Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
“Thật xin lỗi, chúng ta liên hệ với nhau lâu như vậy rồi, xin hỏi ngài là…” Ngọc Diệu Âm bỗng nhiên ý thức được dường như mình vẫn còn chưa hề biết thứ vẫn đang nói chuyện với mình trong đầu là gì.
“Ta… Ha ha, ta có thể nói cho ngươi biết ta tên Tra Minh, bây giờ chỉ tồn tại dưới thể linh hồn, hơn nữa là một phần linh hồn, vừa vặn ngươi trọng sinh vào thân thể này, linh hồn không quá vững chắc, vì thế ta nhập vào.
Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta không có hứng thú với thân thể của ngươi, chỉ là mượn một chút vị trí trong đầu ngươi để tẩm bổ một chút thôi, huống chi đây là cơ duyên lớn của ngươi, xuất nhập của ta có thể giúp ngươi mở Thiên nhãn.
Gặp được nhau đều là duyên phận, ta có thể giúp các ngươi, các ngươi cũng phải trợ giúp ta!
Nếu không các ngươi ở hoang đảo đầy dã thú kia cũng không thể sinh tồn, càng đừng nói đến Biên giới đại lục này! Đương nhiên về sau có khả năng ta sẽ cần sự trợ giúp của các ngươi, chỉ là không biết các ngươi có thể phát triển tới một bước kia không.”
Ngọc Diệu Âm cảm thấy hơi lạ, “Chẳng lẽ chúng ta nếu không thể phát triển tới mức kia thì ngươi sẽ không tìm chúng ta hỗ trợ?”
“Ngươi hiểu lầm rồi, nếu ta cho các ngươi thời gian đầy đủ, các ngươi lại không thể phát triển tới bước kia, vậy ta chỉ có thể rời khỏi các ngươi, nếu không có ta trợ giúp, các ngươi nghĩ các ngươi có thể sinh tồn trên biên giới đại lục này mấy ngày?”
Ngọc Diệu Âm nge xong có chút uể oải, “Tra Minh tiền bối, chúng ta không thể trở lại Tần triều, trở lại cố hương của chúng ta sao?”
“Ha ha, đây chính là chuyện cười buồn cười nhất ta từng nghe, ngươi cũng biết đây là nơi nào? Đây là biên giới đại lục, hoàn toàn không giống với những nơi ngươi từng đến, các ngươi làm sao có thể trở lại chứ?”
“Không giống sao, có ý gì?” Ngọc Diệu Âm cảnh giác hỏi điều mình khó lý giải.
“Được rồi, ta nói thế này cho ngươi dễ hiểu, chỗ các ngươi cho rằng thần tiên ở trên trời đúng không?”
“Đúng vậy!” Ngọc Diệu Âm cảm thấy kỳ quái, đây không phải là điều bình thường sao.
“Vậy ngươi có thể lên trời không?”
“Không thể, ta cũng không phải thần tiên, chỉ là một phàm nhân, sao có thể lên trời chứ!”
“Đúng, biên giới đại lục này so ra còn cách bầu trời mà thần tiên ở rất xa rất xa, như vậy ngươi có hiểu không?”
“A, ta hiểu, nhưng tại sao ta lại tới được nơi xa xôi như vậy?”
“Đây là chuyện xảy ra trước khi ngươi gặp ta, ta không thể giải thích với ngươi! Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Ngọc Diệu Âm bỗng nghĩ tới đầu cá kia, có lẽ đó là một con các thần, cái đuôi vừa hất lên đã vung bọn họ tới nơi xa như vậy, nơi còn xa hơn cả bầu trời, mình làm sao có thể trở lại, bỗng nhiên nghĩ lại.
“Tra Minh tiền bối, sao ngài lại biết nhiều như vậy, chẳng lẽ ngài từng qua nơi này?”
“Ừ, tu luyện đến độ cao nhất định quả thật có thể đi tới những nơi thế này, đối với ta trước kia mà nói thì quá dễ dàng. Đối với ngươi mà nói, nếu ngươi có thể đạt tới liệt kê những cao thủ đứng đầu tiên duyên đại lục, ngươi sẽ có thể thực hiện giấc mộng của ngươi!”
Tra Minh châm chước dùng từ, để lại cho Ngọc Diệu Âm động lực và không gian tưởng tượng.
Đương nhiên, lời Tra Minh nói có cũng như không, cao thủ đứng đầu biên giới đại lục, chỉ là nguy hiểm quá lớn, hơn nữa chuyện cần bọn họ hỗ trợ nhất định phải tới Tiên Duyên đại lục, huống chi đạt tới mức cao thủ đức đầu Tiên Duyên địa lục, có thể đạp phá hư không, vượt qua tất cả, còn có thể phi thăng thành tiên.