Kiêu Nữ Tu Tiên

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Ngọc Diệu Âm hứng thú nhìn bóng dáng tổ trưởng, không ngờ tổ trưởng nhà mình cũng thật bản lĩnh, lúc trước đi cùng cả đội chắc hẳn đã phải đè nén tốc độ dữ lắm, bây giờ là lúc cần thiết, thực lực hoàn toàn được buông thả, khí thế nam nhân thập phần như vậy, về điểm này chỉ cần nhìn ánh mắt mê đắm của Tân Thanh cũng rõ.

Ha ha, Ngọc Diệu Âm cảm thấy bản thấy cũng bà tám quá rồi, lại nghi hoặc tại sao rõ ràng Tân Thanh yêu đơn phương tổ trưởng như thế, bề ngoài lại biểu hiện không có gì, một mực cẩn giấu cẩn thận từng li từng tí.

Aiz, bản thân nàng đang nghĩ cái gì vậy, nàng thấy đám người còn lại mắt sáng như sao nhìn từng nơi tổ trưởng đảo qua.

Hai mắt Lâm Đa Bảo sáng lòe lòe nhìn bóng dáng tổ trưởng, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải cố gắng để mình cũng lợi hại được như tổ trưởng, ít ra như thế mới có thể bảo vệ Âm Nhi.

Nghĩ đến Ngọc Diệu Âm, trong lòng Lâm Đa Bảo lại ân ẩn đau, mấy ngày này khó khăn như vậy, muội ấy vẫn không than lấy một tiếng, ha hả, cô nương kiên cường như vậy lại là cô vợ bé nhỏ của mình.

Không đợi Lâm Đa Bảo mộng tưởng hão huyền xong, tổ trưởng đã trở lại, “Những nơi gần đây đều đã xem qua, chỉ có một chỗ ở sườn núi nhỏ cách đây năm dặm tương đối thích hợp, chúng ta đi nhanh lên, trước khi tối trời phải dựng được doanh trướng.”

Mọi người gấp gáp tăng tốc đuổi theo Linh Hầu, ban đêm ngoài Bắc Hoang Địa kị di chuyển, ở đây ban đêm là thiên đường của dã thú, bằng vào năng lực và khứu giác của chúng lúc đánh nhau với nhân loại chiếm thế thượng phong.

Đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đích, dốc núi này rất lớn, nhưng nơi thích hợp hạ trại chỉ có một nơi, miễn cưỡng cũng có thể cắm lều xuống, ngoại trừ Đỗ Kim Phát, tất cả mọi người còn lại đều đã an ổn mang hành lý tới.

Ngọc Diệu Âm thấy kỳ lạ, vừa hay bên cạnh là Vũ Văn Đồng, “Vũ ca ca, Đỗ Ca car a ngoài một mình không sợ gặp nguy hiểm sao?”

“Tiểu nha đầu quan tâm trai đẹp hả?” Vũ Văn Đông cười ha hả chọc Ngọc Diệu Âm.

“Đôi lại là Vũ ca ca muội cũng quan tâm vậy mà!” Ngọc Diệu Âm mở to đôi mắt thuần khiết vô tội, vờ tức giận nói.

“Coi như tiểu nha đầu muội còn có lương tâm, tên Đỗ Kim Phát kia đi bày trận, trong tổ chúng ta hăns am hiểu bày bố trận pháp nhất, dã thú địch nhân bình thường không thể ohá trận pháp của hắn được đâu, như thế chúng ta có thể an ổn nghỉ ngơi.” Vũ Văn Đông vừa nói vừa cho ít đồ ăn vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

Xem ra nuôi được béo cỡ vầy cũng phải dựa vào lượng thức ăn khổng lồ. Vũ Văn Đông cũng vậy, Hà Kỳ Nguyên cũng vậy.

Ngọc Diệu Âm cảm thấy Vũ Văn Đông rất tốt tính, rất biết nhìn mặt người, tựa mặt nói chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bản lĩnh này của hắn xưng thứ hai trong tổ thì không ai dám xưng thứ nhất.

Vừa lúc Đỗ Kim Phát trở lại, Vũ Văn Đông tươi cười hỏi, “Đỗ ca, lần này bố trí trận pháp cấp mấy vậy?”

“Nơi này hung hiểm, ta bố trí trận pháp lưu tinh cấp năm, yên tâm đi, trận pháp này gặp cao thủ cũng nhất định khiến hắn tới được nhưng về không được.” Đỗ Kim Phát tràn đầy tự tin trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui