Kiêu Phong

Lục Thất đứng dậy tiễn tới cửa, rồi Ngư Tú Hoa tiễn ra ngoài, sau đó Ngư Tú Hoa trở về sảnh, đi tới gần Lục Thất, nhỏ giọng nói:
- Nhược Lan tiểu thư xinh đẹp hơn nô tỳ nhiều, chàng không nên cự tuyệt mối nhân duyên này.

Lục Thất giơ tay đặt nàng lên đùi, ôm vào lòng hôn một cái, cười yếu ớt nói:
- Nếu ta nói không có cảm giác với Nhược Lan, nàng có tin không?

Ngư Tú Hoa mặt đỏ bừng, ngả vào lòng Lục Thất, nhỏ giọng nói:
- Cái gì không có cảm giác nha?

- Chính là cảm giác muốn ôm vào lòng này.
Lục Thất nhẹ giọng nói, Ngư Tú Hoa duỗi tay ngọc đấm nhẹ Lục Thất, rồi á lên một tiếng, đã bị Lục Thất hôn rồi.

*****

Gần trưa, Giang Âm Trương gia đã mang theo câu trả lời tới, Trương Vân Tiều dẫn đầu các tộc nhân chủ chốt, chính thức khấu kiến Lục Thất, đáp ứng giao ra hơn phân nửa bộ binh cho Tấn quốc, đồng thời ủng hộ chế độ quân điền, tuy nhiên Trương Vân Tiều yêu cầu bến tàu Giang Âm và tạo thuyền phường vẫn là tài sản riêng của Trương gia.

Lục Thất đáp ứng, trên thực tế Lục Thất cũng không mua nổi sản nghiệp bến tàu của Trương gia, hiện giờ Tấn quốc có nhiều phương diện phải dùng rất nhiều bạc, nếu mua nợ cũng không hợp lý, bởi vì Giang Âm Trương gia gần 5 vạn vũ khí, tạo thành một món nợ khổng lồ, Lục Thất cũng không ngờ, Giang Âm Trương gia không chỉ có gần 3 vạn bộ binh, mà còn giấu hơn 2 vạn trang bị vũ khí, Giang Âm Trương gia thực sự đã từng có tâm tranh hùng nha.

Lục Thất ở lại huyện Giang Âm mười ngày, hắn dự định đổi quân lực của Phạm Hổ và huyện Giang Âm với nhau, hơn 2 vạn tướng sĩ Giang Âm sẽ vào Phạm Hổ Quân cùng trấn thủ huyện Tấn Lăng, 3 vạn Phạm Hổ quân trở thành Trung Ngô quân, Trương Vần Tiều nhậm chức Trung Ngô quân soái, dưới quyền Ngư Hoa Hiên, từ này về sau không còn Giang Âm quân, nhưng có 1000 tướng sĩ làm Giang Âm huân vệ.

Số trang bị vũ khí mà Trương gia ẩn giấu, Lục Thất bí mật vận chuyển về Ba Lăng quân giao cho Đỗ Dũng, để cho Đỗ Dũng một vạn, một vạn giao cho Mục Châu Vũ Bình quân, hai vạn trang bị vũ khí của Trương gia được chế tạo để viễn chinh, bao gồm áo giáp, các loại binh khí, lều trại quận dụng, vân vân, có thể nói một khi trang bị tất cả vào, là có thể viễn chinh.

Lục Thất ra quân lệnh, ở địa phương tuyển chọn 2 vạn binh lão luyện đầu hàng, sau đó nhập vào Hàng Châu Ba Lăng quân, mở rộng Ba Lăng quân thành đội quân 5 vân quân tinh nhuệ, sau này sẽ còn mở rộng đến 10 vạn, hắn muốn Ba Lăng quân trở thành đội quân có lực uy hiếp mạnh nhất.

Lục Thất còn thân chinh đi tuyển người tài ở huyện Giang Âm, bất luận xuất thân như thế nào, chỉ cần có thể thông qua kiểm tra của hắn, là có thể đạt được cử nhân công danh, sau đó đi Phúc Châu chờ nhậm chức, đa số sẽ được nhậm chức tại địa phương và Kinh Châu, Lục Thất cố ý muốn cho Trương gia có thế lực nhất định trong quan trường Tấn quốc.

Nhưng cũng không có nhiều người thông qua kiểm tra của Lục Thất, hơn một ngàn người chỉ được hơn trăm người thông qua, đa số đều là con cháu Trương gia, tuy nhiên Lục Thất vẫn kiểm tra một cách công bằng, rất nhiều con cháu dòng chính của Trương gia chỉ là gối thêu hoa, chỉ được vẻ ngoài, mà Trương Vân Tiều vẫn không tiến cử ai cả.

Mười ngày sau, Lục Thất rời khỏi huyện Giang Âm, đi Phạm Hổ quân gặp gỡ các tướng lĩnh cao cấp, rồi đến chỗ Ngư Hoa Hiên để Ngư Tú Hoa từ biệt cha mình, sau đó quay trở về Tô Châu huyện Ngô, ở huyện Ngô “dọn dẹp” Quy Đức quân một chút, cho một số “Quang vinh” già yếu xuất ngũ, đồng thời đuổi một số người xuất thân Tô Châu Lục gia.

Giải quyết xong tai họa ngầm ở Tô Châu, Lục Thất cơ bản đã yên tâm với trạng thái phòng ngự ở Tô Châu và Thường Châu, 3 vạn “Giang Âm quân” chính thức thuộc sở hữu của hắn, khiến cho chiến lực ở Thái Hồ tăng gấp đôi, bởi vì không phải lo lắng Trương gia vào thời khắc mấu chốt đâm cho nhát dao.

Lục Thất yên tâm ẩn cư ở Tô Châu huyện Ngô, rồi cuối cùng Tương Nhi cũng tới ngày sinh, lúc này hắn mới được trải qua cảm giác lo lắng của người cha khi chờ con mình chào đời, Tương Nhi thuận lợi hạ sinh một bé trai, Lục Thất đang lo lắng nhanh chóng chuyển thành vui sướng, hắn bay thẳng vào nhà chăm sóc Tương Nhi và đứa bé.

Sau khi con của Tương Nhi đầy tháng, Lục Thất buộc phải từ bỏ cuộc sống yên ổn, vì sự ổn định của Tấn quốc, hắn lại tiếp tục đi tuần, lúc này hắn yên lặng rời khỏi huyện Ngô, đi thuyền từ Thái Hồ đến thẳng Hồ Châu, đi cùng hắn có Tiểu Thanh, Ngư Tú Hoa, Tư Trúc, Tư Ngọc.

Tiểu Thanh là do Tiểu Vân chủ động nhường, để Tiểu Thanh đi hầu hạ chủ mẫu mới, hai chị em Tư Ngọc và Tư Trúc là do Ngọc Trúc bảo đi theo Lục Thất, mà Ngư Tú Hoa thì không muốn định cư ở Tô Châu, Ngư Hoa Hiên lúc tiễn biệt Lục Thất đã thỉnh cầu để Ngư Tú Hoa đi Kiến Châu huyện Nam Bình, trước tiên mua giùm y một tòa phủ đệ, đương nhiên là mua cho con gái của y, Lục Thất cũng hiểu là Ngư Hoa Hiên yêu thương con gái mình, vả lại hắn cũng biết Ngư Tú Hoa tính tình lầm lì, không thích giao tiếp với đám nữ nhân của hắn ở Tô Châu.

Thuyền lướt trên làn sóng xanh biếc, tâm tình của Lục Thất do từ biệt cũng tốt hơn, hắn cùng Hôi Ưng đứng trên mũi thuyền, nhìn cảnh Thái Hồ mênh mông khói sóng, Hôi Ưng vẫn là Thống soái thủy quân Thái Hồ, biên chế là 5000 người.

- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lục Thất nhìn Thái Hồ, cảm thán nói.

- Đúng là rất nhanh, tuy nhiên Chủ thượng xây dựng sự nghiệp còn nhanh hơn, thuộc hạ mới loay hoay với thủy quân, còn chưa được trọng dụng, Việt quốc đã bị Chủ thượng tiêu diệt.
Hôi Ưng có chút tiếc nuối đáp lại.

Lục Thất cười, quay đầu lại bình thản nói:
- Hôi Ưng, ngươi có thích ở trên biển không?

Hôi Ưng chần chừ, Lục Thất thấy vậy nói tiếp:
- Ta với ngươi là lão huynh đệ rồi, nói chuyện không cần khách khí.

Hôi Ưng gật đầu nói:
- Thuộc hạ không thích, không dối gạt Chủ thượng, thuộc hạ vốn là phỉ trên núi, hiện giờ quản lí thủy quân Thái Hồ là cố gắng mà làm, mà thống lĩnh thủy quân trên biển, cần bản lĩnh hơn ở Thái Hồ nhiều, thuộc hạ không tin bản thân có thể làm tốt, vả lại, thuộc hạ cũng không thích sống lâu dài trên biển.

Lục Thất hiểu rõ gật đầu, mọi người đều có thói quen riêng, Quý Ngũ thúc cũng đã nói không thích nước, mà hắn cũng vậy, để hắn thống lĩnh lục quân thì được, nếu là thống lĩnh hải quân, trong lòng cũng không thích thú, bởi vì hắn đi trên biển lại phải học cách thích ứng như một đứa bé.

- Chủ thượng, có phải trên biển thiếu thủy quân dùng được nên muốn điều thủy quân Thái Hồ ra biển.
Greyhawk bình thản hỏi.

Lục Thất lắc đầu, bình thản nói:
- Không phải, ngươi không cần lo lắng, trên biển sóng quá lớn, nước biển ăn mòn cũng mạnh, thuyền con của Thái Hồ không thích hợp để đi biển.

- Chủ thượng hiểu lầm rồi, ý của thuộc hạ là thuỷ quân Thái Hồ có một số người đến từ biển đấy, nếu trên biển thiếu thuỷ quân, có thể điều thuyền lớn ở đây đi ra biển, hiện giờ không còn Việt quốc nữa, thuỷ quân Thái Hồ cũng không cần nhiều binh lực lắm, 2000 thuỷ quân là đủ rồi, tuy nhiên thuộc hạ thật sự không muốn đi biển.
Greyhawk giải thích và đề nghị.

Lục Thất thoáng chút suy nghĩ, sau đó gật đầu, trên thực tế hắn định điều một nửa thuỷ quân Thái Hồ ra biển, để phòng ngự ven biển và đánh bắt, hoặc là vận chuyển hàng hóa qua lại Hải Châu, xây dựng Hải Châu cần rất nhiều tiền tài, mà Hải Châu cũng có ý nghĩa là trạm trung chuyển buôn bán trên biển, dùng thuyền nhỏ vận chuyển hàng hóa đến Hải Châu, sau đó dùng thuyền lớn từ Hải Châu vận chuyển đi xa hơn nữa.

- Cũng tốt, ta điều 3000 Thái Hồ thủy quân ra biển, để lại 2000 thủy quân cho ngươi, sau đó ta sẽ điều thêm 8000 bộ binh cho người trú đóng bên cạnh Thái Hồ.
Lục Thất bình thản nói.

- Chủ thượng, không cần điều nhiều quân lực như vậy đâu, bổ sung thêm 5000 là được.
Hôi Ưng đáp lại.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Không phải là để bổ sung, mà là vấn đề an nguy của huyện Ngô, 8000 bộ binh đã thuộc sở hữu của ngươi, chủ yếu là để thủ hộ huyện Ngô, ta chỉ dám trông cậy vào ngươi thủ hộ huyện Ngô, dùng người khác ta không an tâm.

Hôi Ưng hiểu ra gật đầu, sau đó quân lễ, nói:
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ hết lòng thủ hộ Ngô huyện, cũng sẽ không buông lỏng phòng ngự ở Thái Hồ.

Lục Thất nghe xong trong lòng liền động, suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nhất định phải tăng cường phòng ngự ở Thái Hồ, quân Đường rất có thể dùng ngàn người vượt hồ tập kích bất ngờ huyện Ngô.

Hôi Ưng vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ tăng cường đề phòng.

Lục Thất gật đầu, quay đầu nhìn cảnh hồ ở phương xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui