Kiêu Phong

Buông chén, Chu Vũ nói:
- Huynh đệ, có mấy lời vẫn phải nói, kỳ thực trở thành Doanh tướng thuộc quân trú đóng bên ngoài chẳng phải quan đồ huy hoàng gì, Doanh tướng nếu không có bối cảnh quan mạch cũng sẽ chịu cảnh nghẹn khuất. Trong doanh thì lục đục bất hòa, ngoài doanh phải khổ cực tranh giành quân nhu quân lương, thật khiến cho người ta phiền não không chịu nổi. Quân nhu quân lương bị cắt xén càng làm cho thuộc hạ bất mãn và ly tâm, cho nên nếu ta làm võ quan hộ vệ của đệ, cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu, nói:
- Được rồi, hôm nay trở về ta sẽ hỏi thử, xin Công chúa giữ lại hai chức quan Dực Vệ cho ta, chuẩn bị để sau này cần dùng đến.

- Này, huynh đệ, vị Công chúa kia của dễ không dễ nói chuyện sao?
Vương Bình hỏi.

Lục Thất mỉm cười, trả lời:
- Ta và Công chúa là do Bệ hạ ban hôn, chúng ta còn chưa từng gặp mặt nhau, chẳng qua ta biết Công chúa là một người con gái hiền đức, rất quan tâm và tôn trọng ta.

Vương Bình gật đầu, Lục Thất còn nói thêm:
- Tuy nhiên hai vị ca ca sau này cũng sẽ không dễ dàng mất đi chức quan Doanh tướng đâu, chức quan của các ca ca chủ yếu là do Chu Chính Phong định đoạt, cho nên hai vị ca ca chớ nên đắc tội Chu Chính Phong, cũng không nên đề cập đến ta.

Chu Vũ và Vương Bình gật đầu, Vương Bình hỏi:
- Vậy đệ sau này sẽ thế nào?

- Sau khi kết thúc chiến dịch tiêu diệt phỉ, ta khẳng định sẽ mất chức quan Doanh tướng, ta là Phò mã của phủ Công chúa, không thể kiêm nhiệm quân chức Doanh tướng Ung Vương phủ.
Lục Thất bình thản trả lời.

- Nếu như đệ mất đi chức Doanh tướng, vậy sau này còn có việc gì để làm?
Vương Bình quan tâm hỏi.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Ca ca yên tâm, việc để làm ta không thiếu. Sau khi tiêu diệt phỉ xong, nếu không có việc quan, ta sẽ đi buôn hàng, đến phương xa buôn dược liệu, giấy phẩm. Ta thậm chí sẽ áp tải bạc, áp tải một vạn lượng bạc có thể thu lợi hai ngàn bạc đấy, một thân võ nghệ của ta đây không định để đó không dùng tới.

- Tiểu tử ngươi làm ta đây nghe mà động lòng, mai mốt không có nghề ta liền theo ngươi lăn lộn thôi.
Vương Bình trừng mắt nói.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Sở dĩ ta tính toán như vậy là vì Thái tử điện hạ nói với ta, tuổi tác cỡ ta mà làm quan ngũ phẩm đã là hiếm thấy, cho nên quan đồ của ta rất khó có thể tiến lên trước được nữa. Các ca ca cũng chớ nên từ bỏ chính đồ, chỉ có chính đồ mới có thể làm rạng rỡ tổ tông.

Vương Bình và Chu Vũ gật đầu, Chu Vũ nâng chén cười nói:
- Việc mai sau chỉ có thể thuận theo tự niên, hôm nay huynh đệ chúng ta tương phùng, cùng nhau say sưa một phen nào.

Cụng chén một cái rồi uống cạn, thức ăn cũng lục tục được đưa lên, ba người bạn tri kỉ đã qua chiến tranh sinh tử, thỏa chí uống rượu, nhớ lại những năm tháng cùng tình hữu nghị trong quân, cuối cùng đều say mèm trong tửu lâu.

*****

Sáng ngày thứ hai, Đường Hoàng ngồi trên cẩm tháp, vẻ mặt bình tĩnh xem sổ mật, chợt buông xuống sổ mật, ôn hòa nói:
- Xem ra Lục Thiên Phong thật sự không có ngầm kết giao.

- Lục Thiên Phong hẳn là không ngầm liên kết xã giao, tuy nhiên gã Chu Vũ kia rõ ràng đã phát giác ra việc y có thể thăng quan tới kinh thành, là có liên quan đến Lục Thiên Phong.
Hạ đại nhân ở một bên nhỏ giọng đáp lại.

- Chuyện rõ rành rành thế kia, nếu Chu Vũ kia còn không cảm giác được, thì hoàn toàn có thể nhận định, Lục Thiên Phong đã từng tiết lộ tin tức cho bọn hắn.

- Lời nói và việc làm của gã Vương Bình kia đúng là hạng lỗ mãng.
Hạ đại nhân nhỏ giọng nói.

Đường Hoàng gật đầu, im lặng trong chốc lát, phân phó nói:
- Gọi Dương Côn vào đi.

Hạ đại nhân cất bước đi đến cửa, nhẹ giọng nói:
- Dương tướng quân, Bệ hạ triệu kiến.

- Vâng.
Một nam nhân lên tiếng đáp, tiếp đó bước vào cửa điện, là một thanh niên mày kiếm mắt hổ, diện mạo tuấn lãng, cũng là người chủ động đi gặp Lục Thất Dương Côn.

- Thần khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ phúc khang.
Dương Côn cung kính quỳ hành lễ với Đường Hoàng.

- Dương khanh ngồi đi.
Đường Hoàng cười nhẹ, ngữ khí thân thiết tùy ý, Dương Côn tạ ân rồi đứng dậy ngồi.

Đường Hoàng nhìn Dương Côn, ôn hòa nói:
- Dương khanh, Trẫm nghe nói Dương gia các ngươi đã phân tách rồi.

- Hồi Bệ hạ, gia tộc của thần đã phân tách. Đại huynh của thần gửi thư đến, nói rằng không thể chịu đựng sự đối địch của thái phu nhân được nữa, nói thái phu nhân muốn để cho con trai của mình lên làm gia chủ, bức bách đại huynh của thần giao ra ấn tín gia chủ. Đại huynh thần không chịu giao ra ấn, trái lại gửi thư cho thần, tuyên bố huynh đệ chúng thần mỗi người tự lập môn hộ.
Ngữ khí Dương Côn trầm trọng trả lời.

- Nói như vậy, ngươi đã tự lập môn hộ.
Đường Hoàng nhẹ giọng hỏi.

- Thần không có tự lập môn hộ, đại huynh của thần là gia chủ do tiên phụ chỉ định, thần tuy nhận thư, nhưng không muốn làm trái ý của tiên phụ, thần vẫn sẽ tôn đại huynh làm gia chủ.
Dương Côn cung kính trả lời.

Đường Hoàng gật đầu, nói:
- Trẫm gọi ngươi tới, là muốn cho ngươi đi Ninh Quốc quân nhậm chức Tư Mã hành quân Tiết Độ Sứ quân, ngươi có nguyện đi hay không?

Dương Côn ngạc nhiên giương mắt, nhưng rất nhanh kính cẩn nói:
- Bệ hạ, Tư Mã hành quân của Ninh Quốc quân là Vu tướng quân, tài năng của Vu tướng quân vi thần vẫn luôn kính trọng. Thần cảm thấy Bệ hạ không nên điều Vu tướng quân hồi kinh, có Vu tướng quân ở tại Ninh quốc quân mới có thể áp chế một số mãnh tướng trong Ninh Quốc quân.

Đường Hoàng chau mày, im lặng không nói, qua mấy giây, Dương Côn cung kính nói:
- Bệ hạ, Vu tướng quân đối với Bệ hạ tuyệt đối là trung thành và tận tâm, hiện nay Việt quốc liên tục năm lần bảy lượt khiêu khích, trong quân không nên đổi Soái.

Đường Hoàng giương mắt nhìn Dương Côn, ôn hòa nói:
- Trẫm đối với Vu khanh rất tín nhiệm, chính vì tín nhiệm, Trẫm mới muốn điều nhiệm Vu khanh, cho Vu khanh nhận trọng trách đóng giữ tại Nam Xương Phủ.

Dương Côn ngẩn ra, vội cung kính nói:
- Là thần nhiều lời rồi.

Đường Hoàng ôn hòa nói:
- Ngươi theo Trẫm nhiều năm, Trẫm biết năng lực của ngươi đủ để đảm nhiệm Tư Mã hành quân của Ninh Quốc quân, ngươi trở về chuẩn bị một chút, mười ngày sau rời kinh đi nhậm chức đi.

- Vâng, thần lĩnh chỉ.
Dương Côn đứng dậy khom lưng đáp lời.

- Ngồi đi.
Đường Hoàng ôn hòa nói.

Dương Côn ngồi xuống, Đường Hoàng lại hỏi:
- Dương khanh, ngươi có biết Ngưu Sơn Kỳ không?

- Thần có nghe nói qua.
Dương Côn cung kính đáp lại.

- Ngươi cảm thấy Ngưu Sơn Kỳ là người thế nào?
Đường Hoàng nhẹ giọng hỏi.

- Bệ hạ, thần nghe nói Ngưu tướng quân và lão tổng quản của phủ Công bộ Thị lang có qua lại thân thiết, nghe nói Ngưu tướng quân làm người rất biết đưa đẩy. Tuy nhiên võ nghệ của Ngưu tướng quân thật sự là lợi hại, nếu không chỉ bằng vào việc nịnh bợ chủ sẽ không chiếm được sự coi trọng của Triệu đại nhân.

Câu trả lời của Dương Côn, trong lời nói cũng là trong bông có kim, y cho rằng mục đích Đường Hoàng dò hỏi là muốn đồng thời cho Ngưu Sơn Kỳ đi Ninh Quốc quân. Y không thích loại người như Ngưu Sơn Kỳ, huống chi bối cảnh của Ngưu Sơn Kỳ là Công bộ Thị lang, y cùng với thế lực của Công bộ Thị lang thậm chí có phần đối địch.

Đường Hoàng nghe xong ánh mắt yên tĩnh, ôn hòa nói:
- Dương khanh, những gì đã nói hôm nay không được truyền ra ngoài, ngươi trở về chuẩn bị đi.

- Bệ hạ yên tâm, thần sẽ giữ kín như bưng, thần cáo lui.
Dương Côn cung kính hành lễ cáo biệt rồi rời đi.

Dương Côn đi rồi, Đường Hoàng suy tư trong chốc lát, phân phó nói:
- Truyền dụ, Ngưu Sơn Kỳ nhậm chức Hữu Đô Úy của Phủ quân phủ Ngô Thành công chúa, Binh Mã Sứ quân tiễu phỉ Vương Bình thăng nhiệm làm Tả Đô Úy của Phủ quân phủ Ngô Thành công chúa, Binh Mã Sứ quân tiễu phỉ Chu Vũ thăng nhiệm làm Đô Ngu Hầu của Phủ quân phủ Ngô Thành công chúa, Tả Thiên Ngưu Vệ tướng quân Vạn Bân nhậm chức Điển Quân phủ Ngô Thành công chúa, tất cả tán giai đều đồng loạt thay đổi.

- Dạ, nô tì lĩnh dụ.
Hạ đại nhân nhẹ giọng kính cẩn đáp, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, bổ nhiệm như vậy sẽ tạo cho bọn hắn cơ hội kết thành thế lực đấy.

- Nếu Trẫm đã điều bọn họ đến kinh thành, không dùng thì không thích hợp. Thay vì để cho sau này Lục Thiên Phong cùng với Hưng Hóa quân có liên hệ chặt chẽ với nhau, không bằng hiện tại cho bọn họ tụ cùng một chỗ. Trẫm bồi dưỡng phủ Công chúa tự nhiên là muốn trọng dụng, sau khi chiến dịch tiêu diệt phỉ qua đi, Phủ quân của phủ Công chúa sẽ đi trú đóng ở Nam Xương Phủ. Ảnh hưởng từ tình hữu nghị với Lục Thiên Phong, khả năng hai người Vương Bình và Chu Vũ bị thế gia thu mua sẽ rất nhỏ, mà xuất thân của bọn họ hiện tại không hề có dính líu gì đến người của thế gia.
Đường Hoàng thản nhiên giải thích.

Hạ đại nhân gật gật đầu, Đường Hoàng còn nói thêm:
- Cho Vương Bình và Chu Vũ quy về phủ Công chúa vừa có thể biểu lộ sự tín nhiệm của Trẫm, vừa tiêu trừ sự mâu thuẫn của phủ Công chúa. Bọn họ phải bỏ công nuôi quân mà không được dùng, lâu ngày tất sinh lòng oán hận, cũng dễ khiến cho Trẫm bị thần dân chê trách.

Hạ đại nhân gật gật đầu, Đường Hoàng lại nói:
- Ngươi đi tìm Vạn Bân và Ngưu Sơn Kỳ, trực tiếp tới Nam đại doanh thu nạp Vương Bình và Chu Vũ. Phong Vạn Bân làm Phó Soái quân tiễu phỉ, về sau độc lập dẫn Phủ quân của phủ Công chúa đi tiêu diệt phỉ.

- Nô tì lĩnh dụ.
Hạ đại nhân nhẹ giọng đáp lời.

- Trẫm muốn cho các tướng sĩ quân tiễu phỉ biết, thánh chỉ của Trẫm mới là quân lệnh cao nhất. Trẫm dùng Chu Chính Phong là để cho hắn đi kềm chế quyền hành của Hưng Hóa quân, không phải là nuôi lớn một con lang vương độc quyền.
Đường Hoàng giọng lạnh lẽo nói.

Hạ đại nhân gật gật đầu, chợt nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong đã là Phò Mã Đô Úy tòng ngũ phẩm, tán quan của hắn cũng là Chiêu Võ Giáo Úy chính lục phẩm.

- Trẫm biết, tuy nhiên chính như lời Thái tử nói, tuổi của Lục Thiên Phong còn ít ỏi, Trẫm phải áp chế hắn, tạm không cho hắn quan bậc Tướng quân.
Đường Hoàng lạnh nhạt trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui