Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Những ngày Triệu Yến Bình không ở kinh thành, A Kiều và cháu dâu Mai thị của Lư thái công thường xuyên gặp nhau.

Cô mẫu khuyên A Kiều đừng ru rú ở nhà, nên gặp gỡ các phu nhân nhà quan nhiều hơn, A Kiều hiểu đạo lý này. Tuy rằng Triệu Yến Bình được một vài quan viên coi trọng ở quan trường, nhưng địa vị của A Kiều hơi nhạy cảm, nếu không có phu nhân nào mời nàng, A Kiều muốn đi kết nối quan hệ cũng không được. Ngoài ra nếu có người thật sự mời nàng đến chơi, A Kiều phải hỏi thăm xem thử đối phương có đáng tin hay không, nếu là loại người chỉ muốn thông qua Triệu Yến Bình để nịnh nọt Lư thái công hoặc Tuyên Vương, A Kiều không thể đi.

Không ngờ, Mai thị chủ động đưa thiếp gặp mặt, muốn đến ngõ Sư Tử để hỏi A Kiều phương pháp nấu canh.

Tất nhiên A Kiều rất vui.

Mai thị dẫn theo nhi tử Lư Tuấn ba tuổi. Tiểu Lư Tuấn cùng tuổi với Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu trầm tính và ngoan ngoãn, Lư Tuấn nghịch ngợm và hiếu động, phát hiện trong viện của Triệu gia nuôi hai con gà mái trong lồng, Lư Tuấn chạy tới mở lồng ra, hai con gà mái tung cánh chạy khắp nơi, Lư Tuấn cười ha ha đuổi theo, Mai thị nhíu mày nhìn theo.

“Lão thái công rất bận công việc, ít có thời gian ở nhà, tướng công và cha chồng lại hiền lành nên để hài tử thành như vậy.” Mai thị lắc đầu thở dài, ngưỡng mộ Mạnh Chiêu hiểu chuyện.

A Kiều hâm mộ Lư Tuấn khỏe mạnh và can đảm, nàng cảm thấy Mạnh Chiêu quá trầm tính, hài tử như vậy sẽ không làm cha mẹ bực mình, nhưng nếu ra ngoài bị hài tử nghịch ngợm khác bắt nạt thì sao? Ở gia đình thì không sao, vài năm nữa Mạnh Chiêu phải đi học chính thức, biểu đệ Tiết Diễm từng đánh nhau với người khác ở trường, A Kiều rất lo Mạnh Chiêu sẽ bị người ta bắt nạt.

Mai thị cười nói: “Đừng sợ, Tuấn nhi và Chiêu nhi cùng tuổi, bọn chúng học cùng trường, Chiêu nhi học giỏi nên có thể giúp Tuấn nhi, nếu có người dám bắt nạt Chiêu nhi, để Tuấn nhi đánh nhau thay nó.”

A Kiều nhìn cánh tay bé nhỏ cứng cáp của Lư Tuấn, cảm thấy đây là một biện pháp hay.

Bọn nhỏ có nha hoàn trông nom, A Kiều dẫn Mai thị đi vào bếp.

Mai thị đến là vì Lư thái công. Lư thái công đã lớn tuổi, luôn có ít bệnh vặt, hôm nay ho, ngày mai dạ dày khó chịu, tính tình của Lư thái công còn không tốt, đầu bếp của Quốc công phủ lo lắng muốn điên vì không nấu được đồ ăn hợp khẩu vị của Lư thái công, chỉ có canh gà mà Mai thị học được từ A Kiều mới khiến Lư thái công uống nhiều, cho nên Mai thị muốn học thêm vài thứ từ A Kiều.

Lư thái công là thầy của Triệu Yến Bình, đương nhiên A Kiều hy vọng lão nhân gia khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi. Nàng dạy Mai thị tất cả các món canh mà nàng thông thạo, sau khi Mai thị đi về, A Kiều tiếp tục suy nghĩ nhiều món ăn hơn. Đôi khi Mai thị đến chỗ nàng, đôi khi A Kiều dẫn Mạnh Chiêu đến Lý Quốc Công phủ chơi, có việc để làm nên tháng tư thoáng chốc đã trôi qua.


Tết Đoan Ngọ ăn bánh nếp, trên bàn ăn, Liễu thị nhìn chiếc ghế trống dành cho nhi tử, khẽ than thở: “Yến Bình đứa nhỏ này, khi bận rộn thì chẳng lo ăn cơm, bây giờ đang phá án, càng không màng đến chuyện gì.”

A Kiều cũng nhớ Triệu Yến Bình, nhưng lúc này nàng không thể nói những lời gây sa sút tinh thần, cười nói: “Khi nào quan gia về, chúng ta gói bánh nếp lần nữa để bù đắp Tết Đoan Ngọ cho hắn.”

Liễu thị vẫn nhớ nhi tử, hung thủ ở Kinh Châu giết bảy người liên tiếp, không phải là người tàn nhẫn độc ác thường thấy, Liễu thị lo lắng nhi tử sẽ gặp nguy hiểm.

A Kiều cố ý chuyển chủ đề: “Tiểu Anh chắc đã mang thai được ba tháng rồi, thai nhi đã ổn định, không biết nàng có vội mở cửa hàng ở Sóc Châu hay không. Khi nào nương rảnh thì viết thư cho Tiểu Anh, à không, nương viết cho tam gia, bảo hắn giám sát kỹ vào, đừng để Tiểu Anh mệt.”

Nhắc đến tiểu nữ nhi đang mang thai, Liễu thị quả nhiên dời sự chú ý, ăn xong liền đi viết thư.

A Kiều cũng muốn viết thư cho Triệu Yến Bình, nhưng lo rằng hắn đã phá án xong và đang trên đường về lại kinh thành, thư sẽ không đến tay hắn, nếu rơi vào tay người ngoài thì không ổn.

Sau Tết Đoan Ngọ, Mai thị lại đến, hai người vừa nghiên cứu thực đơn vừa trò chuyện, rồi nói đến vụ án Kinh Châu.

Năm ngoái tả thiếu khanh Thái Kỳ từng đến Kinh Châu, điều tra ba tháng nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ, người khác có lẽ không rõ Thái Kỳ điều tra như thế nào, nhưng Lư thái công rất rõ và kể cho con cháu, Mai thị có nghe trượng phu kể một ít.

Mai thị kể cho A Kiều những gì nàng biết.

A Kiều nhíu mày: “Vụ án khó điều tra như vậy, xem ra quan gia nhà ta sẽ không quay về trước khi giải quyết xong vụ án.”

Mai thị nói: “Chưa chắc, lão thái công từng nói rằng cần nhiều chuyên môn khi phá án, nhưng đôi khi chỉ dựa vào may mắn. Ví dụ một sợi tóc là manh mối quan trọng, yêu cầu mấy trăm bộ khoái tìm dưới đất cũng chưa chắc thấy được, chỉ cử một người đi tìm, biết đâu bộ khoái này trùng hợp bị ngã ngay chỗ sợi tóc.”

A Kiều nhớ lại quá trình phá án mà Triệu Yến Bình kể cho nàng vài lần: “Quan gia rất giỏi nghe manh mối từ lời nói của người khác, ánh mắt hắn sắc bén, suy luận mau lẹ. Trước đây có một người bị vu oan đã cưỡng hiếp và giết người, quan gia nhìn thấy dấu son môi của người chết trên cổ của nam nhân bị vu oan, đoán được hai người đó tình nguyện, không phải bị cưỡng hiếp rồi bị giết.”


Mai thị quan sát A Kiều hồi lâu, khi A Kiều nói xong, Mai thị trêu nàng: “Nhắc đến Triệu đại nhân, ánh mắt của ngươi càng sáng hơn ngày thường, đúng là tiểu phu thê mới cưới.”

A Kiều đỏ mặt, nàng và Triệu Yến Bình đâu phải mới cưới, đã ở bên nhau khi còn ở huyện Võ An.

“Không cần ngươi nói, ta cũng biết Triệu đại nhân giải quyết vụ án rất giỏi, nếu không lão thái công sẽ không nhận hắn làm đồ đệ. Nếu lão thái công đã cử Triệu đại nhân đi, chứng tỏ lão thái công tin rằng Triệu đại nhân có thể phá án, ngươi đừng lo lắng, cứ chờ Triệu đại nhân phá án xong, triều đình sẽ ban thưởng.” Mai thị chọn những lời hay để nói.

A Kiều không quan tâm Triệu Yến Bình được thưởng hay không, chỉ cần hắn quay về bình an, tốt nhất cũng bắt được hung thủ, để bá tánh ở Kinh Châu không lo lắng hoảng sợ nữa.



Giữa tháng 5, ba con ngựa phi nhanh đến cổng thành của kinh thành, lính canh thành kiểm tra giấy thông hành của ba người rồi cho đi.

Triệu Yến Bình dẫn Đái Xương và Lý Nghiêm đi đến Đại Lý Tự trước.

Lư thái công và hai Đại Lý Tự thiếu khanh cùng gặp hắn.

“Bắt được hung thủ chưa?” Ba người vừa bước vào, Lư thái công thấy vẻ mặt vui mừng của Đái Xương nên vội hỏi.

Triệu Yến Bình gật đầu, trình bản tường thuật vụ án có đóng dấu của Lục tri phủ cho Lư thái công.

Lư thái công xem xong rồi đưa cho hai vị Đại Lý Tự thiếu khanh.

Tả thiếu khanh Thái Kỳ nghiêm nghị đọc, phát hiện quá trình giải quyết vụ án được viết rất đơn giản, nhưng nhắc đầy đủ các manh mối quan trọng, thậm chí còn khen ngợi vài hành động của ông năm ngoái, không có câu nào của Triệu Yến Bình ngầm khoe khoang. Thái Kỳ liếc nhìn Triệu Yến Bình rồi đọc tiếp, sau đó đưa cho hữu thiếu khanh Hứa Hoạch.


Khi Hứa Hoạch xem xong, Thái Kỳ nhíu mày: “Nói cách khác, trước tiên ngươi nghi ngờ hung thủ giết Trịnh Lộc vì muốn trả thù Trịnh Dũng, sau đó dựa vào phản ứng bất thường của Trịnh Dũng nên nghi ngờ cái chết của Nghê thị có ẩn giấu điều gì đó, nhân tiện nghe hàng xóm kể Nghê thị từng quen biết một đứa trẻ ăn xin. Sau khi có manh mối của đứa trẻ ăn xin, các ngươi lần lượt thẩm vấn những người ăn xin khác ở phủ thành, phát hiện đứa trẻ ăn xin đã vào chùa làm hòa thượng, các ngươi kiểm tra các chùa xung quanh phủ thành, cuối cùng tìm ra Niệm Ân, tìm thấy bằng chứng trong phòng của y, y cũng thú nhận tất cả? Ngoài việc giết Trịnh Lộc để trả thù, những người khác đã xúc phạm y trong lúc khất thực cho nên y mới hận, dẫn đến việc bị y giết?”

Triệu Yến Bình giải thích: “Đây là thông báo ta yêu cầu quan phủ Kinh Châu dán bên ngoài, manh mối thật sự là ngoại trừ Trịnh Lộc, những người chết khác đều có thói xấu đối xử thô bạo với phụ nữ…”

Triệu Yến Bình sắp xếp như vậy, ngay cả Lục tri phủ cũng bị lừa, để giúp những nữ tử vốn đã được bình an tránh khỏi chuyện bị rơi vào vũng bùn lần nữa, hoặc bị nhà chồng trút giận lên đầu, hay bị bá tánh chỉ trích. Tuy Niệm Ân giết người vì ham muốn ích kỷ của bản thân, nhưng y cũng hy vọng những nữ tử đó có cuộc sống tốt hơn, cho nên họ nguyện ý hợp tác với những gì hắn nói, Triệu Yến Bình cũng dặn dò những nữ tử đó tuyệt đối đừng nói lỡ miệng.

Bá tánh Kinh Châu chỉ quan tâm chuyện bắt được hung thủ và phá được vụ án, sẽ không điều tra động cơ giết người của Niệm Ân.

Nghe kể về quá trình phá án thật sự, Lư thái công vuốt râu gật đầu, tiểu đồ đệ này làm khá tốt, có thể phá án, còn biết quan tâm đến bá tánh, sắp xếp mọi việc rất chu đáo.

Thái Kỳ rất xấu hổ, năm ngoái ông điều tra vụ án cũng nghe nói Trương Phúc và Trịnh Dũng có thói xấu thích đánh đập nữ nhân, nhưng vì người chết thứ hai được xác nhận là người tốt, con trai, con dâu và hàng xóm đều khen, không có kẻ thù. Vợ cũ của Trịnh Dũng đã chết từ lâu, không có nghi ngờ sẽ có người đi trả thù Trịnh Dũng thay nàng, bởi vậy Thái Kỳ mới bỏ qua manh mối này.

“Thật sự lớn tuổi rồi, không bằng người trẻ tuổi như các ngươi.” Thái Kỳ cười khổ.

Ông cũng đã 50 tuổi, vốn có hy vọng thăng chức khi Đại Lý Tự Khanh trước đây bị cách chức, không ngờ Hoàng Thượng lại mời Lư thái công, người đã từ quan lui về dưỡng lão, quay về lại.

Triệu Yến Bình chắp tay: “Đại nhân đừng khiêm tốn, ba người hạ quan có thể phá án được nhờ đại nhân đã điều tra kỹ lưỡng ở Kinh Châu năm ngoái, nhờ vậy chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian. Nếu đại nhân chưa điều tra, hạ quan đến Kinh Châu sẽ bận tâm mọi mặt giống đại nhân, nhiều việc lộn xộn, khó tránh khỏi sơ suất.”

Thái Kỳ cảm thấy thoải mái khi nghe những lời này. Năm ngoái ông không phá án được, nhưng ông không hề rảnh rỗi trong mấy tháng ở Kinh Châu, ông không xấu hổ với bản thân. Lư thái công không khen ông, cũng không trách móc gì, đa số quan viên và bá tánh chỉ nhìn người dựa vào kết quả, nếu không phá án được thì họ là người vô dụng hoặc bất tài.

So với những người đó, Triệu Yến Bình biết ơn sự cống hiến của ông nên khiến người ta có cảm tình.

Hữu thiếu khanh Hứa Hoạch nheo mắt.

Thành tích của Triệu Yến Bình sau khi được Lư thái công nhận làm đồ đệ đều được Hứa Hoạch để ý, thấy Triệu Yến Bình không kết bạn với các quan viên khác, Hứa Hoạch nghĩ rằng Triệu Yến Bình giống Lư thái công, chỉ lo phá án, tính tình thẳng thắn và không quan tâm đến tình cảm riêng, không ngờ lần này Triệu Yến Bình phá được vụ án đốt xác ở Kinh Châu gây chấn động thiên hạ, vậy mà không kiêu ngạo hay nóng nảy, còn biết nịnh nọt Thái Kỳ?

Mọi người đều thấy được, Lư thái công không làm ở Đại Lý Tự được bao lâu nữa, Hứa Hoạch âm thầm cạnh tranh với Thái Kỳ để có được tư cách ngồi lên vị trí Đại Lý Tự Khanh. Triệu Yến Bình phá vụ án Kinh Châu làm nổi bật sự vô dụng của Thái Kỳ, lộ ra ưu điểm của hắn, nhưng Triệu Yến Bình nói ba câu cũng không quên chen vào một câu nhắc đến điểm tốt của Thái Kỳ, Hoàng Thượng nhìn thấy, làm sao không thiên vị Thái Kỳ?

“Có thể viết lời tường thuật vụ án thế này cho Lục tri phủ xem, nhưng dâng sớ lên Hoàng Thượng phải nói đúng sự thật, hay là để ta viết lại?” Hứa Hoạch khen công lao của Thái Kỳ và Triệu Yến Bình trước, ngay cả Lư thái công có mắt nhìn người cũng được nịnh bợ, sau đó chủ động đề nghị.


Thái Kỳ mím môi.

Triệu Yến Bình nhìn Lư thái công.

Lư thái công chỉ không thích mọi người trên quan trường lục đục với nhau, ông vẫn biết xem kịch, ông lấy lại bản tường thuật vụ án do Triệu Yến Bình viết: “Không cần phí công, bây giờ ta đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ trình lên Hoàng Thượng chi tiết. Các ngươi phải kín miệng cho ta, không được phép truyền lời ra ngoài, làm phiền đến sự bình yên của các phụ nhân ở Kinh Châu.”

Triệu Yến Bình và mọi người gật đầu.

Lư thái công thu bản tường thuật vụ án, chống gậy, chậm rãi đi đến Ngự Thư Phòng tìm Thuần Khánh Đế.

Năm ngoái Lư thái công không khen Thái Kỳ là vì Thái Kỳ không thể phá án, ông không có lý do gì để khen. Năm nay vụ án đã được giải quyết, Lư thái công ngồi trên ghế do Thuần Khánh Đế ban thưởng, ông không hề kiệm lời kể công lao của Thái Kỳ và Triệu Yến Bình, đương nhiên, Triệu Yến Bình là đồ đệ cuối cùng mà ông nhận, còn làm ông nở mày nở mặt như vậy, Lư thái công khen Triệu Yến Bình nhiều nhất.

Thuần Khánh Đế nghĩ thầm, lão nhân gia cũng chưa từng khen nhi tử của mình như vậy.

Tuy nhiên, sau khi đọc bản tường thuật vụ án do Triệu Yến Bình viết, Thuần Khánh Đế càng đánh giá cao Triệu Yến Bình.

Có tài có đức, không kết bè kết đảng, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết giữ thể diện cho cấp trên, Triệu Yến Bình đúng là một hạt giống tốt.

“Ngươi nói xem, trẫm thưởng hắn cái gì nào?” Thuần Khánh Đế cười hỏi.

Lư thái công vuốt râu: “Lão thần thật sự không làm được nữa. Thái Kỳ xử án cẩn thận và suy nghĩ chu đáo, Hoàng Thượng có thể yên tâm giao Đại Lý Tự cho hắn. Tuy lòng dạ Hứa Hoạch hơi hẹp hòi, nhưng vẫn có bản lĩnh xử án. Triệu Yến Bình mới làm ở Đại Lý Tự hơn hai năm, tư cách còn chưa đủ, nếu Hoàng Thượng đồng ý, để hắn làm tả tự thừa đi.”

Lư thái công có giọng điệu “Đồ đệ của ta rõ ràng có thể được bổ nhiệm chức quan cao hơn, chỉ vì hắn không đủ tư cách nên phải chịu thiệt thòi”.

Cao công công đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, lão thái công cũng biết Triệu Yến Bình mới vào kinh hơn hai năm, mới hơn hai năm thôi đó, đã từ một tiểu quan tòng cửu phẩm lên tới chính thất phẩm, bây giờ lại muốn thăng một hơi lên vị trí tả tự thừa chính ngũ phẩm, với tốc độ thăng quan kiểu này tựa như đốt pháo dưới mông, có ai ở kinh thành được như vậy?

Nhưng nói đi phải nói lại, Lư thái công từ quan thì Đại Lý Tự mới có sự thay đổi. Nếu Lư thái công vẫn ở yên đó, Triệu Yến Bình muốn thăng chức cũng phải chờ. Coi như Lư thái công dùng chức quan của mình để đồ đệ có cơ hội được thăng chức đột xuất. Khi Lư thái công rời khỏi Đại Lý Tự, sau này Triệu Yến Bình gặp chuyện gì ở Đại Lý Tự sẽ hoàn toàn dựa vào chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận