Kiều Nữ Lâm gia


La Văn Tích cũng lảo đảo nghiêng ngả nhào tới ôm bắp đùi Tấn Giang Hầu, “Ông nội, cháu không rời khỏi Hầu phủ, nói gì cũng không rời đi…”
La gia chưa từng có tiền lệ cha mẹ còn lại phân gia, cho nên La Văn Tích ầm ĩ theo đám người La Văn Lễ và Toàn thị, nằm mơ đều không nghĩ tới sau khi vui mừng đón Tiêu Lan về kinh thành rồi nhận lấy kết quả như vậy, nhất thời ba hồn không thấy bảy vía, kinh hãi.
Hắn từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở phủ Tấn Giang Hầu, luôn luôn tự cho là con em Hầu phủ, một khi rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu tự lập môn hộ, hắn thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
Chuyện này thật sự quá đột ngột, hắn không hề có một chút chuẩn bị, bối rối.
La Văn Lễ và La Văn Tích thật sự là huynh đệ, mới vừa rồi khi Tấn Giang Hầu hỏi, thái độ của hai người đều kiên quyết, “Trừ hiếu kính bà nội ra, không cầu gì khác”.

Bây giờ thật sự để cho bọn họ như nguyện rồi, lại đồng thời cùng hỏng mất, khóc lóc nức nở, hối hận không thôi.
Tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân nhìn không ngừng lắc đầu.
Sao lại ngu xuẩn như vậy chứ? Tấn Giang Hầu có thân phận gì, nếu không phải Tiêu Lan làm những chuyện thật sự ác liệt như vậy, sao có thể đuổi Tiêu Lan có trai có gái, làm Hầu phu nhân mấy chục năm ra khỏi La gia chứ.

Người đã đuổi đi, La Văn Lễ và La Văn Tích còn cho rằng náo loạn một trận thì có thể đón bà ta trở lại, thật là suy nghĩ kỳ lạ.
“Cầu gì được nấy, đừng oán hận.” Tộc trưởng sóng nước chẳng xao nói: “Văn Lễ, Văn Tích, các ngươi một lòng hiếu kính bà nội, về tình có thể thương, Hầu gia đã chấp nhận, chuyện này không thể sửa đổi.

Ta đã xem văn thư phân gia, Hầu phủ, vĩnh nghiệp điền, phúc lộc điền tự nhiên để lại cho thế tử, các sản nghiệp còn lại chia đều cho các con, chi thứ hai các ngươi tự nhiên nên được một phần.

Phân gia vậy rất công bằng.”
“Không, ta muốn hiếu kính ông nội, ta không muốn phân gia!” La Văn Tích lớn tiếng kêu lên.
Hắn không thể nghĩ tới cuộc sống sau khi rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu, lúc này mắt đã đỏ ngầu.
“Ông nội, cháu muốn hiếu kính bà nội, mà cháu cũng muốn hiếu kính ngài.” La Văn Lễ ôm đùi Tấn Giang Hầu đau khổ cầu khẩn.
Tấn Giang Hầu đứng không nhúc nhích, vững như tùng, tĩnh như núi, “Văn Lễ, Văn Tích, các ngươi đi ra ngoài ở rồi vẫn có thể hiếu kính ông nội, cũng không trở ngại.”
Một vị trưởng giả lớn tuổi trong tộc gật đầu nói: “Đúng vậy, các ngươi dọn đi ra rồi vẫn có thể hiếu kính ông nội.

Nhưng mà, nếu như muốn hiếu kính bà nội, vậy chỉ có một cách thôi.”
Tiêu Lan đã không thể quay về nhà mẹ đẻ, nếu muốn nhàn nhã sống qua ngày cũng chỉ có con cháu đón bà về phụng dưỡng.

Nhưng Tấn Giang Hầu và bà đã đoạn tuyệt tình phu thê, cho nên bà không thể quay về phủ Tấn Giang Hầu, chỉ có thể phân gia trước, sau đó bà đến ở trong nhà mấy nhi tử, cháu trai, không còn cách nào khác.
La Văn Lễ và La Văn Tích không ngừng kêu khổ trong lòng.
Nếu hai người biết đón Tiêu Lan về sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Tấn Giang hầu, khẳng định đã sớm nửa đường bỏ cuộc rồi.

Nhưng lời nói hiên ngang lẫm liệt đã thả ra, cũng đã thừa nhận trước mặt mọi người, từ đường đã mở, các trưởng giả đều ở đây, cho dù muốn đổi ý cũng không được.
“Ông nội, cháu muốn hiếu kính ngài, cháu không dời đi, chết cũng không dời đi.” La Văn Tích vô lại.
“Ông nội, cháu cũng muốn hiếu kính ngài.” La Văn Lễ nước mắt nước mũi tèm lem, chết cũng không chịu đứng lên.
Tấn Giang Hầu nhìn hai người không có tiền đồ này, tức giận trong lòng, quát lên: “La Văn Lễ, La Văn Tích, có chút dáng vẻ nam nhân, đứng lên cho ta!”
La Văn Lễ và La Văn Tích nghe được tiếng quát này của ông cũng bị sợ đến nghẹn họng, nhưng nghĩ đến rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu lại sợ, vẫn không chịu buông Tấn Giang Hầu ra, ôm ông khóc lóc thút thít năn nỉ.
“Đây chính là nói muốn hiếu kính bà nội, không cầu gì khác sao?” Tộc trưởng rất không vui.
Tấn Giang Hầu giận dữ, duỗi chân đồng thời đạp La Văn Lễ và La Văn Tích ra ngoài.
Không phải ông làm ông nội không thương con cháu, La Văn Lễ và La Văn Tích thật sự khiến người ta thất vọng.

Một khắc trước còn luôn miệng chỉ cần hiếu kính bà nội là đủ rồi, một khắc sau lại liều chết muốn ở lại phủ Tấn Giang Hầu, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Tấn Giang Hầu càng già càng dẻo dai, thần lực kinh người, ông vừa đạp mạnh một chân ra, La Văn Lễ và La Văn Tích thất thanh kêu thảm, từ trong phòng bay thẳng ra ngoài, ngã trong sân!
“Phịch --” hai tiếng, hai người trước sau rơi xuống đất, cái mông đập mạnh xuống mặt đất cứng rắn, thiếu chút nữa đau chết!
Hai người đều không phải người nhịn đau, nhất thời gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ, khóc lóc nức nở, đau đến không muốn sống.
Tấn Giang Hầu mặt trầm như nước, “Văn thư phân gia đã làm xong, xin các vị thúc bá làm chứng, nhà này hôm nay nhất định phải phân!”
Tộc trưởng vỗ bàn, “Phân, phải phân! Ta vốn cho rằng,
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui