“Nhị tiểu thư của chúng ta cuối cùng nở mày nở mặt rồi.” Đám người Lâm Phong và La Thư nhìn thấy Lâm Thấm đã hả hê thành như vậy rồi, không khỏi ôm bụng cười lăn lộn.
Lâm Thấm đầy đắc chí, oai phong lẫm liệt, ngang nhiên nói: “Nhị ca, ngày trước mỗi buổi tối khi ca bắt muội đi học trước, có nghĩ tới hôm nay không? Khi có vẻ mặt phớt tỉnh giáo dục muội, nghĩ tới hôm nay không? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngày trước là ca dạy muội, hôm nay đến lượt muội quản ca rồi!”
Tâm tình nàng thật sự quá sảng khoái thoải mái, không chỉ hớn hở ra mặt không ai bì nổi, giọng nói cũng cực kỳ thanh thúy, như gió nhẹ thổi qua rừng trúc, như suối nước vui sướng chảy ra giữa núi rừng, êm tai dễ nghe.
Mặc dù Lâm Hàn xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc nói muội muội, “A Thấm, trước kia nhị ca phải quản muội, về sau vẫn phải quản muội.”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Về sau ca còn có tâm tình quản muội á? Ngày trước ca một thân một mình, cho nên nhàn rỗi không có việc gì kéo muội tới làm học sinh, dần dần ca nghiện lên mặt dạy đời.
Chờ sau khi ca cưới nhị tẩu vào cửa, tình hình đã có thể hoàn toàn khác rồi nha.”
Nàng vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn La phu nhân, đưa mắt ra hiệu cho La phu nhân.
La phu nhân nuông chiều tiểu nữ nhi nhất, thấy Lâm Thấm như vậy, vội như thấy điều thú vị mà hỏi: “A Thấm, như thế nào là hoàn toàn khác rồi?”
Lâm Thấm thấy La phu nhân phối hợp như vậy, tự nhiên vui mừng trong lòng, đứng ở trong phòng, nhìn mọi người vòng quanh đây, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
“Trước đừng cười, nghe nhị tiểu thư của chúng ta nói chuyện.” Lâm Phong phân phó.
“Dạ, cha.” Lâm Khai nhịn cười nói.
Lâm Thấm thấy ánh mắt của cha nương, ca tẩu đều tập trung trên người nàng rồi, thỏa mãn gật gật đầu.
Nàng hắng giọng lên, chắp tay, giả bộ thâm trầm, “Ngày trước, nhị ca thấy con chính là như vậy, ‘A Thấm, đã đọc sách chưa? Nghe nói kỳ thi nửa tháng lần trước muội làm bài rất không lý tưởng, suýt chút nữa không qua cửa phải thi lại, vậy sao được? Phụ thân là trạng nguyên, đại ca cũng là trạng nguyên, hai chúng ta nhỏ nhất, cũng không thể khiến cha và ca ca mất thể diện.
A Thấm muội đừng bịt tai, nhị ca nói đúng không? Có đúng không?’”
Nàng bắt chước y như thật, khóe miệng của Lâm Phong và La Thư bất tri bất giác đã vểnh lên.
“Chư vị, hiện giờ nhị ca nghiễm nhiên có hy vọng cưới được vợ rồi, sau khi lấy vợ, lại sẽ là tình hình gì đây?” Lâm Thấm bắt đầu hỏi mọi người.
“Sẽ là tình hình gì đây.” Lâm Phong và La Thư trăm miêng một lời nói.
Hai người giỏi cổ vũ cho Lâm Thấm nhất.
“A Thấm, sẽ là tình hình gì vậy.” Lâm Khai và Tề Vân cũng mỉm cười hỏi.
Lâm Thấm cười tinh nghịch, khẽ khom lưng, mặt nịnh hót, giọng dịu dàng như nước, “Nương tử, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, được không?”
Lâm Phong và La Thư cùng nhau phun trà.
Lâm Khai và Tề Vân cũng rất buồn cười, ai ngờ Lâm Thấm lại nghịch ngợm nháy nháy mắt với hai người, “Sở dĩ muội chắc chắn như vậy, đó chính là bởi vì đại ca.
Sau khi đại ca kết hôn là như vậy.”
Lâm Khai cười khẽ, “Nha đầu bướng bỉnh.”
Tề Vân và Lâm Thấm luôn luôn thân thiết, giận trách liếc xéo nàng, “A Thấm, còn nói bậy nữa về sau đại tẩu không thương muội nữa.”
Lâm Thấm thổi da trâu, “Muội là ai chứ? Thông minh lanh lợi khiến cho người ta thích như muội đây, đại tẩu nỡ không để ý đến muội sao? Không tin!”
Tề Vân vừa yêu vừa hận vừa cắn răng.
Lâm Hàn ngó nhìn quanh bốn phía, “May mà a Đại, a Khuynh và Y Y không ở đây, bằng không hài tử đều bị muội làm hư.”
Lâm Thấm chống eo nhỏ nhìn hắn chằm chằm, trợn to mắt, khí thế hung hăng.
Lâm Hàn tỏ vẻ lễ độ.
Lâm Thấm trợn to mắt nhìn hắn một lúc, chợt ngẩng đầu lên, tỏ vẻ gấp gáp, “Haizzz, sao trời còn chưa tối chứ, sao màn đêm còn chưa buông xuống chứ? Muội vừa ngượng ngùng lại hoảng hốt, đỏ mặt đến nóng lên, muội muốn tránh về phòng, không để người nhà cười nhạo muội...”
Lâm Hàn đỏ mặt quay lưng đi, đám người Lâm Phong và La Thư cười mềm nhũn.
La Thư vẫy gọi tiểu nữ nhi, “A Thấm, nhị ca của con như vậy, con còn không chịu giúp đỡ hắn sao?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Giúp, đương nhiên phải giúp.
Đầu tiên, con là người rất độ lượng, cũng không tính toán chi li.
Thứ hai, nếu như nhi ca có thể cưới được nhị tẩu, vậy con có thể tự do tự tại vô câu vô thúc rồi, vì thoát khỏi bể khổ, con nhất định sẽ không giữ lại chút gì, dốc hết toàn lực.”
“Không cần nhị ca con nói lời hữu ích sao?” La Thư mặt mày hớn hở.
“Không cần.” Lâm Thấm hào phóng phất tay nhỏ bé, “Con và nhị ca là ai chứ? Con giúp đỡ nhị ca còn cần nhị ca nói tốt sao? Quá khách khí rồi!”
Lâm Phong cảm thấy hơi ngạc nhiên, “Nhị tiểu thư của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, không mang thù, làm chuyện tốt còn không cần người dụ dỗ.”
Không chỉ Lâm Phong cảm thấy ngạc nhiên, La Thư, Lâm Khai kể cả Tề Vân trong đó đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Thấm là ai chứ? Từ nhỏ đã là hài tử ngoan khiến người ta ưa thích, nhưng con bé làm chuyện tốt từ trước đến giờ đều không chịu làm không công, không cần người dụ dỗ, không cần người khen ngợi, cái gì cũng không so đo, chịu mệt nhọc, không oán không hối, đây là Lâm Thấm sao?
Quả nhiên, Lâm Thấm mới nói đôi câu hào phóng khảng khái, lời tiếp theo đã lộ đuôi rồi, “Nhị ca, phần thưởng ca mới nhận được ở Quốc Tử Giám, chính là nghiên mực nhỏ vẽ mai lan trúc cúc ấy, thật dễ nhìn đấy.
Nhưng mà, muội cảm thấy nghiên mực nhỏ này quá tinh xảo rồi, thư phòng của ca lại rất mộc mạc, khó tránh khỏi có phần lạc điệu.”
“Nhị ca đưa cho muội.” Lâm Hàn lập tức nói: “A Thấm, muội xem trong thư phòng của nhị ca còn có món đồ tinh xảo gì, không phù hợp với quá mộc mạc, nhị ca đều đưa cả cho muội.”
“Nhị ca thật hào phóng.” Lâm Thấm vui mừng, mắt cười thành hình trăng non.
Lâm Phong và La Thư cũng cười, “Thì ra chờ nhị ca con bé ở đây đó.”
Lâm Khai cười nói: “Khi còn bé a Thấm làm chuyện tốt thì thích nghe ca ca tỷ tỷ dùng lời nói dụ dỗ, hiện giờ thành đổi đồ tốt hơn.”
Lâm Thấm xem thường, “Bây giờ muội vẫn thích nghe lời tán dương nha, còn muốn ca ca tỷ tỷ tẩu tẩu dùng lời nói dụ dỗ muội đó, nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, chúng ta tổng cộng nghe được mấy lời nói tán dương từ nhị ca chứ?”
Cha nương và ca tẩu nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Thật sự đúng vây, lời nói hay của a Hàn không dễ nghe.” Rối rít khích lệ Lâm Thấm thông minh.
Lâm Thấm hả lòng hả dạ, vênh váo tự đắc.
La Thư thương tiểu nữ nhi, cũng thương tiểu nhi tử, thấy Lâm Hàn tỏ vẻ do dự, muốn nói lại thôi, nên khéo hiểu lòng người hỏi Lâm Thấm, “A Thấm, con định giúp nhị ca con như thế nào?”
Lâm Thấm cười tủm tỉm, “Trước nghĩ cách để Dương cô nương nhìn thấy dáng vẻ phong thần tuấn tú của nhị ca đi, nhị ca, hôm nào muội giúp ca làm dáng, nhất định phải khiến ca ăn mặc thật xinh đẹp.”
Lâm Hàn ngạc nhiên.
Tề Vân lặng lẽ kéo áo Lâm Khai, “Đây là trả thù a Hàn ghét bỏ con bé trang điểm ăn mặc.”
Lâm Khai mỉm cười gật đầu.
Lâm Thấm càng nói càng vui mừng, “Trừ cẩn thận tạo dáng cho nhị ca, muội còn phải dạy cho nhị ca nói lời ngon tiếng ngọt.
Thử nghĩ xem cô nương nào mà không thích nghe lời hay chứ, lời ngọt lưỡi mềm, đường này quá đẹp, đây là phải có.”
“Đây là đang trả thù a Hàn trách cứ con bé thích nghe lời nịnh hót.” Lâm Khai và Tề Vân thoáng nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Lâm Hàn trầm ngâm nghe, vẻ mặt thành thật.
“Còn có, người ta xuất thân từ nhà nguyên soái tiếng tăm lừng lẫy, nhất định không nhìn trúng thư sinh yếu đuối.
Cho nên bắt đầu từ hôm nay trở đi nhị ca bắt đầu phải luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, học tập các kiểu kỹ năng, đọc thuộc binh thư sách chiến, đêm ngày khổ học, đầu huyền lương trùy thứ cốt, trình môn lập tuyết, tạc bích thâu quang, nang huỳnh ánh tuyết, vi biên tam tuyệt...” Lâm Thấm một hơi nói ra một chuỗi dài, tươi cười rạng rỡ.
(*) Những thành ngữ thú vị về lòng hiếu học của người xưa (điển tích cuối chương)
“Đây là trả thù a Hàn ép buộc con bé chăm chỉ học tập.” Lâm Khai và Tề Vân sáng tỏ trong lòng.
Lâm Hàn cho là thật, ngẩn ngơ, “A Thấm, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, học tập các kiểu kỹ năng, đọc thuộc binh thư sách chiến, không phải trong một sớm một chiều...”
“Mười năm mài một kiếm.” Lâm Thấm cười híp mắt nhìn hắn, “Nhị ca, mười năm đi, ca trời sinh thông minh, mười năm nên có thành tựu nhỏ rồi.”
“Mười năm?” Lâm Hàn kinh ngạc kêu lên.
Lâm Thấm nghiêm nghị vỗ bàn, “Mười năm thì tính là gì chứ? Nhị ca, nếu như một người muốn thành tài, cần qua nhiều lần gọt giũa, đã tốt còn muốn tốt hơn, trải qua gian khổ.
Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, mười năm đã là gì chứ?”
Nàng vỗ bàn rất có khí thế, thật sự trấn áp cả cha nương và ca tẩu nàng.
Lâm Thấm vỗ bàn xong, hả hê, vui mừng khấp khởi nhìn Lâm Hàn, “Nhị ca, đây đều là những lời ca đã dạy muội, hì hì.”
“Thật mang thù.” Lâm Phong buồn cười.
“Tiểu a Thấm này.” La Thư mặt tràn đầy trìu mến.
Khóe mắt Lâm Khai giật giật, “A Vân, chúng ta đã từng đắc tội tiểu muội khi nào chưa?”
Tề Vân thoáng nghĩ, “Hình như không có đi.
Dù sao ta không có, ta và a Thấm rất tốt.”
Lâm Khai thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, “Tốt rồi, chúng ta không cần phải lo lắng tương lai a Thấm tới trả đũa rồi.”
Tề Vân hé miệng cười.
Lâm Hàn nhìn muội muội hớn hở khoa tay múa chân, há miệng, lại không nói ra được lời nào.
Lâm Thấm thu được toàn bộ thắng lợi.
Đêm nay nàng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng, trên mặt còn lộ ra nụ cười hả hê.
Ngày hôm sau Lâm Thấm đi Tề Vương phủ.
“Tỷ tỷ, Cao Trường Hạo sẽ thua muội.” Nhìn thấy Lâm Đàm, Lâm Thấm hào hứng nói.
Lâm Đàm kéo muội muội ngồi xuống bên cạnh, “Đánh cược cái gì với a Hạo hả?”
Lâm Thấm thuật lại từ đầu tới cuối chuyện đánh cược với a Hạo ngày đó ở Dưỡng Ninh cung, “...!Tỷ tỷ, nhị ca thấy Dương cô nương đã kích động đến nhảy xuống nước rồi, chắc Cao Trường Hạo không còn lời nào để nói đi?”
Lâm Đàm mỉm cười, “Người khác quỳ dưới váy thạch lựu, a Hàn lại vì cô nương khuynh đảo mà nhảy vào trong nước, cũng rất khác biệt.”
Lâm Thấm chậc chậc, “Còn không phải như vậy sao? Tỷ tỷ, đây là chuyện cười cả đời.”
Nói đùa một lúc, Lâm Thấm niềm nở hỏi kế tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, muội đến Dương gia bái phỏng có được không? Nói nhiều lời hữu ích thay nhị ca.”
Lâm Đàm trìu mến chỉnh tóc tai cho nàng, dịu dàng nói: “A Thấm, chuyên này không nóng nảy, trước chậm lại một chút.”
“Tại sao vậy?” Lâm Thấm lấy làm kỳ.
Hôn sự của Lâm Hàn rõ ràng là chuyện lớn trước mắt của Lâm gia, từ phụ mẫu đến ca tẩu không ai không quan tâm, vì sao tỷ tỷ biết chuyện lại nói như vậy chứ?
Lâm Đàm hơi bất đắc dĩ cười cười, “Lại nói, cũng coi như bị tỷ liên lụy đi.
A Thấm, muội không hiểu rõ tính tình của Hộ Quốc công, tộc nhân phủ Hộ Quốc công đông đảo, anh dũng thiện chiến đếm không hết, hắn là người chèo lái cả một gia tộc lớn, làm việc nghiêm cẩn kín đáo khác thường.
Dương Linh là dòng chính nữ duy nhất của hắn, hắn gả nữ nhi này sẽ cực kỳ thận trọng, hiểu không? Nếu Dương Linh thật sự đến nhà chúng ta, như vậy trong triều nhất định sẽ có người cho rằng Hộ Quốc công ủng hộ anh rể muội, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm ra quyết định này, chúng ta quá vội vàng ngược lại không tốt.
A Thấm, trước từ từ đã.”
“Nhưng mà, muội đã khoe khoang với nhị ca rồi.” Lâm Thấm nghe hiểu lời của tỷ tỷ, không khỏi mất hứng, “Haizz, muội thật ngốc, vốn không nghĩ đến những đạo lý này.
Nếu sớm nghĩ đến, ngày hôm qua muội đã không vênh váo không ai bì nổi ở trước mặt nhị ca rồi.”
Lâm Đàm không khỏi bật cười.
“A Thấm, tỷ tỷ sẽ nghĩ cách.” Lâm Đàm dịu dàng nói.
“Vâng, muội biết mà, tỷ tỷ lợi hại nhất.” Lâm Thấm tỏ vẻ hoàn toàn bái phục.
Lâm Đàm hiểu rõ tính khí của muội muội, một lần nữa an ủi nàng, “A Thấm cũng không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Dương cô nương lớn tương đương muội, cha và nương không nỡ hứa gả muội cho người, chẳng phải cha nương Dương cô nương cũng như vậy sao? Muốn thành một mối hôn nhân mỹ mãn cũng không phải chuyện dễ, tiến hành theo chất lượng, làm từng bước, chúng ta đi từng bước một đi.”
“Đúng vậy.” Hai tay Lâm Thấm chống cằm, đắc chí, “Có mấy người may mắn được giống như anh rể chứ, vừa lúc nhìn thấy muội ở ngoại thành An Định, sau đó biết được tỷ tỷ là vị hôn thê thất lạc của huynh ấy? Dù sao không phải mỗi người đều có em vợ đáng yêu như muội đây, có thể chu toàn việc lớn cả đời của hắn, có đúng không?”
Dáng vẻ tự say mê mình của Lâm Thấm rất khiến người khác ưa thích, Lâm Đàm không nhịn được giơ tay nhéo gương mặt đầy đặn của nàng, “Tiểu a Thấm, thật bướng bỉnh.”
Lâm Đàm cười hì hì.
Trong Sùng Văn điện, Cao Nguyên Dục học xong một tiết học, ra ngoài tùy ý đi dạo trong viện.
Trong viện trồng bạch ngọc lan, lúc này đóa hoa nở rộ, trắng noãn thơm ngát, Cao Nguyên Dục lững thững đi tới gốc cây, thưởng thức đóa hoa xinh đẹp.
Một thiếu niên dáng vẻ người hầu đi từ ngoài vào, quỳ một chân ở trước mặt Cao Nguyên Dục, nhỏ giọng bẩm báo chuyện gì đó.
Vẻ mặt Cao Nguyên Dục lạnh nhạt.
Người hầu bẩm báo xong rồi lui ra, Cao Nguyên Dục vẫn dưới gốc cây ngắm hoa, không có vẻ kinh dị.
Hiện giờ hắn là hoàng tử duy nhất chưa lập gia đình, trừ hắn ra, các hoàng tử còn lại không phải vào cung đi học, vì vậy đông sương phòng của Sùng Văn điện chỉ có một học sinh là hắn.
Tây sương phòng cũng có người đi học, nhưng họ đều cháu là hoàng đế, tuổi tác khác xa hắn, việc học hoàn toàn khác, bởi thế nên tách ra.
A Hạo đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn tình hình trong viện.
Tiếp theo Cao Nguyên Dục có một lớp thư pháp, nhưng mà, không biết Hứa lão sư phụ trách dạy hắn ăn phải đồ hư gì, chợt đau bụng.
Cao Nguyên Dục tôn sư trọng đạo, ôn hòa nói: “Bổn Vương ít đi một tiết học cũng không có gì, trở về tự mình luyện tập nhiều là được.
Hứa lão sư, hay ngài trở về phủ nghỉ ngơi đi, mời thái y tới, đừng làm trễ nải bệnh tình.”
Hứa lão sư vốn định nhịn hết tiết học, bất đắc dĩ trong bụng kêu to từng trận, không thể làm gì khác hơn đành đáp ứng, “Xin Sở Vương điện hạ sau khi trở về tự mình luyện tập đi.” Mặt nhăn lại, chống eo, lại đi nhà vệ sinh.
Cao Nguyên Dục sớm rời khỏi Sùng Văn điện.
(*) Điển tích thành ngữ
Đầu huyền lương trùy thứ cốt: Đầu huyền lương - Buồn ngủ lấy dây thừng cột tóc treo lên xà nhà (Tô Tần trong Chiến Quốc sách), trùy thứ cốt - đọc sách buồn ngủ lấy dùi đâm vào bắp đùi, máu chảy xuống tận chân (Tôn Cảnh trong Hán Thư).
Trình môn lập tuyết: Lập thành đống tuyết trước cửa nhà họ Trình, điển tích về Dương Chí thời Bắc Tống (690-1127 sau CN)
Tạc bích thâu quang: Đục lỗ trên tường mượn ánh sáng, điển tích về Khuông Hành thời Tây Hán (206 trước CN - 24 sau CN)
Nang huỳnh ánh tuyết: May túi bắt đom đóm và phản xạ ánh sáng từ tuyết trắng, điển tích về hai cậu bé nghèo khó trong thời Tấn (265-420 sau CN) sau này thành Lại bộ Thượng thư và Ngự sử Đại phu
Vi biên tam tuyệt: đầy đủ Khổng Tử độc Dịch, vi biên tam tuyệt (Khổng Tử đọc Kinh Dịch khiến dây cột sách đứt ba lần).
Câu chuyện này có liên quan đến Khổng Tử.
Vào những năm cuối đời, Khổng Tử thích nghiên cứu Chu Dịch.
Bởi vì thời kỳ Xuân Thu vẫn chưa có giấy, vì thế chữ được viết lên từng chiếc thẻ tre.
Một bộ sách sẽ có rất nhiều thẻ tre nên cần dùng dây làm bằng da trâu (hoặc động vật khác) để buộc các thẻ tre lại thì mới đọc được.
Bình thường các sách bằng thẻ tre được cuộn lại để cất đi, khi đọc thì mới mở ra.
Văn tự của Chu Dịch khó hiểu, nội dung lại không rõ ràng, do đó Khổng Tử mới dở đi dở lại để đọc nhiều lần.
Cứ như thế, ông đã làm cho dây da bò bị đứt nhiều lần.
Dù đọc đến mức độ như vậy, nhưng Khổng Tử vẫn chưa hài lòng, ông nói: “Nếu như ta có thể sống thêm vài năm, thì có thể hiểu được thêm nhiều hơn nội dung và chữ viết của Chu Dịch”.
Thành ngữ “Vi biên tam tuyệt” dùng để chỉ người chăm chỉ học hành..