Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Chim bay để lại dấu, chỉ cần một người đã làm chuyện gì, dù che dấu thế nào cũng để lại dấu vết, chẳng qua số lượng và độ nông sâu khác nhau mà thôi.

Dựa vào phản ứng của nữ nhi Tuyên Vương phi, xác định Thẩm Anh và Từ trắc phi có ngoại hình vô cùng giống nhau, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lấy lý do ngắm hoa cúc để mời bà thông gia Liễu thị tới hầu phủ, trực tiếp gặp được Liễu thị, kết hợp những gì Phương ma ma nghe được rằng Triệu Hương Vân năm nay khoảng 25 tuổi, chỉ kém Từ trắc phi một tuổi, ngoại hình và tuổi tác tương tự, lại là người của cùng một quan bố chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu gần như chắc chắn, Từ trắc phi là Triệu Hương Vân.

Tuyên Vương phi tiếp tục cử người bí mật điều tra, từ nhà của Từ thượng thư ở kinh thành đến nhà cũ của Từ gia ở Từ Châu phủ xa ngàn dặm, thậm chí am ni cô mà Từ trắc phi đã từng sống, không ngần ngại dùng vàng bạc để dụ gia nô của Từ phủ có khả năng biết quá khứ của Từ trắc phi và ni cô già trẻ, hơn hai tháng sau, Tuyên Vương phi có được đáp án chính xác.

Từ trắc phi có phải Triệu Hương Vân hay không còn cần người của Triệu gia xác nhận, nhưng đã có bằng chứng để chứng minh rằng Từ trắc phi không phải là nữ nhi của Từ gia.

Trước khi Từ thượng thư ngồi vào vị trí thượng thư, ông để thê tử và nhi nữ ở quê phụng dưỡng nhị lão, một mình đi khắp nơi nhận chức. Từ thượng thư cưới tổng cộng hai vị thê tử, vợ cả sinh cho ông một nữ nhi nhưng Từ gia đại cô nương bị bệnh đã qua đời, vợ kế Lỗ thị sinh Từ nhị cô nương, sau đó sinh hai nhi tử, giữ vững vị trí ở Từ gia.

Từ đại cô nương không có mẹ ruột, cha ruột cũng không ở bên cạnh, tổ phụ một lòng hướng Phật thường sống trong chùa, tổ mẫu chỉ thích hai tôn tử, coi như không có nàng. Ở trong nhà, Từ đại cô nương không nơi nương tựa, còn bị Từ nhị cô nương ức hiếp, vô cùng đáng thương.

Năm Từ đại cô nương được tám tuổi bị Từ nhị cô nương ác độc ép nhảy xuống nước, suýt nữa mất mạng.

Sự tra tấn và uất hận đã khiến Từ đại cô nương phát điên, cô bé tám tuổi lén đến phòng Từ nhị cô nương nửa đêm muốn châm lửa đốt chết muội muội thường bắt nạt nàng. Nhưng một hài tử tám tuổi không thể nghĩ được kế hoạch chu đáo, thậm chí không biết sử dụng dầu để làm chất dẫn cháy, chỉ dùng mồi lửa đốt cửa sổ của Từ nhị cô nương, lửa mới cháy đã bị người ta phát hiện.

Từ đại cô nương không thiêu chết ai, thậm chí không thiêu cháy cái ghế nào, nhưng ý nghĩ giết muội muội của nàng gây chấn động, sau khi được sự đồng ý của cha chồng và bà mẫu, mẹ kế Lỗ thị đưa Từ đại cô nương vào am ni cô, chỉ sắp xếp một tiểu nha hoàn mười ba tuổi chăm sóc, hai chủ tớ bị các ni cô giám thị. Không nghĩ vào lúc ban đêm, Từ đại cô nương treo cổ tự tử, còn để lại một phong thư viết bằng máu cho phụ thân.

Sau khi xem xong phong thư, am chủ của am ni cô kinh hoàng trước sự oán hận sâu sắc của Từ đại cô nương, vội vàng tìm Lỗ thị bàn bạc biện pháp đối phó. Lỗ thị chỉ muốn dạy dỗ Từ đại cô nương chứ không hy vọng nàng chết, bởi vì nếu tin người chết lan truyền, các láng giềng chắc chắn sẽ đổ tội cái chết của Từ đại cô nương lên đầu bà. Vì thế, Lỗ thị cho am chủ một đống bạc, dặn dò am chủ tuyệt đối đừng để lộ ra, Lỗ thị lại phái ma ma thân tín đến chỗ mẹ mìn chọn một tiểu cô nương có khuôn mặt hao hao Từ đại cô nương, đưa đến am ni cô giả làm Từ đại cô nương.


Lỗ thị tham danh lợi, am chủ tham tiền tài, hai người hợp tác bảo vệ bí mật. Ngoại trừ thân tín bên cạnh, Lỗ thị tìm đủ lý do lần lượt thay đổi các nha hoàn và gã sai vặt đã từng gặp Từ đại cô nương ở nhà cũ của Từ gia, am chủ cũng tìm cách giết chết hai tiểu ni cô đã từng gặp Từ đại cô nương và tiểu nha hoàn hầu hạ Từ đại cô nương.

Về phần tiểu nha đầu đóng giả Từ đại cô nương, theo lời mẹ mìn đã được chín tuổi, hài tử lớn như vậy nhất định nhớ nhiều việc, để cho nha đầu này ngoan ngoãn hợp tác và thừa nhận nàng là Từ gia đại cô nương, mỗi ngày am chủ dùng cách của bà tra tấn tiểu nha đầu. Mỗi lần tra tấn thì hỏi một loạt vấn đề, ví dụ như tiểu nha đầu họ gì tên gì, trong nhà có những ai, chỉ cần tiểu nha đầu trả lời sai hoặc chần chờ nói lắp, am chủ tiếp tục đánh đến khi tiểu nha đầu hoàn toàn coi mình là Từ gia đại cô nương, không bao giờ phạm sai lầm nữa, am chủ mới không tra tấn mỗi ngày nữa, chỉ thường xuyên thử.

“Từ gia đại cô nương” tám tuổi vào ở am ni cô cho đến lúc nàng được mười bốn tuổi, Từ đại nhân làm quan ở kinh thành rốt cuộc nhớ rằng mình còn có một nữ nhi đến tuổi gả chồng, bảo Lỗ thị sai người đón nữ nhi vào kinh. Lỗ thị tự mình gặp “Từ đại cô nương” trước, xác nhận nữ nhi này hiểu chuyện và nghe lời mới đưa “Từ đại cô nương” về nhà, sắp xếp hai nha hoàn hầu hạ chỉ nghe lệnh bà.

Sau đó, trong cung tuyển tú, “Từ đại cô nương” được chọn làm thiếp cho Tuyên Vương.

“Ngươi hỏi chuyện này ở đâu?”

Trong tẩm điện to lớn của Phượng Nghi Cung chỉ có Tạ Hoàng Hậu và phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tất cả cung nữ và thái giám đều bị đuổi ra ngoài. Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói xong, Tạ Hoàng Hậu mới thấp giọng hỏi.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng hạ giọng: “Là từ am chủ của am ni cô đó, bà ta kín miệng lắm, đưa bao nhiêu bạc cũng không chịu nói, thám tử dùng nước tra tấn, bà mới khai ra, cũng bị đưa về kinh thành rồi.”

Tạ Hoàng Hậu thở dài: “Như vậy xem ra, hài tử kia thật đáng thương.”

Phải bị đánh đập biết bao nhiêu mới hoàn toàn quên mất bản thân là ai, trở thành một người khác hoàn hảo.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngồi rũ mắt, không nói gì.

Tạ Hoàng Hậu lần Phật châu trong tay, nhất thời nhớ lại: “Ta nhớ rõ, năm đó ta chọn Từ thị cho Vương gia, khi đó tuy Từ thị xinh đẹp nhưng giống như người nộm được vẽ trên giấy, không có một chút sống động, theo ta dự đoán, Vương gia cùng lắm thích nàng vài lần sẽ bỏ lơ, không ngờ, cũng có lúc ta nhìn lầm.”


Đều là số mệnh, Lỗ thị dám để cho nữ nhi giả vào cung, hoặc là chắc chắn nữ nhi giả giống khối gỗ sẽ không được chọn, hoặc là có trượng phu nhìn chằm chằm, bà không dám làm gì cản đường tuyển tú của nữ nhi giả, lại đụng phải Hoàng Hậu cần chọn hai tú nữ xinh đẹp để hầu hạ Tuyên Vương để tỏ lòng quan tâm của bà đối với Tuyên Vương.

Tạ Hoàng Hậu cười khổ lắc đầu, có một số việc, thật sự là định mệnh.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu lắng nghe Tạ Hoàng Hậu tự giễu bản thân nhìn lầm, lúc này mới tiếp tục nói: “Cho nên thật ra Từ trắc phi rất mưu mô, ở trước mặt mẹ kế, nàng giả vờ ngoan ngoãn, có lẽ nàng cơ bản biết mình không phải là nữ nhi của Từ gia, nhưng thành thật làm nữ nhi của Từ gia có thể đem lại vinh hoa phú quý, nàng tiếp tục hợp tác với Lỗ thị. Khi vào vương phủ, nàng lợi dụng sắc đẹp khiến Vương gia say mê, hòng kiếm danh phận và sự yêu thương.”

Tạ Hoàng Hậu gật đầu, ắt hẳn là vậy.

Một nữ tử như vậy, bản thân ở trong vũng bùn nhưng giãy giụa tìm một con đường sống, nếu không có xung đột lợi ích với mình, Tạ Hoàng Hậu sẽ coi trọng nàng.

Thật đáng tiếc.

“Nương nương, chúng ta nên làm gì?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hỏi đầy mong chờ.

Tạ Hoàng Hậu đã có quyết định: “Đại sự chưa thành, hiện tại nếu thân phận của nàng bị bại lộ, tội khi quân của Lỗ thị và Từ trắc phi không thể tránh khỏi, Từ thượng thư cũng không thoát khỏi bị ngôn quan chỉ trích về việc không quản lý gia đình nghiêm ngặt. Từ thượng thư bị sụp, Công Bộ thượng thư mới chưa chắc nguyện ý ủng hộ Vương gia, nên ém việc này trước, khi nào Vương gia không cần sự trợ giúp của Từ thượng thư, chúng ta lại động thủ.”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu kính nể: “Nương nương suy nghĩ rất chu đáo.”

Tạ Hoàng Hậu dặn dò: “Sau này đừng để tức phụ của lão tam ra ngoài nhiều, kẻo người khác nhìn thấy.”


Bọn họ chỉ muốn đối phó với Từ trắc phi, nhưng toàn bộ kinh thành, có người lại muốn đối phó với toàn bộ phe đảng của Tuyên Vương.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hiểu rõ, sau khi bà gặp Liễu thị thì bắt đầu giảm bớt các bữa tiệc ở hầu phủ, cũng khéo léo giúp Thẩm Anh từ chối lời mời của các phủ đệ khác. Điều duy nhất khiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu bất mãn là, Thẩm Anh thường xuyên ra ngoài đi xem cửa hàng son phấn của nàng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu từng nhắc nhở nàng một lần, nha đầu đó hứa ngoài miệng nhưng vẫn đi, bà bảo thủ vệ và bà tử không cho đi, Thẩm Anh lại đi cùng Tạ Dĩnh ra cửa.

Cũng may, cửa hàng của Thẩm Anh không nổi tiếng, không có nhiều quý phụ nhân đến đó, Thẩm Anh lại không đứng bán ở quầy, cơ hội bị người khác phát hiện rất nhỏ.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tự xét đã cân nhắc mọi khía cạnh.

Đáng tiếc, ngay ngày Tạ Dĩnh cưới Thẩm Anh, giây phút khăn đỏ bị vén lên đã có người chú ý sự giống nhau giữa Thẩm Anh và Từ trắc phi trước phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Cho dù vị quý phụ nhân đó không nhắc tới, Thẩm Anh đã đi theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu vào cung, dạo một vòng trong cung, không đề cập tới cung nữ bên ngoài, ngay cả bên trong Phượng Nghi Cung cũng không phải mọi người đồng lòng và hoàn toàn trung thành với Tạ Hoàng Hậu.

Trong mắt những người quan tâm, Thẩm Anh và Từ trắc phi của Tuyên Vương phủ cực kỳ giống tỷ muội đã không còn là bí mật.

Những gì phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ ra thì người quan tâm cũng có thể nghĩ được, phu nhân Vĩnh Bình Hầu điều tra được am ni cô ở Từ Châu phủ thì người quan tâm cũng tra được. Am chủ của am ni cô đột ngột mất tích không có tin tức, am ni cô còn có các ni cô khác, bên cạnh mẹ kế Lỗ thị của Từ trắc phi vẫn còn vài lão nô.

Cuối tháng 11, kinh thành phủ đầy tuyết lạnh. Trên triều đột nhiên có ngự sử dâng tấu chương, tố cáo năm xưa Lỗ thị ngược đãi Từ đại cô nương, khiến Từ đại cô nương nổi điên và tự sát ở am ni cô. Lỗ thị và am ni cô lo lắng nếu tin tức truyền ra ngoài sẽ làm hỏng danh tiếng bọn họ nên đã liên kết nhau mua một cô nương giả làm Từ đại cô nương, thêm một lỗi nữa là, họ đưa Từ đại cô nương giả vào cung tuyển tú, hòng chiếm lấy vinh hoa phú quý.

Ngự sử muốn tố cáo rằng Lỗ thị và Từ trắc phi cố tình phạm tội dù biết việc đó là khi quân, Từ thượng thư có khi quân hay không phải chờ xác minh.

Lời này giống như một tiếng sấm rền trong triều đình, Tuyên Vương trong trang phục mãng bào và nhị phẩm Công Bộ thượng thư Từ thượng thư trong trang phục bổ tử màu đỏ thêu hình gà cùng nhìn về phía ngự sử đang đứng ở giữa đại điện.

Thuần Khánh Đế nhìn Tuyên Vương đang đứng nghiêm trang, và Từ thượng thư đang quỳ xuống kêu oan, ông hỏi ngự sử: “Ngươi có chứng cứ gì?”

Ngự sử cao giọng đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, Kinh ma ma thân tín của Lỗ thị, ni cô Tĩnh Văn ở am ni cô đều có thể làm chứng. Không chỉ vậy, vi thần còn nghe nói, tả bình sự Triệu Yến Bình của Đại Lý Tự có một muội muội tên là Triệu Hương Vân bị mất tích năm 6 tuổi, đến nay đã bị thất lạc mười chín năm. Từ trắc phi có ngoại hình vô cùng giống mẫu thân Liễu thị và thứ muội Thẩm Anh của Triệu Yến Bình, Từ trắc phi từng sống ở Từ Châu, cùng thuộc về một chỗ với quê quán Tô Châu của Triệu Yến Bình, Từ trắc phi và Triệu Hương Vân gần tuổi, cho nên, Từ trắc phi có nhiều khả năng là muội muội Triệu Hương Vân bị thất lạc mười chín năm của Triệu Yến Bình!”


Dượng Tiết Ngao của A Kiều là võ tướng chính tứ phẩm, có tư cách tham gia trên triều. Vốn dĩ trắc phi của Tuyên Vương là ai thì chẳng liên quan gì đến ông. Ông yên lặng lắng nghe ngự sử thuộc phe đảng của Huệ phi nhắm vào Tuyên Vương, không ngờ nghe được một cái tên quen thuộc, Triệu Yến Bình! Từ khi Triệu Yến Bình vào kinh được thăng quan rất nhanh, Mạnh thị thích buồn lo vô cớ, lo lắng Triệu Yến Bình còn quyến luyến A Kiều, Tiết Ngao nghe quá nhiều, muốn quên Triệu Yến Bình cũng khó.

“Ngươi đang nói đến Triệu Yến Bình của huyện Võ An?”

Vĩnh Bình Hầu có quan hệ thông gia và Lư thái công có quan hệ thầy trò với Triệu Yến Bình còn đang giật mình, Tiết Ngao đã không nhịn được nên cất tiếng hỏi vô cùng vang dội.

Thuần Khánh Đế cùng bá quan văn võ quay qua nhìn Tiết Ngao, lời của ngự sử đã liên lụy vài gia đình, một võ tướng Tây Bắc có xuất thân là sơn tặc như ông tham gia cuộc vui làm gì?

Tiết Ngao chỉ nhất thời xúc động, thấy mọi người đều nhìn, Tiết Ngao đột nhiên phản ứng lại, A Kiều đã tách khỏi Triệu Yến Bình từ lâu, A Kiều là chất nữ của ông, Triệu Yến Bình đâu phải là cháu rể!

“Không có gì, không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Tiết Ngao nhếch miệng cười, ý bảo ngự sử tiếp tục.

Ngự sử nhìn ông không vui.

Thuần Khánh Đế cũng trừng mắt nhìn Tiết Ngao.

Chỉ có Lư thái công biết chuyện cũ của Triệu Yến Bình và A Kiều mới hiểu vì sao Tiết Ngao xen vào.

Đợt sóng nhỏ do Tiết Ngao gây ra đã lắng xuống, ngự sử tiếp tục kể lể, thỉnh Thuần Khánh Đế điều tra thấu đáo việc này.

Công khai khi quân không phải là việc nhỏ, lại liên quan đến dòng dõi hoàng thất, mẹ ruột của hai hoàng tôn trong Tuyên Vương phủ, Thuần Khánh Đế suy nghĩ một chút, trực tiếp giao vụ án này cho Đại Lý Tự. Lệnh Đại Lý Tự thẩm tra hai nhân chứng mà ngự sử khai trước, chứng cứ xác thực và đáng tin thì thẩm tra phu thê Từ thượng thư, Từ trắc phi của Tuyên Vương phủ và cả nhà Triệu Yến Bình.

Lư thái công bước ra khỏi hàng nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận