Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Xe ngựa đã dần dần biến mất hắn ở cuối đường núi, rẽ vào góc, đã không nhìn thấy rồi, Ngôn Trật vẫn còn vẫy tay nhỏ bé, “A Thấm, gặp lại.”

Ngôn Vĩ giao thư của La Giản cho Ngôn tiên sinh, “Tỷ, tối nay tỷ về nhà với đệ một chuyến, phụ thân nhớ tỷ, muốn gặp mặt tỷ.”

Ngôn tiên sinh yên lặng nhận thư, một hồi lâu vẫn không mở ra, nhỏ giọng nói: “Được, tỷ về nhà với đệ, tỷ cũng nhớ phụ thân.”

Ngôn Vĩ thương tiếc nhìn tỷ tỷ, thở dài, “Đệ ra ngoài chuẩn bị xe.” Rời đi.

Ngôn tiên sinh chăm chú nhìn thư cầm trong tay hồi lâu mới chậm rãi mở ra.


Nhìn xem từng chữ, nước mắt của nàng bất tri bất giác chảy xuống, nước mắt nóng rực rơi lên trên bức thư, vết mực đã bị loang lổ rồi, trên giấy viết thư trắng tinh nhiễm ra một đóa hoa màu đen.

“Văn Nhân, Văn Nhân.” Ngôn tiên sinh lẩm bẩm trong miệng, nước mắt nóng bỏng bộc phát mãnh liệt.

Tuệ Linh nữ học do Ngôn tiên sinh chủ trì, nhưng không phải chỉ có một vị lão sư Ngôn tiên sinh giảng bài, còn có hai vị nữ tiên sinh khác, một vị họ Tần, một vị họ Ngũ, đều đã hơn bốn mươi tuổi, nữ tử trung niên lão luyện thành thục, Ngôn Vĩ vừa tới đón tỷ tỷ, Tần tiên sinh và Ngũ tiên sinh cũng cười nói: “Ngôn đại nhân nhất định nhớ nhung ái nữ rồi. Yên tâm trở về đi, nơi này giao cho chúng ta là được.”

Ngôn tiên sinh biết tâm tư tinh tế của hai vị, làm việc ổn thỏa, liên tục cảm ơn, cảm ơn xong ra cửa lên xe, đi theo Ngôn Vĩ trở về Ngôn gia.

Ngôn Vĩ cưỡi ngựa, nàng mang theo hai cháu nhỏ Ngôn Khoa, Ngôn Trật ngồi xe, mặc dù hai bé trai này cũng coi như văn tĩnh, nhưng chính là tuổi mê náo động, nào chịu ngồi yên được? Trên đường đi không phải leo trèo khắp nơi thì chính là quấn lấy Ngôn tiên sinh muốn nghe chuyện cổ, Ngôn tiên sinh kiên nhẫn dụ dỗ hai tiểu hài tử này, hơi cảm thấy mệt mỏi.

Nam hài tử tuổi này rất không dễ quản.

Không biết vì sao, Ngôn tiên sinh chợt nhớ tới Lâm Thấm bò qua bò lại trên đầu vai, trên đầu gối La Giản biểu diễn xiếc, không khỏi dịu dàng cười.

Có kiên nhẫn với tiểu oa nhi như vậy, hắn cũng không xấu đúng không?

Ngôn tiên sinh cảm thấy trên mặt nóng lên, cúi thấp đầu xuống.

- -

Ngự sử Trung thừa Ngôn phủ nằm ở thiết y hạng tĩnh lặng, mặt trời đã lặn, một cỗ kiệu dừng lại trước cửa Ngôn phủ, gã sai vặt vén màn kiệu lên, ân cần đỡ một vị trưởng giả tuổi chừng lục tuần xuống.

Đây chính là Ngự sử Trung thừa Ngôn Chí Cương Ngôn đại nhân rồi, tướng mạo hắn rất dễ nhìn, người lại tao nhã lịch sự, nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài của hắn, đại khái không ngờ hắn sẽ cương trực công chính, không sợ quyền quý, bề tôi trung thành.


Ngôn phủ là phủ đệ ngự tứ, rộng rãi sáng ngời, khí thế to lớn, Ngôn đại nhân mới vừa vào cửa đã có thị nữ vội vã tới nghênh đón, “Đại nhân, nhị phu nhân Nhương gia tới, vẫn dây dưa không thôi với thiếu phu nhân, nói muội muội của hắn vô cớ bị Tấn Giang Hầu phủ hưu về, cầu xin đại nhân nể tình quan hệ thông gia, làm chủ cho Nhương gia, nói câu công đạo. Thiếu phu nhân đã lời ngon tiếng ngọt liên tục từ chối, nhưng nhị phu nhân Nhương gia này không chịu đi, rơi lệ năn nỉ không dứt.”

Ngôn đại nhân cười khẩy, “Thì ra Nhương gia còn nhớ rõ là quan hệ thông gia với Ngôn gia sao? Đây thật khó có được.” Vừa nói chuyện, bước chân không ngừng, trở về phòng thay quần áo.

Gã sai vặt Tề Lộc của Ngôn đại nhân có quen biết thị nữ kia, nháy mắt ra hiệu với nàng, tuy rằng thị nữ đang sầu phiền, cũng không nhịn được bật cười một tiếng. Gã sai vặt ân cần nói: "Hương nhi tỷ tỷ, mấy ngày không gặp, tỷ càng xinh đẹp càng dễ nhìn hơn."

Hương nhi xấu hổ cười trách móc hắn một tiếng, “Phi, ngươi đi chết đi, đây là ăn mật đúng không, miệng ngọt như thế.”

Nói đùa mấy câu, Tề Lộc liền hỏi: “Tỷ tỷ, ta đến Ngôn gia muộn, tỷ dạy cho ta, Nhương gia này là có chuyện gì? Thân thích cái gì? Sao ta lại chưa từng thấy chứ.”

Hương nhi thấy bốn bề vắng lặng, hé miệng cười nói: “Miệng ngươi ngọt như vậy, ta sẽ dạy ngươi ngoan ngoãn. Nguyên phối phu nhân của lão gia chúng ta là cô nương Nhương gia, biết không? Chính là vị phu nhân này mệnh khổ, ra đi sớm, lại không sinh con, một trai nửa gái đều không lưu lại cho lão gia. Sau khi nàng qua đời lão gia cưới thêm một vị, đó chính là mẹ ruột của cô nương và thiếu gia chúng ta đó. Nghe nói vị phu nhân này là vị tuyệt đại giai nhân, có thể làm thơ viết phú, vô cùng ân ái với lão gia. Haizzz, đáng tiếc không trường thọ, cô nương và thiếu gia còn nhỏ, nàng đã ra đi rồi. Lão gia không có cách nào, không thể làm gì khác hơn lại cưới thêm một vị, vị kia thật đúng là... haizzz, đừng nhắc tới nàng ta, nhắc tới nàng ta không biết lão gia sẽ tức thành như thế nào.

Tề Lộc nghe ngây người, “Vậy Ngôn gia hiện giờ cũng không có đương gia phu nhân gì cả sao, lão gia là quan cư...”

Hương nhi thở dài, “Lão gia sợ rồi, nào còn dám tái giá. Lão gia ấy, không có ý niệm gì khác nữa, chính là trông coi cô nương và thiếu gia một nam một nữ này. Cũng may bên người thiếu gia đã có tiểu thiếu gia, có người nối nghiệp, lão gia cũng vô cùng vui mừng.”

Tề Lộc rất muốn hỏi thê tử thứ ba của Ngôn đại nhân rốt cuộc đã làm những chuyện gì, nhưng mà liếc nhìn sắc mặt của Hương nhi, hắn rất sáng suốt quyết định không hỏi. Trong này nói không chừng có chuyện ô uế bẩn thỉu gì rồi, biết nhiều hơn chưa chắc đã là chuyện tốt.


“Nhương gia này...” Tề Lộc bĩu môi vào trong.

Hương nhi rất khinh bỉ, “Năm đó đại nhân bị vu hãm, lưu đày, Nhương gia có quan hệ thông gia này có thể làm được chút gì chứ? Tránh còn không kịp, e sợ bị đại nhân liên lụy đến bọn họ. Hiện giờ đại nhân của chúng ta được rửa sạch oan ức, còn thăng lên làm quan lớn Ngự sử đài, nhà bọn họ gặp chuyện, định bấu víu lên cao rồi! Phi, cũng không nhìn xem mình có xứng hay không!”

Bên trong có người cất cao giọng gọi Hương nhi, Hương nhi lại không dám nhiều lời với Tề Lộc, vội vã bỏ lại một câu “Ta đi”, thản nhiên cười, trở về bên trong rồi.

Tề Lộc nhìn bóng lưng yểu điệu của Hương nhi, trong lòng rất không nỡ.

Ngôn đại nhân trở về phòng thay quần áo xong, ngồi một mình trong phòng sinh buồn bực. Cả đời hắn từng cưới tổng cộng ba thê tử, thê tử đầu tiên thành hôn theo lệnh của cha mẹ, mặc dù tình phu thê hơi phai nhạt chút, nhưng cũng được xưng tụng nâng khay ngang mày; thê tử thứ hai là tình cảm chân thành cả đời hắn, đáng tiếc ngươi quá mức xuất sắc nhưng đi quá sớm, lưu lại trai gái còn nhỏ không nơi nương tựa; đến thành thân lần thứ ba, hắn đã từng cưới hai lần rồi, lại có trai có gái, người môn đăng hộ đối


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận