Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Buổi tối Thúy Nương nấu một bàn đồ ăn ngon, gà hầm, cá hấp, sườn nướng, giá xào trứng, đậu que chiên, bắp cải kho, cuối cùng là một nồi canh khổ qua giải nhiệt, món ngon bày đầy bàn ở Triệu gia.

Triệu Yến Bình nhìn mẫu thân, hắn biết mẫu thân rất vui vì hắn trở về bình an, nhưng trong nhà không có dư nhiều bạc, chỉ cần làm thêm hai món rau là được, cần chi tốn tiền mua thịt cá?

Liễu thị hiểu rõ ánh mắt của nhi tử, bạc không dư nhiều lắm, nhưng vẫn đủ tiền cho bữa ăn này, nhi tử bôn ba bên ngoài đã lâu, cả người gầy đi, bà xót nhi tử, mua thêm chút thịt không được ư?

“Mau ăn đi, bù đắp lại lượng thịt đã bị gầy, ngày mai gói vài cái bánh nếp nhân thịt heo cho con, bánh nếp của kinh thành vốn ngọt và béo, nhất định không hợp khẩu vị của con.” Liễu thị vừa khuyên nhi tử vừa liên tục gắp đồ ăn cho nhi tử, chẳng mấy chốc gắp đầy chén Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình đành phải ăn hết.

A Kiều ngồi đối diện hắn, nhìn nam nhân của mình ăn ngon lành, tâm trạng của nàng cũng vui.

“Chiêu nhi ăn đi con, đừng chỉ lo nhìn.” Nam nhân có bà bà quan tâm, A Kiều mỉm cười gắp đồ ăn cho Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu dạ dạ hai lần, miệng ăn nhưng đôi mắt đen láy nhìn cha không chớp mắt. Tuy cha không phải cha ruột, nhưng cha đối với cậu rất tốt, còn giỏi nữa, cha bắt được người xấu, Mạnh Chiêu rất tự hào, cậu muốn giỏi giống cha khi lớn lên.

“Cha, con cũng muốn học phá án.” Nuốt một miếng cơm, Mạnh Chiêu đột ngột nói với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình bất ngờ nhìn qua.

Ánh mắt của Mạnh Chiêu kiên định: “Con muốn bắt kẻ xấu.”

Triệu Yến Bình gật đầu: “Ừ, cha sẽ dạy con.” Nói xong, Triệu Yến Bình giơ tay, lau một hạt cơm dính trên khóe miệng cậu bé.

Mạnh Chiêu ngượng ngùng mỉm cười, cúi đầu ăn cơm.

A Kiều tưởng rằng Triệu Yến Bình chỉ nói cho có lệ, không ngờ sau khi ăn xong, Triệu Yến Bình thật sự nắm tay Mạnh Chiêu đi ra ngoài, hai cha con đứng ở trong viện không biết nói gì đó, sau đó Triệu Yến Bình tháo túi tiền đưa cho Mạnh Chiêu, bảo Mạnh Chiêu tìm một chỗ để giấu. A Kiều và Liễu thị đứng ở dưới mái hiên nhìn, không biết Mạnh Chiêu chạy ra hậu viện đem đồ giấu ở đâu.

Khi Mạnh Chiêu quay lại, Triệu Yến Bình bắt đầu tìm, đi thẳng ra hậu viện.

Mạnh Chiêu lập tức trở nên căng thẳng, đi theo bên cạnh cha hỏi: “Sao cha biết con giấu ở phía sau?” Rõ ràng là cậu sống ở sương phòng tiền viện, cha nên bắt đầu tìm trong phòng cậu trước mới đúng chứ.

“Cha, có phải cha không giữ lời, đã nhìn lén con?” Mạnh Chiêu lớn tiếng nghi ngờ.

Triệu Yến Bình rờ lỗ tai cậu bé: “Ta nhắm mắt, nhưng tiếng bước chân con chạy lớn như vậy, ta nghe được.”

Mạnh Chiêu cắn môi, nghe thì sao, hậu viện to như vậy, cha chưa chắc tìm được.

A Kiều và Liễu thị cũng đi theo sau để xem náo nhiệt.

Hậu viện chỉ có mình Liễu thị là chủ tử, bà thích chăm sóc hoa cỏ, trong phòng ở thính đường có rất nhiều chậu hoa, các chậu hoa trong viện cũng sum suê đua nở, hoa cỏ tươi tốt, có quá nhiều chỗ để giấu túi tiền của Triệu Yến Bình. Nhưng Triệu Yến Bình lại đi thẳng đến chậu hoa dưới mái hiên phòng ngủ của Liễu thị, cúi người nhìn một chút, đột nhiên dừng lại, vén một bụi hoa hồng nguyệt quý sang một bên, móc túi tiền của mình ra.

Mạnh Chiêu nhìn hắn không thể tin nổi.

Triệu Yến Bình ngồi xổm xuống, chỉ vào đất dính trên cổ tay áo và quần áo của Mạnh Chiêu: “Phòng của tổ mẫu được quét dọn sạch sẽ, con bị dơ ở đây, chứng tỏ con không có vào nhà, chỗ có thể giấu đồ chỉ có chậu hoa.” Hắn lại chỉ gạch màu xanh bên cạnh hàng rào chậu hoa, gạch xanh có một lớp bụi mỏng, một trong số những viên gạch đó có một dấu tay nho nhỏ, đó là bằng chứng Mạnh Chiêu chống tay lên gạch, khom người giấu túi tiền trong bụi hoa.

Triệu Yến Bình liệt kê thêm chứng cứ, Mạnh Chiêu càng thêm rầu rĩ, cho rằng đến đây đã kết thúc, Triệu Yến Bình đột nhiên mỉm cười, nhìn Mạnh Chiêu nói: “Thật ra dù không có những chứng cứ này, ta cũng biết con giấu túi tiền ở đây, bởi vì từ lúc chúng ta bắt đầu bước vào hậu viện, con cứ nhìn về phía chậu hoa bên này nên đã lộ ra.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Mạnh Chiêu đỏ bừng.

Triệu Yến Bình rờ đầu cậu: “Không sao, con mới bắt đầu học, chỉ cần con quyết tâm học hỏi, một ngày nào đó sẽ thắng ta.”

Mạnh Chiêu nhìn gương mặt tuấn tú và nghiêm trang của cha, cậu không dám tin sẽ có ngày đó.

“Được rồi, ngày mai rồi tìm, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Liễu thị cười nói.

Mạnh Chiêu ngoan ngoãn theo Xuân Trúc đi ngủ.

Liễu thị thản nhiên nói với nhi tử: “Nếu ngày mai con được nghỉ, buổi sáng ngủ lâu chút cũng không sao, ta sẽ bảo Thúy Nương chừa cơm cho các con, khi nào dậy thì ăn.”

Nói xong Liễu thị vào nhà trước.

Triệu Yến Bình nhìn A Kiều, A Kiều đỏ mặt bước ra trước viện.

Triệu Yến Bình theo sau.

Mùa hè nên ngày dài hơn, lúc này màn đêm chỉ vừa buông xuống, rất nhiều lão gia tử và lão thái thái vẫn còn ở ngoài đường hóng mát và nói chuyện phiếm.

Triệu Yến Bình đi sau lưng A Kiều, đóng cửa sớm.

A Kiều không phí sức đi thắp đèn, nàng đứng cạnh bàn rót trà, Triệu Yến Bình đi tới, ôm nàng từ phía sau, ngửi mùi thơm trên cổ nàng, đặt từng nụ hôn lên đó.

Buổi trưa hai người giống đánh một trận nhanh, chỉ miễn cưỡng nếm chút hương vị, hiện giờ đêm dài mặc sức tung hoành, không cần gấp gáp, không cần lo sợ hay rụt rè.

Triệu Yến Bình ôm A Kiều đến giường đất.

Lúc vừa tới kinh thành, Triệu Yến Bình không quen ngủ giường đất, cảm thấy giường đất quá cứng, xuống giường cũng không tiện. Sau khi cưới A Kiều, Triệu Yến Bình cuối cùng nhận ra giường đất tốt biết bao, một khối to rắn rỏi, dù hắn dùng sức cỡ nào cũng không lay chuyển được giường đất này, cũng không cần lo lắng khung giường bị rung phát ra tiếng động. Tuyệt hơn nữa là, giường quá thấp, chiều cao của giường đất vừa tầm, rất hợp cho chuyện như buổi trưa.

Ngoài cửa sổ trời ngày càng tối, lão thái thái và lão gia tử trên đường đã trò chuyện đủ rồi nên về nhà nghỉ ngơi.

Người cầm canh gõ mõ đi dọc các phố lớn ngõ nhỏ, nhắc nhở mọi người đi ngủ phải chú ý thời tiết khô ráo, cần cẩn thận củi lửa.

Khi người gõ mõ đi xa, Triệu Yến Bình rốt cuộc rời khỏi người A Kiều.

Hai người nằm cạnh nhau, thở hổn hển như bị suyễn, A Kiều càng gấp, Triệu Yến Bình càng lâu hơn.

Triệu Yến Bình hồi phục trước, hắn nghiêng người, ôm A Kiều vào lòng, bàn tay to vô thức vuốt ve cánh tay mịn màng của nàng, một đỗi sau, hắn vẫn còn cảm nhận được cơ bắp nhỏ của nàng hơn run, không thể không nghĩ đến vừa nãy nàng khóc nức nở van xin, cầu xin hắn mau buông tha cho nàng.

“Không còn nhỏ nữa, sao vẫn yếu ớt như vậy.” Triệu Yến Bình xoa cánh tay nàng và thì thầm bên tai.

Nàng như thế này lúc mười sáu, mười bảy tuổi, năm nay đã 21 còn giống tiểu cô nương chưa trải qua nhiều chuyện, vẫn khiến người ta thương tiếc.

A Kiều rụt người trong lòng hắn, xấu hổ khi nghe điều này.

“Chàng thật sự muốn dạy Chiêu nhi học phá án hả, khi nó lớn cũng muốn nó đến Đại Lý Tự à?” A Kiều cố ý chuyển chủ đề.

Mạnh Chiêu mới ba tuổi, Triệu Yến Bình không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghịch mái tóc dài của A Kiều vừa nhỏ giọng giải thích: “Ta dạy nó nhìn mặt người ta để đoán, và quan sát tỉ mỉ, sau này nó muốn làm bất cứ chuyện gì, dù đi thi hoặc làm kinh doanh, học được hai điều này sẽ có lợi. Khi nào nó được 13-14 tuổi, nếu muốn vào Đại Lý Tự, ta sẽ dạy nó cách giải quyết các vụ án.”

A Kiều ngoan ngoãn dựa vào người hắn.

Người này đối với con nuôi Mạnh Chiêu tốt như vậy, tận tâm dạy dỗ, còn nghĩ cách dạy Mạnh Chiêu khi lớn lên, nếu hắn có hài tử của chính mình thì sẽ yêu thương cỡ nào?

A Kiều rất muốn sinh một đứa con, tình cảm của nàng đối với Mạnh Chiêu sẽ không thay đổi, nhưng nàng muốn có một hài tử là sự kết hợp giữa nàng và Triệu Yến Bình, không quan trọng là nam hài nhi hay nữ hài nhi, chỉ cần có thể sinh được.

Nghĩ thì phải làm, A Kiều ôm cổ Triệu Yến Bình, chủ động hôn hắn.

Triệu Yến Bình ngẩn người, bất chợt đổi vai trò thụ động thành chủ động, kiên quyết đè tiểu thê tử nhiệt tình của mình xuống dưới.

Ngày hôm sau, hai vợ chồng đương nhiên đều dậy trễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui