyền nương này bơi rất giỏi, cứu lệnh huynh lên bờ chắc không có vấn đề gì.”
Lâm Thấm ôm chặt lấy eo nàng thò đầu ra nhìn vào trong nước, “Đừng, nhị ca của ta yêu sạch sẽ, nếu bị thuyền nương mập mạp này cứu lên, huynh ấy sẽ mất hứng.

Ngươi cứu người cứu cho chót đi, dùng sức, kéo nhị ca của ta lên bờ.”
Dương Linh hơi bất đắc dĩ, “Ta rất dùng sức rồi, nhưng nhị ca của ngươi bơi kém quá, mới đầu hắn không biết nên dùng sức như thế nào, hiện giờ thì lại giống như mệt mỏi rồi, không còn hơi sức, vốn không dùng lực...”
Lâm Thấm nhìn dáng vẻ hơi ngu ngốc của nhị ca mình, cười hì hì, cất giọng nói: “Nhị ca, Dương cô nương không còn hơi sức rồi, nếu ca không tìm cách đi lên, nàng sẽ rất khổ sở.

Nhị ca đi lên nhanh chút đi, nếu ca thật sự không còn hơi sức, không nhúc nhích được, muội sẽ để thuyền nương cõng ca lên bờ đó!”
Trên mặt Lâm Hàn hiện lên vẻ ngượng ngùng, tay túm lấy cây gậy trúc, dần dần đến bên bờ.
Dương Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đám thị nữ kích động đi tới an ủi, “Nhị công tử, ngài không sao chứ?”
Lâm Thấm buông eo Dương Linh ra, cười hì hì ngồi xổm xuống, hài hước nhìn Lâm Hàn, “Nhị ca à, thường ngày ca là vị thiếu niên lang đẹp trai, công tử không nhuốm trần tục, vào lúc này lại biến thành ướt như chuột lột.

Haizzz, dung nhan dáng vẻ hình thái, ca không hề có chút gì, thật nhếch nhác mà.”
Lâm Hàn không tự chủ được rụt người vào trong nước, chỉ lộ đầu ra, lo sợ hỏi: “A Thấm, dáng vẻ của nhị ca rất khó coi như vậy sao?”
Nghĩ đến một mặt khó coi nhất, chật vật nhất của mình bị vị cô nương xinh đẹp kia nhìn thấy được, thấp thỏm bất an trong lòng.
Lâm Thấm ngoẹo đầu quan sát hắn vài lần, “Còn may mặt ca như mỡ đông, mắt như sao lạnh, trên trán đầy đặn, ngũ quan tinh xảo, lại có mái tóc đen như lông quạ, cho nên nhìn vậy còn xem như không quá khó coi.”
Trong lòng Lâm Hàn thoáng yên ổn một chút.
Ai ngờ mặc dù Lâm Thấm an ủi hắn đôi câu, rồi lại rất quan tâm thúc giục hắn, “Nhị ca, khó coi thì khó coi đi, đừng rúc vào trong nước, tránh cũng vô dụng.

Mau ra đây đi, coi chừng bị lạnh.”
“Mau ra đây đi, coi chừng bị lạnh.” Đám thị nữ cũng kêu lên.
Lâm Hàn càng thêm ngượng ngùng.
Dương Linh chớp mắt to nhìn Lâm Hàn trong nước mấy lần, quay lưng đi, che miệng cười trộm.
Đám người La phu nhân, Hộ Quốc công phu nhân, Tề Vân đã vội vội vàng vàng đi tới.
Lâm Thấm vội chìa tay về phía Lâm Hàn, “Nhị ca, mau lên đây, nương và đại tẩu đã tới, còn có Dương phu nhân đấy.”
Lâm Hàn than thở, “A Thấm, nhị ca thật sự không muốn để khách nhìn thấy dáng vẻ này của mình...”
Lâm Thấm khinh thường, “Bình thường ca luôn dong dài nói cho muội biết dáng ngoài không quan trọng, vào lúc này lại như thế? Mau lên đây đi, muội thật sự sợ ca sẽ bị lạnh.” Túm lấy tay Lâm Hàn, dùng sức kéo hắn lên.
“A Hàn, a Hàn.” La phu nhân nhìn tình hình nơi đây, hồn bay phách tán, đi như chạy.
Tề Vân còn chạy nhanh hơn nàng.
Đợi khi các nàng đến bên cạnh, vừa đúng Lâm Hàn đã ra khỏi nước, cả người ướt dầm dề, vẻ mặt ngượng ngùng lại lúng túng.
“A Hàn, con à.” La phu nhân vô cùng đau lòng, một phát ôm lấy hắn, nước mắt nóng rực chảy xuống.
Tề Vân sai thị nữ cầm áo choàng phủ thêm cho Lâm Hàn.
“Nương, lúc này nhị đệ đã không có chuyện gì rồi, chúng ta đổi xiêm áo sạch sẽ cho đệ ấy trước đã, lại để đệ ấy uống canh gừng, chắc đại phu đã tới rồi.”
La phu nhân ôm chặt lấy Lâm Hàn, “Nhi tử, con không có việc gì thì tốt rồi.”
Buông hắn ra, sai người dẫn hắn đến chỗ khuất thay quần áo.
Thuyền nương vẻ mặt đưa đám lên bờ, cả người ướt dầm dề quỳ gối, cúi thấp đầu, hoảng sợ trong lòng.
Lâm Hàn thay xiêm áo, lại uống một chén canh gừng to, sắc mặt vốn trắng bệch dần dần hồng hào.
Hộ Quốc công phu nhân cầm tay Dương Linh, “Linh nhi, có bị hù sợ không?”
Dương Linh cười khẽ, “Vậy ngược lại không có.

Nương, Mặc dù Lâm nhị công tử ngã xuống nước, nhưng ở đây không có ai quỷ khóc sói tru, nên không dọa người.”
Trong lòng Hộ Quốc công phu nhân cảm thấy rất được an ủi.
Tuy trong lòng La phu nhân tràn đầy mất hứng, nhưng nhìn thuyền nương ướt dầm dề trong lòng cũng thương hại, thở dài, phân phó: “Dẫn thuyền nương này đi, đổi xiêm áo sạch sẽ, cũng để cho nàng uống canh gừng.

Chờ đại phu tới cũng kiểm tra cho nàng.”
Thuyền nương chảy nước mắt cảm kích.
Thấy La phu nhân đang nổi nóng còn có thể tử tế với thuyền nương như thế, Hộ Quốc công phu nhân không khỏi khẽ động tâm tư.
Đại phu cũng gấp gáp chạy tới, kiểm tra kỹ cho Lâm Hàn sau đó đại phu ngẩng đầu lên cười nói chúc mừng, “Thân thể nhị công tử xưa nay khỏe mạnh, hôm nay vừa rơi xuống nước không lâu đã được cứu về rồi, vì vậy không có gì đáng ngại.

Dựa theo ngu kiến của tại hạ, kể cả thuốc cũng không cần uống.”
La phu nhân mừng rỡ.
Mọi người cũng đều yên tâm.
La phu nhân lại xin đại phu kiểm tra cho thuyền nương.
Thuyền nương kia bơi rất tốt, thân thể cường tráng, càng thêm không hề có chuyện gì.
Sau khi La phu nhân biết được, cũng yên tâm.
“Chuyện này coi như có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.” Nàng nghĩ lại mà sợ nói.
Vào lúc này Lâm Thấm lại hoạt bát, “Nương, hôm nay nhị ca có thể bình yên vô sự chính là dựa hết vào Dương cô nương đấy, nếu như không phải Dương cô nương thông minh cơ trí, cầm gậy trúc đi cứu nhị ca, nhị ca nhất định sẽ bị uống rất nhiều nước!”
Ngoắc gọi Lâm Hàn, “Nhị ca, còn không mau tới bái tạ ân nhân cứu mạng của huynh hả?”
Lâm Hàn vốn định kiêng dè, cách Dương Linh xa xa, vào lúc này thấy muội muội ngoắc gọi hắn, vội đi nhanh tới đây, vái một cái thật sâu với Dương Linh, “Đại ân không lời nào cám ơn hết được.

Ân tình của cô nương, Lâm Hàn ghi nhớ trong lòng.”
Dương Linh lui về phía sau hai bước, trên khuôn mặt xinh xắn động lòng người bay lên đỏ ửng.
Hộ Quốc công phu nhân cười khách khí thay Dương Linh, “Cái gì đại ân với không đại ân, chẳng phải tiểu nữ chỉ tiện tay lấy gậy trúc ven đường, lại đưa gậy trúc vào trong nước thôi sao? Lâm nhị công tử, đây chỉ là một cái nhấc tay, ngươi đừng để trong lòng.”
Lâm Hàn vừa khách khí lại nghiêm túc phản đối, “Với Dương cô nương chỉ là một cái nhấc tay, nhưng với tiểu chất mà nói, lại chính là cứu tiểu chất từ trong nước lửa.”
Vẻ mặt hắn cực kỳ thành khẩn, Hộ Quốc công phu nhân rất cảm động, “Lâm nhị công tử có đức quân tử.”
Lâm Thấm chau mày chau mặt, khoa trương thở dài, “Nhị ca, huynh thiếu Dương cô nương một ân tình lớn như vậy, về sau huynh định trả như thế nào đây? Muội cảm thấy cả đời huynh đều không trả hết được rồi.”
“Vậy trả cả đời!” Lâm Hàn thốt ra lời trong lòng.
Lời này thâm ý sâu sắc, La phu nhân, Hộ Quốc công phu nhân còn có Tề Vân đều nổi lên gợn sóng trong lòng.
Trả cả đời? Lâm Hàn, sao lại có cách nói trả cả đời hả?
Dương Linh chạy tới bên mép nước, giả bộ đang ngắm phong cảnh.
Lâm Thấm đi nhìn xem cùng nàng, quay đầu lại cười vui vẻ với Lâm Hàn, “Nhị ca, huynh nghĩ thử xem nên trả nợ nhân tình này như thế nào.

Muội hóng gió cùng với Dương cô nương ở đây một lúc, mọi người trở về, trở về đi.”
Tề Vân nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Lâm Thấm, hé miệng cười.
La phu nhân áy náy mời Hộ Quốc công trở về, “Dương phu nhân, chúng ta đến phòng khách ngồi một lúc đi.

Khuyển tử hành sự lỗ mãng làm hỏng nhã hứng của ngài, thật sự có lỗi.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Lâm nhị công tử cũng không phải cố ý rơi vào trong nước, đây là chuyện bất ngờ, khó có thể dự đoán trước.

Chuyện như vậy nào có lỗi với không có lỗi gì chứ?”
Khách khí nhún nhường với La phu nhân, trở về phòng khách.
Lâm Hàn trở về phòng tắm sơ, đổi một trường bào cổ áo chéo bằng gấm màu xanh ngọc thêu mười hai hoa văn, ăn mặc nghiêm chỉnh gọn gàng, một lần nữa ra ngoài làm lễ với Hộ Quốc công phu nhân.
Hắn vốn dáng dấp tuấn tú, vừa ăn mặc như vậy lại càng tuấn nhã bất quần, lời nói cử chỉ lại càng cung kính lễ độ khác thường, trên mặt Hộ Quốc công phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng.
Hộ Quốc công phu nhân là khách, tự nhiên không thiếu được khích lệ Lâm Hàn mấy câu, “La phu nhân, lệnh lang chững chạc đoan trang, tao nhã lễ độ, ngài thật có phúc khí.”
La phu nhân thở dài, “Có phúc khí gì chứ? Không nói dối ngài, hài tử này khiến cho ta và phụ thân hắn buồn bực không thôi, năm nay hắn đã hai mươi tuổi rồi mà còn chưa thành thân.

Ta muốn bồng cháu, còn không biết phải đợi đến khi nào đấy.”
Lâm Hàn xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Ánh mắt Hộ Quốc công phu nhân lóe lên, “Lệnh lang nhân tài như vậy, chắc người cầu hôn làm mai đã dẫm nát bậc cửa rồi chứ? Dạng thục nữ gì mà không lấy được?”
La phu nhân tỏ vẻ buồn bực, “Cầu hôn ngược lại có mấy nhà, tất cả cô nương đều rất hiền huệ, nhưng mà tiểu nhi tử này của ta khó chịu, kén cá chọn canh không chịu gật đầu.

Haizzz, tuy nói hôn nhân đại sự theo mệnh lệnh của cha mẹ, nhưng nàng dâu cưới vào cửa tóm lại vẫn phải sống chung qua ngày cùng với hắn, nếu hắn không thích, vợ chồng son có thể tốt đẹp được sao? Tuy rằng ta và phụ thân hắn nóng nảy trong lòng, cũng không nỡ ép buộc hắn.”
Tề Vân tự tay thay trà nóng cho La phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân, xinh đẹp cười nói: “Nương, chuyện này không vội vàng được.

Ngày nào đó duyên phận đến, tự sẽ nước chảy thành sông.”
La phu nhân tỏ vẻ cưng chiều, “Lời này có lý.”
Hộ Quốc công phu nhân nhìn hành vi cử chỉ của đôi mẹ chồng nàng dâu La phu nhân này vào trong mắt, ngẫm lại tình hình mới vừa rồi bên bờ nước, rất động lòng.
Lâm Thấm kéo Dương Linh đi dạo bên mép nước, cười hì hì nói cho nàng biết, “Sợ rằng trong lúc lơ đãng ngươi đã chọc phải phiền toái rồi.

Nhị ca của ta là người rất bảo thủ, nếu như huynh ấy đã nhận định cái gì, chính là chín trâu đều không kéo lại được.

Nếu như huynh ấy thật sự định cả đời báo đáp ngươi, nói không chừng sẽ ngồi thuyền trở về Kiến Khang cùng với các ngươi, làm hạ nhân, thư đồng gì đó trong nhà ngươi đó.”
Dương Linh cười lắc đầu, “Vậy không dám nhận.”
Lâm Thấm dừng bước nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong nước, “Nếu như ta biết bơi giống như cá thì tốt biết bao, mới vừa rồi đã có thể nhảy xuống cứu ca ca rồi.”
Dương Linh theo ánh mắt của nàng nhìn vào trong nước, không biết tại sao trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của Lâm Hàn, hắn rơi vào trong nước, nhếch nhác không ra dáng vẻ gì rồi nhưng lại vẫn còn si ngốc ngửa đầu nhìn nàng...
Ánh mắt Dương Linh hơi mơ màng.
Lâm Thấm nhìn trộm nàng, sung sướng cười.
Thắng lợi trong tầm mắt! Nếu như chuyện này thuận lợi, chắc sẽ có thể nhanh chóng đẩy được nhị ca đi, về sau nhị tiểu thư Lâm gia đã tự do tự tại vô câu vô thúc, trời không thu đất không quản, nhàn nhã tiêu dao rồi.
Lâm Thấm vừa nghĩ tới tình cảnh tốt đẹp, vui sướng ngất ngây.
Buổi trưa La phu nhân mở tiệc chiêu đãi Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh, Lâm Hàn tới mời rượu Hộ Quốc công phu nhân, dùng lễ con cháu, một mực cung kính.
Lâm Thấm nhiệt tình đưa ra đề nghị, “Nhị ca, Dương cô nương cứu huynh, huynh không có gì báo đáp, nếu không huynh nhận Dương phu nhân là nghĩa mẫu đi, làm nghĩa huynh của Dương cô nương, cũng có thể chăm sóc nàng giống như chăm sóc muội vậy...”
“Không được!” Lâm Hàn bật thốt lên.
Trong phòng khách tĩnh lặng trong thoáng chốc.
Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân đều ngây người, Dương Linh cúi thật thấp đầu xuống, đỏ mặt đến giống như có thể nhỏ ra máu.
Lâm Hàn quýnh lên, thi lễ lung tung, vội vàng hấp tấp chạy trối chết.
Lâm Thấm cười ha ha một tiếng, “Cái đó, từ nhỏ cháu đã nghịch ngợm, luôn khiến nhị ca cháu nhức đầu.

Mỗi tối huynh ấy đều dạy cháu học, những năm gần đây đại khái phiền chết đi được rồi.

Cho nên vừa nghe thấy huynh ấy lại phải chăm sóc một vị muội muội, nên sợ đến như vậy...”
Hộ Quốc công phu nhân hơi hăng hái, “Học cái gì vậy?”
Lâm Thấm cau mày, “Cái gì cũng học.

Toán thuật, thơ ca, từ phú, phẩm đức, một thứ đều không bỏ sót.”
Cặn kẽ nói tới chuyện Lâm Hàn một mực gây đau khổ cho nàng, Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười lắng nghe, nói: “Tình huynh muội như vậy, cảm động sâu vô cùng.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc mẹ con hai người Hộ Quốc công phu nhân cáo từ, Lâm Thấm đưa một con ngựa lùn nhỏ màu đen tuyền mà nàng đã lựa ra cho Dương Linh, “Tiểu hắc là con thần khí nhất xinh đẹp nhất trong đám ngựa lùn nhỏ, tính tình cũng rất dịu ngoan.

Lệnh đệ còn nhỏ, cưỡi ngựa không thể chọn con quá mức mãnh liệt, khó có thể khống chế được.”
Dương Linh cười mắt giống như trăng rằm, “A Dục nhà ta nhất định sẽ rất ưa thích.” Liên tục nói cám ơn Lâm Thấm.
Lâm Thấm cười nghịch ngợm, “Một con ngựa lùn nhỏ có gì là chứ? Ngươi đã cứu nhị ca ta đó.”
Sắc mặt Dương Linh ửng đỏ.
Lâm Thấm và La phu nhân, Tề Vân cùng tiễn hai mẹ con Dương Linh đến cửa thùy hoa, lưu luyến chia tay.
Sau khi hai cha con Lâm Phong, Lâm Khai về nhà, Lâm Thấm sinh động như thật nói chuyện ngày hôm nay cho bọn họ nghe, ngửa mặt lên trời thở dài, “Nhị ca à nhị ca, nếu như ca yên ổn đứng ở đầu thuyền, tay áo bồng bềnh, tác phong nhanh nhẹn, chẳng phải sẽ càng lưu lại một ấn tượng thật tốt cho Dương cô nương rồi sao? Ca lại cố tình nhảy vào trong nước, biến vị mỹ thiếu niên dung nhan như Phan An tướng mạo như Tống Ngọc thành gà nhúng nước.

Haizzz, sao ca lại nghĩ quẩn như thế chứ?”
Trong mắt Lâm Phong và Lâm Khai đều lóe lên ý cười.
Lâm Hàn lo lắng kéo tay Lâm Thấm, “A Thấm, vậy...!muội nói nhị ca nên làm gì bây giờ?”
“Nhị ca đây đang thỉnh giáo muội sao?” Lâm Thấm tỉnh táo tinh thần, tươi cười rạng rỡ.
“Ừ.” Lâm Hàn nhắm mắt gật đầu.
Lâm Thấm chà chà tay, “Nhị ca à nhị ca, thì ra ca cũng có ngày hôm nay!”
Nàng xấu bụng nhìn Lâm Hàn, đầu tiên làm ra vẻ mặt dữ tợn, sau đó cười gằn, tiếp nữa vẫn chưa thỏa mãn, ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui