Kiều Nữ Lâm gia


Như vậy, nếu hoàng đế muốn lập hoàng hậu, đối tượng không nhất định phải là Bách phi đang trông coi lục cung, mà có thể là người khác.
Người này nên là ai chứ?
Các triều thần vì suy nghĩ chuyện này mà tổn thương đầu óc.
Có rất ít người nghĩ đến trên người Thôi Sung viện mẹ đẻ Tề Vương, bởi vì nàng thật sự không được hoàng đế sủng ái, trong tần phi hậu cung quá không đập vào mắt rồi.
Nhưng cố tình có một người ra kiếm nghiêng lệch, nghĩ tới Thôi Sung viện.
Người này là một Lang trung trong Lễ bộ, họ Thôi tên Thì Trung, không biết bởi vì cùng họ với Thôi Sung viện hay cố ý lấy lòng Thượng thư Lâm Phong, tóm lại hắn dương dương tự đắc văn vở đẹp đẽ sáng sủa rõ ràng viết tấu chương, khen vị Thôi Sung viện mà hắn chưa hề gặp mặt cũng chưa từng qua lại thành một vị phi tử từ xưa đến nay rất hiếm thấy tính tình đoan trang, rất hiểu đại nghĩa, đề nghị với hoàng đế lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu.
Sau khi Thôi Lang trung viết tấu chương này, ngày hôm sau đã được hoàng đế đề bật thành Lễ bộ Thị lang.
Quan chế bổn triều, Lang trung là chính ngũ phẩm, Thị lang là chính tam phẩm, vị Thôi Thì Trung tiên sinh này bởi vì viết một tấu chương, lại bay lên mấy cấp, làm một quan viên quan trọng rồi.
Có tiền lệ này, tiếp theo đã có không ít quan viên có ánh mắt dâng tấu theo yêu cầu lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu, trong các quan viên dâng tấu lên có vài người được hoàng đế ban thưởng dày cộm.
Ý định của hoàng đế đã rõ ràng.
Lúc này các triều thần mới rõ ràng, thì ra đối tượng hoàng hậu mà hoàng đế nhắm vào lại không phải là Bách phi chấp chưởng lục cung mà là Thôi Sung viện bí ẩn, không khỏi dậm chân thở dài.

Ai có thể nghĩ tới chứ? Thôi Sung viện không hề có gia thế, may mắn sinh hoàng trưởng tử, hai mươi mấy năm qua vẫn không được sủng ái, mới là cung phi khiến hoàng đế cuối cùng nhả ra chịu lập kế hậu.
Triều thần dâng tấu xin lập Thôi Sung viện làm hoàng hậu càng ngày càng nhiều.
Hoàng đế vì chuyện này đã triệu tập quần thần thương nghị.

Lấy nhóm người do Thẩm Tướng cầm đầu phản đối, lý do rất đường hoàng: Thôi Sung viện xuất thân thấp hèn, hơn nữa nhiều năm qua một mực dưỡng bệnh, không có công lao gì.

Hoàng hậu địa vị tôn quý, phải cùng hoàng đế cung phụng trời đất, kế thừa tông miếu, thân thể không tốt sao được chứ? Thân thể không tốt, nàng sẽ không thể cai quản hậu cung, hiếu thuận cha mẹ chồng, phi tần như vậy chính vị trung cung, không thể phục chúng.
Lý do này thật ra rất đầy đủ, cũng không tiện phản bác.

Nhưng trong một loạt tiếng phản bác Thôi Thì Trung lại thò đầu ra, âm vang mà có lực nói ra một câu, “Thôi Sung viện vì bệ hạ sinh dục hoàng trưởng tử, đây cũng là công lao lớn lao của nàng!”
Lại bộ Tả Thị lang Trần Cường là người của Thẩm Tướng lúc này kích động bác bỏ: “Nếu nói sinh hoàng tử coi như công lao lớn lao, như vậy, bệ hạ có tổng cộng mười bốn vị hoàng tử, có riêng mẫu phi, chẳng phải mười bốn vị cung phi hợp thành một sao? Chẳng lẽ đều có thể lập làm hoàng hậu?”
Giọng Thôi Thì Trung trở nên vang dội, nói năng có khí phách, “Trần Thị lang lời ấy sai rồi! Thôi Sung viện sinh dục chính là hoàng trưởng tử, các cung phi còn lại sinh dục hoàng tử, có thể đánh đồng với hoàng trưởng tử sao?”
Trần Thị lang sắc mặt xám xịt.
Không chỉ Trần Thị lang, kể cả đám người Thẩm Tướng đều sắc mặt khó coi.
Tất cả hoàng tử đều do cung phi sinh ra, vậy không bàn về đích thứ rồi.

Nhưng mà, không luận đích thứ, còn có thể bàn về trưởng ấu.

Nếu bàn về trưởng ấu thứ tự, trong các hoàng tử tôn quý nhất đương nhiên là hoàng trưởng tử Tề Vương điện hạ rồi.
Cũng may từ trước đến giờ thiên triều có nhắc đến “Lập đích”, “Lập hiền”, nếu như “Lập đích”, đó chính là có đích lập đích, không đích lập trưởng, nếu như “Lập hiền”, vậy có thể khó nói.

Nếu như lập hiền, đích thứ trưởng ấu đều phải lui về sau tạm buông, hoàng đế muốn lập ai, triều thần ủng hộ ai mới là quan trọng nhất.
Có người đưa ra vấn đề “Lập đích” hay “Lập hiền”, các triều thần biện luận càng thêm kịch liệt.
Biện luận này vẫn kéo dài ba ngày, các triều thần thường ngày lịch sự nhã nhặn chững chạc nước miếng văng tung tóe, nói tới nói lui, tranh luận đến mặt đỏ tận mang tai, không ai chịu nhường ai.
Trong triều còn biện luận không dứt, trong hậu cung lại bởi vì chuyện này mà nổi lên gợn sóng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Lan điện chỗ Thôi Sung viện ở vốn trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lạnh tanh không thôi, nhưng bây giờ lại hoàn toàn thành nơi chạm tay có thể bỏng, tranh nhau tới kết giao lấy lòng không ít.
Thanh Lan điện thật ra là nơi ở của Thôi Sung viện và bát công chúa a Tòng, hiện giờ a Tòng đã thành thân, xuất cung xây phủ công chúa, Thanh Lan điện chỉ còn lại Thôi Sung viện và năm sáu cung nữ, thái giám thân cận hầu hạ.
Người hầu hạ chỗ Thôi Sung viện không đủ, nếu nhiều người tới thăm, kể cả trà nước đều không kịp bưng lên, các cung phi nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng không nói rõ được có tư vị gì, hâm mộ, ghen tỵ, hay là xem thường, quá khó nói.
Trên gương mặt ảm đạm không ánh sáng của Thôi Sung viện đổi thành từng tia sáng rỡ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày có thể trở thành hoàng hậu, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ…
Không chỉ các cung phi liên tiếp đi tới Thanh Lan điện, kể cả hoàng đế rất lâu rồi chưa từng đến hậu cung cũng tới.
Thôi Sung viện nghe được cung nữ bẩm báo “Hoàng thượng giá lâm”, lập tức luống cuống tay chân, “Hoàng thượng tới? Hoàng thượng tới thật sao?”
Giơ tay che đầu, luôn miệng hỏi, “Tóc của ta có loạn không? Trên mặt ta trang điểm có đậm không, có nhạt không? Nhìn có được không?”
Nàng đang rối loạn, hoàng đế đã cùng Bàng Đắc Tín và các nội thị tiến vào, giọng lạnh nhạt: “Ngươi trang điểm không sao cả, trẫm không thèm để ý.”
Thôi Sung viện quỳ xuống tiếp giá, yên lặng chảy nước mắt.
Nếu không phải người biết rõ nội tình, có thể cho rằng mới vừa rồi hoàng đế đang nói lời tâm tình, đang nói cho dù dáng ngoài Thôi Sung viện như thế nào, hoàng đế đều sẽ không để trong lòng, “Nay tuy già mà xấu nhưng ta vẫn thấy đẹp và tốt”.

Nhưng trong lòng Thôi Sung viện lại hiểu rõ ràng, trong lòng hoàng đế không có nàng, trong mắt không có nàng, cho dù đầu tóc nàng có loạn không, trang điểm có chỉnh tề ngay ngắn không, đối với hắn mà nói đều không hề có gì khác biệt.

Đối với nữ nhân không yêu, hoàng đế không hề nhìn nhiều, nhìn có được hay không, hắn nào để trong lòng?
Hoàng đế lệnh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ lưu lại Thôi Sung viện.
“Trẫm đã quyết định sắc phong
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui