Kiêu Phong

Triệu huyện úy gật đầu nói:
- Chất nhi đã hiểu.

Triệu huyện thừa ôn hòa nói:
- Lục Thiên Phong nhất định là phải diệt trừ rồi. Còn ngươi cũng chớ có giúp cái gã họ Tôn kia đến hủy sân diễn của ta. Ta biết ngươi không cam lòng cả đời khuất phục dưới người khác, nghĩ sau này có thể thay thế ta chấp chưởng huyện Thạch Đại.

- Bá phụ, chất nhi tuyệt đối không dám nghĩ vậy, chỉ là ngày thường nhìn Vương chủ bộ đem từng bó bạc trắng lớn đẩy đi kinh thành, cho nên mới sinh tức giận xa lánh y mà thôi. Chất nhi biết sai rồi, về sau sẽ không giúp họ Tôn kia đối phó Vương chủ bộ nữa.
Triệu huyện úy sợ hãi, dáng vẻ phục tùng nói.

- Ngươi có dã tâm là chuyện tốt, tuy nhiên ánh mắt phải phóng cao phóng xa một chút. Hiện nay là loạn thế, tình hình trong triều đình biến động bất ngờ không chừng. Đương kim Đường Hoàng bị bệnh đa nghi rất nặng, tộc thúc phụ của ngươi ở trong triều cũng luôn bất an nơm nớp cảnh giác. Triều quan các phái đều ra sức tăng cường thế lực, nhằm mưu cầu có thể khiến cho Đường Hoàng có điều e ngại kiêng kị, cho nên quân quyền liền biến thành tiêu điểm cho các phe phái nỗ lực tranh giành. Ngươi là võ tướng, lúc này triều đình tiêu diệt phỉ là cơ hội cho ngươi kiến công, ngươi nhất định phải nắm chặt đấy.
Triệu huyện thừa nghiêm nghị nói.

Triệu huyện úy kinh ngạc nghi hoặc nói:
- Bá phụ muốn cho ta kiến công rời khỏi huyện Thạch Đại ư.

- Ngươi đừng tưởng rằng ta muốn cho ngươi rời khỏi, ta là vì mưu cầu cho tương lai của Triệu gia. Lần này nếu ngươi lập được công lao, tộc thúc đại nhân của ngươi ở trong kinh lập tức có thể giúp ngươi thăng chức nhập Khang Hóa quân Trì Châu làm Doanh tướng, sau đó lại từng bước một đề thăng ngươi. Ta biết ngươi ở chốn Thạch Đại này an nhàn đã quen, thế nhưng Thạch Đại sớm muộn cũng sẽ thay đổi, nếu như ngươi nắm được quân quyền trong tay, đó chính là trụ chống của Triệu gia. Tương lai khi Chu quốc diệt Đường quốc, Triệu gia chúng ta mới có khả năng đứng sừng sững không ngã.
Triệu huyện thừa vẻ mặt nghiêm túc chỉ giáo.

- Bá phụ, ngài...
Triệu huyện úy nghe xong giật mình nhìn Triệu huyện thừa.

- Làm sao? Lời ta nói chính là đại nghịch bất đạo thế đấy, nhưng cũng là lời nói thật. Hiện giờ cao thấp Đường quốc nhân tâm hỗn loạn, đối ngoại sợ đầu sợ đuôi không tu bồi quan hệ hữu nghị kết giao đồng minh, đối nội không thưởng võ khinh văn, không dốc lòng tăng cường quân lực, các phe phái trong triều đấu đá, quân thần ly tâm ngờ vực lẫn nhau vô căn cứ, cho dù có Đại Giang phòng ngự cũng chỉ có thể gắng gượng qua vài năm. Ngươi nhìn lại mà xem Chu quốc người ta quân thần đồng lòng, chính trị thông suốt, binh lực hùng cường, Đường quốc ta không sớm thì muộn cũng sẽ bị Chu quốc tiến công tiêu diệt. Nếu như Chu quốc đánh tới đây, Triệu gia chúng ta sẽ phải nhà tan cửa nát, trừ khi ngươi làm lên được chức vị tướng lĩnh nắm thực quyền trong tay, mới có thể bảo vệ cho Triệu gia chúng ta bình an vô sự.
Triệu huyện thừa nghiêm nghị nói, ngôn từ trang trọng trang nghiêm, thật giống một vị lão tướng quân chỉ điểm giang sơn.

- Bá phụ, ta làm lên tướng lĩnh có thực quyền sẽ có khả năng bảo vệ Triệu gia à?
Triệu huyện úy giật mình qua đi, khó hiểu nói.

- Đương nhiên có thể, Chu quốc công chiếm lãnh thổ địch quốc có một quy tắc ngầm. Chỉ cần là tướng lĩnh mang binh quy hàng, đa số đều có thể được phong tứ quan to tước cao cùng với ruộng đất tài phú, tuy rằng mất đi thực quyền, nhưng như cũ có được bình an và phú quý. Nếu ngươi làm lên chức tướng lĩnh nắm giữ vạn quân, mang binh đi quy hàng tất sẽ được phong Hầu tước. Hoàng đế Đại Chu xưa giờ luôn đối xử tử tế với hàng tướng lời nói rất có uy tín, chẳng qua quan văn thì không được tốt như vậy, đa số sẽ bị tướng lĩnh Chu quốc mang binh trực tiếp diệt môn phân chia của cải. Cho nên vì con đường sống sót tương lai, ngươi không thể tiếp tục tham luyến sự an nhàn nhất thời này, ngươi phải nhập quân ngũ lấy được lợi thế sinh tồn mai sau của Triệu gia, ngày sau nếu ngươi đầu hàng được phong Hầu, toàn bộ Triệu gia trên cơ bản đã được bình an rồi, còn nếu ngươi an cư vùi thân ở trong huyện Thạch Đại này chẳng quản đến nguy hiểm, thời điểm binh mã Chu quốc đến đây, chúng ta có đầu hàng cũng không bảo đảm được phú quý.
Triệu huyện thừa nghiêm nghị giải thích.

- Chất nhi hiểu rồi, sẽ lập tức đi chuẩn bị chiến đấu tiêu diệt phỉ.
Triệu huyện úy sau khi được chỉ điểm, bỗng chốc như tìm được mục tiêu cuộc đời mới, trong lòng dâng lên kích động muốn đột phá khỏi giới hạn của huyện Thạch Đại.

- Nhớ kỹ, tuyển nhiều binh lính có năng lực thực tế một chút, chớ mang theo những gã suốt ngày rượu thịt chỉ biết nịnh nọt làm mất mặt. Đối với binh lính thủ hạ bán mạng cũng không cần luyến tiếc tiền bạc, tương lai ngươi vào trong quân sẽ cần đến tướng sĩ tâm phúc đấy, điểm này ngươi phải học hỏi Lục Thiên Phong rồi, học hắn làm thế nào để lung lạc quân tâm.
Triệu huyện úy nghiêm mặt chỉ điểm.

- Vâng, chất nhi nhớ kỹ.

- Tuy nhiên gã Lục Thiên Phong kia rất khó đối phó, không biết bá phụ muốn xuống tay thế nào?

- Chuyện này ngươi không cần xen vào, trước tiên đi nghỉ ngơi chút đi, sau đó chuyên tâm chuẩn bị cho công tác tiêu diệt phỉ của ngươi.

- Vâng, chất nhi xin cáo lui.
Triệu huyện úy cung kính rời đi, chỉ còn lại Triệu huyện thừa bình thản quay người đi hoa viên tản bộ. Lão Huyện thừa này luôn không lộ ra vui buồn, chỉ nhìn bề ngoài sẽ đoán không ra trong lòng lão có điều gì khác thường.

*****

Lục Thất một thân đầy mùi rượu ngồi ở trong kiệu xa, tay phải ôm ấp mỹ nữ mềm mại thơm ngát, nghiêng đầu quay lại ngắm nhìn tiểu mỹ nhân trong tay. Mỹ nữ hắn chọn trúng trong số sáu nàng so ra là xinh đẹp nhất đấy, mặt trái xoan, môi anh đào, đôi mắt đẹp lông mi cong vút, da thịt tuyết trắng, hai ba hai bốn tuổi, đúng là nữ nhân thanh xuân mới bắt đầu sở hữu nét quyến rũ thành thục.

Nhưng Lục Thất lựa chọn nàng ngoại trừ nguyên nhân dung mạo, chủ yếu hơn là vì hắn quan sát thấy căn cốt nàng này có vẻ rất tốt. Thuật nhìn căn cốt cũng giống hai thuật vọng thiết trong trung y, vọng chính là xem, thiết chính là nghiệm, vọng chỉ có thể biết được mặt ngoài, mà thiết nghiệm lại có thể chân thật phân biệt căn cốt thuộc tính.

Tay trái Lục Thất luồn xuống dưới áo yếm của Diệu Ngọc, dâm loạn vuốt ve, miệng phả hơi trêu đùa:
- Nàng gọi là Diệu Ngọc, không biết là có diệu dụng gì nha?

Diệu Ngọc quyến rũ nhìn Lục Thất một cái, khẽ cười nói:
- Nô tì có rất nhiều diệu dụng, lão gia thích gì, nô tì tự nhiên sẽ có diệu dụng đó.

- Phải không, diệu dụng bản lão gia thích cũng rất nhiều, thích nữ nhân văn nhã yếu ớt, thích nữ nhân như chim non nép vào lòng, cũng thích nữ nhân vừa lẳng lơ vừa tao nhã, những diệu dụng đó nàng đều có sao?
Cánh tay phải của Lục Thất buông lỏng ra Diệu Ngọc, tay trái lại bắt lấy bàn tay ngọc ngà thưởng thức, miệng hà hơi rượu.

- Khanh khách, lão gia nói ra nhiều loại diệu dụng như vậy, nô tì đúng là không làm được hết rồi, nô tì là gia kỹ, chỉ có thể vừa lẳng lơ vừa quyến rũ hầu hạ lão gia.
Diệu Ngọc phóng đãng khẽ cười nói.

- Thật vậy à.

- A ô, đau quá.
Lục Thất cười một tiếng, tiếp đó là tiếng Diệu Ngọc the thé hô đau.

Tiếng thét chói tai phát ra từ trong xe dọa cho tên gia phó đánh xe giật mình. Gã đang một bên đánh xe, một bên vểnh tai lãnh hội diệu ngữ xuân tình truyền ra từ trong xe. Bị giật mình gã mãnh liệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thùng xe, gã ngơ ngẩn trong chốc lát mới hơi nuốt nước miếng quay đầu lại.

- Ai da, vị Lục đại nhân này thật thô lỗ, một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc vậy, nếu đổi là ta, khẳng định sẽ hết sức ôn nhu từ đầu đến chân luôn, cặp chân của mỹ nhân này nhất định là tuyết trắng tuyết trắng đây, . . . . .
Gia phó đánh xe dâm loạn ảo tưởng, cũng may con ngựa hiền lành gặp người liền tránh, bằng không chắc chắn sẽ gây ra tai họa rồi.

Xe về tới gia môn, Lục Thất sau khi xuống xe tiện tay khen thưởng một ít bạc vụn cho gia phó đã đưa hắn về nhà, gia phó kia tươi cười đầy mặt tạ ơn được thưởng rồi rời đi. Lục Thất ôm lấy mỹ nữ trực tiếp vào cửa đông viện, gia phó thủ vệ cửa vội khom lưng cung kính hô một tiếng lão gia, sau đó kinh ngạc hâm mộ nhìn một đôi bóng dáng đi vào trong, thầm nghĩ lão gia diễm phúc thật tốt, không ngờ lại đem về một kiều nương xinh đẹp câu hồn.

Xuyên qua hành lang đến sân trong hậu trạch, Lục Thất ôm lấy mỹ nữ Diệu Ngọc đi vào phòng Tương Nhi. Tương Nhi đã đi tới chỗ Ninh Nhi, trong phòng chỉ có một tiểu tỳ nữ coi giữ, vừa thấy lão gia trở lại, tiểu tỳ nữ vội vấn an, sau đó vội vàng đi tới phòng Ninh Nhi ở đối diện truyền tin.

Rất nhanh Tương Nhi và Thu Đường quay trở về phòng. Đề nghị của Lục Thất hôm qua có biến đổi, Tương Nhi đồng ý để cho Thu Đường tách ra, nhưng chính Thu Đường lại không muốn tách khỏi Tương Nhi. Lục Thất đành phải hỏi Trúc Nhi có nguyện ý đi không, Trúc Nhi không phản đối, lặng lẽ đến phòng Ninh Nhi, xem như đã phân phối cân bằng các phòng.

Hai vị nữ chủ đã trở lại, Lục Thất giới thiệu ba nàng với nhau. Diệu Ngọc ngoan thuận quỳ làm lễ ra mắt chủ mẫu và Thu chủ mẫu, trong lòng Tương Nhi và Thu Đường đã có chuẩn bị, đối với Diệu Ngọc mới tới vẻ mặt tương đối hòa nhã, không có phản ứng gì khác thường. Trái lại Lục Thất sau một phen đọ tửu lượng, tinh thần không được tốt, tự mình đi vào buồng trong nằm trên ghế trúc dưỡng thần.

Một lát sau Tương Nhi và Diệu Ngọc tiến vào, Tương Nhi yên lặng đi tới sau lưng ghế dựa, giơ tay ngọc ngà chải tóc xoa bóp đầu cho Lục Thất. Diệu Ngọc đứng hầu một bên lặng lẽ nhìn, trước khi chưa hiểu rõ sinh hoạt tập quán của chủ nhân, không có phân phó của chủ nhân, nàng tốt nhất bất động đứng hầu thì hơn.

- Tương Nhi, thích nàng sao?
Lục Thất thực sự thích được Tương Nhi hầu hạ như vậy, khiến cho hắn có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, thân thể hắn tuy không dễ mệt mỏi, nhưng tâm mệt mỏi cũng không dễ khôi phục.

- Thiếp thân thích nàng.
Tương Nhi dịu dàng nói.

- Ta cũng thích nàng, ta biết nếu ta thích, nàng cũng sẽ thích.
Lục Thất nhắm mắt dịu dàng nói.

Tương Nhi lòng vui sướng ừ nhẹ một tiếng, tay ngọc nhu nhu, khẽ chải mái tóc hơi thô cứng kia.

Ấm áp một hồi lâu, Lục Thất chợt dịu dàng nói:
- Tương Nhi, ta có một vấn đề không nên hỏi, hỏi ra sợ nàng phải khó xử.

- Chàng nói đi, vấn đề không nên hỏi cũng là vấn đề, để ở trong lòng thủy chung không tốt đâu.
Tương Nhi ôn nhu nói.

Trầm mặc một hồi, Lục Thất nhỏ giọng nói:
- Tương Nhi, nếu có một ngày ta xảy ra chuyện bất hạnh, nàng sẽ thế nào?

Tay ngọc của Tương Nhi khựng lại, một hồi lâu không nói, Lục Thất giương mắt khẽ nói:
- Là ta không nên hỏi, nàng không cần trả lời.

Tương Nhi hơi cúi xuống, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói:
- Lão gia, nếu trước đó thiếp thân còn chưa có con sẽ thủ tiết ba năm, có con sẽ thủ tiết cả đời, trước ba mươi lăm tuổi không con sẽ tái giá, sau ba mươi lăm tuổi không con sẽ không tái giá, đây là lời thề của thiếp thân, nếu làm trái, kiếp sau làm trâu ngựa.

Trái tim Lục Thất chấn động, một cảm giác áy náy trào dâng trong lòng, bàn tay to của hắn nhấc lên vuốt ve cần cổ ngọc ngà của Tương Nhi, nhẹ giọng nói:
- Tương Nhi, nếu ta sống, cả đời này sẽ không vứt bỏ nàng, quản chi nàng hồng nhan đã lão, ta cũng sẽ cùng nàng tương bạn tương kính.

- Cảm tạ lão gia.
Tương Nhi nhẹ giọng nói, đứng thẳng dậy, trong đôi mắt đẹp lấp lóe ánh lệ vui mừng, tay ngọc lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Lục Thất được vuốt ve dần dần chìm vào giấc ngủ say, trên khuôn mặt an bình như một đứa trẻ say ngủ. Thu Đường cùng tỳ nữ bưng chậu nước tiến vào, thấy Lục Thất đã ngủ vội khẽ khàng lui ra ngoài, Diệu Ngọc trông thấy Tương Nhi xua tay cũng im lặng rời đi. Chỉ để lại Tương Nhi nhẹ nhàng đi đến trước giường ngồi xuống, ngẩng đầu mải miết ôn nhu ngắm nhìn nam nhân mình âu yếm, người trượng phu luôn đối đãi với nàng dịu dàng cho nàng một chỗ dựa dẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui