Kiều Nữ Lâm gia


“Hả?” Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn đều cả kinh rồi.
Hướng Du Ninh chôn đầu sâu hơn, ôm chặt lấy Lâm Thấm không buông.
Lâm Thấm đầu tiên giật mình, sau đó suy nghĩ cũng thấy đúng, “Mới vừa rồi Trật ca ca và Du Ninh đã như vậy, hắn không cưới nàng, nàng làm thế nào?”
Suy nghĩ rõ một điểm này, lại cẩn thận nhìn coi Ngôn Trật, thấy mặc dù trên người hắn dính cỏ xanh, lá cây, hơi chật vật, nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuấn mỹ, trong lòng cũng thấy may mắn thay cho Hướng Du Ninh, “Du Ninh, may nhờ ôm ngươi là một mỹ thiếu niên, nếu đây là người quái dị, có thể gặp phiền toái.

Ta còn phải tìm cách đánh xấu xí, giải cứu ngươi.”
Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn thương lượng một chút, hai người dùng ánh mắt kén chọn một lần nữa nhìn kỹ Ngôn Trật.
Ngôn Trật có phần không được tự nhiên, “Hai ngươi đây là không nhận ra ta sao?”
Trong ánh mắt của Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn có vẻ khinh bỉ.


Chúng ta đây đang quan sát ngươi thay Du Ninh, xem ngươi có xứng với nàng không! Kể cả chuyện này cũng không hiểu, thật ngốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, “Biểu cô nương, ngài không sao chứ?” Là giọng gã sai vặt a Phúc.
Lâm Thấm cất giọng nói: “Ta không sao.

A Phúc, ngươi không cần tới đây.

Ông ngoại ta đâu? Hiện giờ rảnh chưa? Ngươi đi qua hỏi một tiếng, nếu rảnh rồi thì ta qua.”
Mới vừa rồi a Phúc ngầm trộm nghe thấy tiếng kinh hô, nên đuổi theo tới, vào lúc này nghe thấy giọng Lâm Thấm trung khí mười phần, vô cùng trấn tĩnh, nên không còn lo lắng gì nữa, đáp ứng: “Dạ, biểu cô nương, tiểu nhân đi xin phép lão Hầu gia.” Bước nhanh rời đi.
Lâm Thấm nhìn quanh bốn phía, ánh mắt xẹt qua từng thị nữ trước mặt, “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, trừ những người ở đây, mỗi người đều không được để lộ ra ngoài, nghe rõ chưa?”
Bình thường nàng luôn hi hi ha ha, lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh không tương xứng với số tuổi của nàng, bọn thị nữ lạnh lẽo trong lòng, vội quỳ xuống đáp ứng, “Chúng nô tỳ tuyệt đối không dám lộ ra nửa lời.”
Sơn Trăn Trăn liếc nhìn, hai thị nữ của nàng là gia sinh tử của Sơn gia, cha nương ca tẩu đều ở Sơn gia, bình thường miệng lại chặt, tất nhiên ổn thỏa; còn Hướng Du Ninh bởi vì tính tình tùy tiện, cho nên Hướng đại phu nhân cố ý cho nàng hai nha đầu cẩn thận tỉ mỉ; Lâm Thấm cũng giống vậy, bình thường rất tính trẻ con, cho nên La phu nhân cho nàng hai thị nữ rất lão luyện thành thục.
Mấy nha đầu này đều không phải kẻ lắm mồm, gây chuyện thị phi.
Cho dù như thế, Sơn Trăn Trăn vẫn lạnh giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay hễ có một lời truyền ra ngoài, sáu người các ngươi đều là kẻ có tội, một người cũng đừng mong sống.

Các ngươi tự lo cho tốt, đứng lên đi.”
Đám thị nữ đứng lên, thổ lộ cõi lòng, “Chuyện liên quan đến danh tiếng của Hướng cô nương, chúng nô tỳ nào chán sống đâu?”

Lâm Thấm lệnh cho thị nữ của Hướng Du Ninh đi ra ngoài cầm xiêm áo thay đổi cho nàng, lại lệnh cho đám thị nữ còn lại canh giữ các phương hướng, không cho ai đi vào, các thị nữ đều lo việc riêng mình.
“Trật ca ca, làm phiền ca đến đằng trước ngồi xuống.” Lâm Thấm chỉ bàn đá ghế đá ở dưới giàn hoa cách đó không xa.
Ngôn Trật biết nàng đang muốn âm thầm thương nghị với Hướng Du Ninh, nên gật gật đầu, đi ra ngoài.
“Này, Du Ninh, không có ai, chỉ có ta và Trăn Trăn, ngươi đừng xấu hổ.” Lâm Thấm đẩy Hướng Du Ninh.
Hướng Du Ninh càng cuộn mình chặt hơn, giọng ấp úng nói: “Ta không, mắc cỡ chết người.”
Sơn Trăn Trăn hơi buồn bực, “Du Ninh, ngươi chạy thật nhanh, ta và a Thấm ở phía sau đều không thấy rõ ràng, sao lại đột nhiên có cánh hoa rơi xuống chứ.”
Hướng Du Ninh thở dài, ngẩng đầu lên, “Haizzz, đừng nói nữa.

Ta thấy trên cây có một cái giỏ, trên giỏ rủ xuống một sợi dây nhỏ, nên thuận tay kéo…”
Lâm Thấm nghe đến đó, thiếu chút nữa bật thốt lên, “Không được đâu, gặp tình huống như thế không được kéo dây, sẽ có cơ quan.” Nhưng lời đến khóe miệng, nghĩ đến Hướng Du Ninh mới vừa ăn thua thiệt, lúc này mình nói ra thuần túy vô ích, không hề có chút tác dụng nào, Hướng Du Ninh nghe được chỉ biết đau lòng hơn, nên nhịn chưa nói.

Mặc dù chưa nói, nhưng trong lòng Lâm Thấm lại hối tiếc, “Cao tiểu bàn nói cho ta biết cái này nha, ta thật sự ngốc, tại sao không nói cho Du Ninh nghe chứ? Nếu ta nói, Du Ninh sẽ không đi kéo dây, cũng sẽ không gặp phải chuyện này.”

“Sau đó cánh hoa đã rơi xuống, hắn… hắn cũng ngã xuống…” Hướng Du Ninh càng nói, có lẽ xấu hổ, giọng càng lúc càng nhỏ, giống như con muỗi.

Nàng luôn luôn cởi mở thẳng thắn, thái độ ngượng ngùng như vậy vô cùng hiếm thấy ở trên người nàng, mặc dù trước mặt gặp phải chuyện khó giải quyết, chính là lúc phiền não, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn lại vẫn thật hăng hái nhìn nàng hồi lâu, thưởng thức vẻ e thẹn của nàng.
“Này, hắn nói muốn cưới ngươi, ngươi bằng lòng chứ?” Lâm Thấm hỏi.
Hướng Du Ninh đỏ mặt đến như muốn nhỏ ra máu, giơ tay che mặt, cũng không gật đầu, không lắc đầu.
“Không lắc đầu ta coi như ngươi đồng ý.” Lâm Thấm nói.
“Đúng vậy,
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận