Kiêu Phong

Thoáng cái đã sang tháng tám, vùng đất Hà Tây trên cơ bản đã bước vào trạng thái ổn định, chiến mã đổi lương với Triệu Khuông Dẫn cũng hoàn thành đợt giao dịch cuối cùng, than đá của Thạch Châu cũng không cung ứng đủ nhu cầu mua vào của Triệu Khuông Nghĩa, cung ứng than đá đối với Hà Tây, đành phải kéo dài vài tháng.

Lâm Chi Hòa cũng áp tải một lượng lớn hàng hóa đến Hà Tây, Lục Thất đã thay đổi suy nghĩ, không giữ Lâm Chi Hòa lại làm quan, mà tiếp tục để Lâm Chi Hòa đi theo con đường buôn bán, Lâm Chi Hòa vốn là mở tiêu cục, cho nên việc buôn bán thích hợp với y hơn.

Lâm Chi Hòa vận chuyển hàng hóa đến, Lục Thất một nửa chuyển đến Cư Diên Hải, một nửa chuyển đến Sa Châu, dùng kế thả con săn sắt bắt con cá rô thu hút thương nhân Tây Vực và Mạc Bắc, hiện tại thương nhân đến Hà Tây vẫn còn quá ít, phải tung ra lợi ích thì mới có thể khơi dậy lòng tham của thương nhân, khiến họ dám mạo hiểm đến Hà Tây.

Eo sông Cổ Lãng, Dương Côn cưỡi ngựa đi trong đó, hưng thú quan sát cảnh trí xung quanh, một phong thư của Lục Thất, khiến y không thể không đến Hà Tây, vốn dĩ y là muốn tìm cơ hội chạy về Giang nam, căn bản không muốn đi làm Huyện úy Quảng Võ.

Nhưng Lục Thất lại bảo y đến Hà Tây, trong lòng không hề chống lại, nam nhi chí tại bốn phương, bản thân y là võ tướng, chứ không phải loại quý tộc ham thích cuộc sống an nhàn, Lục Thất có thể tiến thủ Hà Tây, khiến y vừa bất ngờ lại vừa bội phục, y cũng muốn đến xem chiến trường Hà Tây nhiều danh tướng, cảm nhận một chút dấu tích của Hán tướng quân Hoắc Khứ Bệnh.

Phía sau Dương Côn, là hai kị binh trung thành với y, lúc nào cũng đi theo, sau hai kị binh là hai cỗ xe ngựa buông rèm một trước một sau, sau xe ngựa vẫn còn hai trăm kị binh nữa.

Cứ vậy đi thẳng tới thành Hòa Nhung, cả nhóm Dương Côn tiếp nhận kiểm tra nghiêm khắc, tướng quan thủ thành cẩn thận xem xét công văn của Dương Côn, nói:

- Hóa ra ngài là Dương Côn đại nhân, chúng ta nhận được quân lệnh từ Đô hộ phủ, nói nếu gặp Dương Côn đại nhân, thì phải lập tức phi ngựa đến Cam Châu báo cáo.

Dương Côn nghe xong gật đầu, tướng quan thủ thành lại nói:

- Hạ quan kiểm tra xong rồi, đại nhân có thể đi qua.

Dương Côn gật đầu, lại nói:

- Trong xe là gia quyến của Lục Thiên Phong đại tướng quân, không nên quấy nhiễu.

Tướng quan ngẩn ra, quay đầu nhìn sang xe ngựa, nhưng rất nhanh quay đầu lại nói:

- Dương đại nhân, hạ quan mang trên người chức trách, bất luận là ai, cho dù đại tướng quân đích thân đến, nếu ngồi trong xe ngựa, hạ quan cũng phải kiểm tra.

Dương Côn ồ một tiếng, nói:

- Vậy mời kiểm tra.

Tướng quan hành lễ xong, đi về phía xe ngựa, đứng bên ngoài xe ngựa hành lễ theo kiểu quân đội, nói:

- Hạ quan phải kiểm tra, thỉnh phu nhân thứ lỗi.

Trong lúc tướng quan nói chuyện, người đánh xe đã vòng đến, chỉ nghe trong xe có giọng nữ nói:

- Được.

Người đánh xe tiến lên mở cửa, tướng quan nhìn vào bên trong, trong xe ngồi ba nữ nhân xinh đẹp và một đứa trẻ, tướng quan nhìn xong, hành lễ nói:

- Làm phiền phu nhân rồi.

- Không sao, ngươi tiếp tục kiểm tra đi.

Một nữ nhân dịu dàng nói, tướng quan gật đầu đi sang chiếc xe còn lại.

- Đại nhân, tướng quan thủ thành rất có trách nhiệm.

Một thuộc hạ sau lưng Dương Côn nói.

- Nghe nói, Lục huynh đệ giả làm hoàng tộc Hạ quốc, tập kích bất ngờ đoạt được quan ải này, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, hẻm núi này nếu cường công, sẽ phải trả một cái giá thê thảm.

Dương Côn mỉm cười nói.

Hai thuộc hạ gật đầu, Dương Côn lại nghiêm mặt nói:

- Các ngươi nhất định phải ghi nhớ, sau này gặp Lục Thiên Phong, tuyệt đối không được tùy ý thất lễ, ta có thể gọi hắn là Lục huynh đệ, nhưng các ngươi phải tận lực cung kính.

Hai thuộc hạ nhìn nhau một cái sau đó gật đầu, tiếp đó có thuộc hạ lại hỏi:

- Đại nhân, vậy chúng ta có dùng tôn xưng bệ hạ không?

- Ở nơi này sao có thể tôn xưng bệ hạ, gọi đại tướng quân được rồi, nhưng ở trong lòng, thì phải tôn sùng Lục Thiên Phong như hoàng đế, như vậy mới không để xảy ra sai lầm, các ngươi nếu thất lễ, cho dù Lục huynh đệ không trách tội, thì trong tiềm thức của hắn cũng sẽ có thành kiến, hậu quả sẽ khiến các ngươi không được trọng dụng.

Dương Côn nói.

- Chúng ta cả đời này đều theo đại nhân, không được trọng dụng cũng không sao.

Thuộc hạ còn lại tùy ý nói.

Dương Côn nghe xong lắc lắc đầu, nhưng không thể nói thêm gì nữa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu nói quá nhiều, ngược lại sẽ khiến bọn họ không biết theo ai, nếu cứ phải giả vờ giả vịt, chi bằng cứ tùy tiện thẳng thắn.

- Dương đại nhân, mời qua ải.

Tướng quan thủ thành đã quay trở lại hành lễ nói, Dương Côn gật đầu, dẫn ngựa đi về phía thành môn.

Lục Thất sau khi nhận được thông báo, lập tức vui vẻ xuất phát, dẫn theo hai ngàn kị binh từ Trương Dịch chạy như bay đến thành Võ Uy, hắn thật sự mong chờ Dương Côn đến, một là nhớ thương bạn cũ, hai là cần gấp sự hỗ trợ của Dương Côn, năng lực xử lý của Chiết Hương Nguyệt, không đủ đảm nhiệm quân chính Hà Tây, hơn nữa ở phương diện quân sự, Lục Thất cần Dương Côn giữ thăng bằng cán cân tướng soái.

Gần hoàng hôn, Lục Thất mới đến được thành Võ Uy, vừa hỏi đã biết nhóm Dương Côn cũng sắp vào thành, qua thành môn, Lục Thất cho ngựa chạy bước nhỏ tiến lên phía trước, nhóm người Dương Côn phải đến quan nha trong thành báo cáo, sau đó mới có thể đi tìm chỗ ở.

Nhưng Lục Thất vừa vào trong thành đã đuổi kịp được nhóm Dương Côn, Dương Côn đang tiếp nhận kiểm tra, Lục Thất đến gần xuống ngựa, Dương Côn cũng quay đầu nhìn thấy Lục Thất, vội vã xoay người đi về phía Lục Thất, đầu tiên cung kính hành lễ, sau đó mới thẳng lưng mỉm cười với Lục Thất.

- Tứ huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi.

Lục Thất vui vẻ nói, hắn tha hương gặp bạn, tâm trạng chấn động rất lớn, giống như một lữ nhân cô độc, tìm thấy nơi để mình dựa vào.

- Ta cũng nhớ, muốn được sớm đi gặp huynh đệ.

Dương Côn cảm khái vui vẻ nói.

- Đi, chúng ta vào phủ trạch nói chuyện.

Lục Thất rất nhanh lại vui vẻ nói.

Dương Côn gật đầu, cùng Lục Thất sánh vai đi vào thành môn, vào trong thành, Dương Côn vội vàng nói:

- Huynh đệ, Tiêu Tam tiểu thư cũng đến.

Hả? Lục Thất dừng bước hô nhỏ, sau đó hiểu chuyện quay đầu nhìn, nhìn mấy cỗ xe ngựa có rèm che, quay đầu kinh ngạc nói:

- Tứ huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Tam tiểu thư không ở lại Giang Ninh sao?

Dương Côn giơ tay kéo Lục Thất đi, nói:

- Huynh đệ, sau khi Chu quân vây thành nhiều tháng, trong thành vô cùng thiếu lương, lấy lý do sức khỏe Tam tiểu thư không tốt, Lý Quốc Chủ đồng ý để Tam tiểu thư và Công chúa đến Tiêu phủ nghỉ ngơi, sau đó Chu quân phá thành, Tiêu Tri Lễ đại nhân lo lắng Chu quân sẽ xét nhà tổn hại Tiêu phủ, cho nên không dám để Tiêu Tam tiểu thư cùng công chúa ở lại Giang Ninh, lấy danh nghĩa gia quyến mang đến Chu quốc.

Lục Thất hiểu chuyện gật đầu, Tiêu Tri Lễ lo lắng cũng không phải dư thừa, Chu quân nếu đã chiếm cứ Giang Ninh, chắc chắn sẽ xét nhà tịch thu tài sản, hành động như vậy hắn cũng từng làm qua rất nhiều, không xét nhà, sao có đủ tài lực nuôi dưỡng quân đội, nếu không cho tướng sĩ ưu đãi, tướng sĩ sẽ không thể một lòng.

- Cũng may Chu quốc không đối đãi ác ý với hàng thần Đường quốc, Tiêu Tri Lễ đại nhân lo lắng Tiêu Tam tiểu thư và Công chúa sau khi bị Chu quốc biết được thân phận sẽ cưỡng ép đưa đến chỗ Lý quốc chủ, cho nên vừa được buông lỏng, lập tức vội vàng rời khỏi Khai Phong phủ, ở trên đường chờ ta, giao Tiêu Tam tiểu thư và Công chúa cho ta, sau đó không lâu, ta trên đường gặp được người đưa tin của huynh đệ.

Dương Côn nói thêm.

Lục Thất gật đầu, do dự một lát, hỏi:

- Tứ huynh, chỉ có Tiêu Tam tiểu thư thôi sao?

- Còn hai vị cung nhân nữa, một người là Bạch Linh Nhi.

Dương Côn mỉm cười trả lời, cũng biết chuyện của Lục Thất và Bạch Linh Nhi.

Lục Thất da mặt hơi nóng, nhưng trong lòng lại vô cùng hớn hở, rất nhanh nói:

- Tứ huynh nguyện lưu lại Hà Tây không?

- Ta chủ tâm chạy đến Hà Tây, rất muốn nhìn thấy dấu chân cổ nhân chinh chiến, nhưng thân là thần thuộc, cho dù không muốn ở lại Hà Tây, cũng phải vì nước phục vụ, vì quân phân ưu.

Dương Côn nghiêm nghị đáp, bày tỏ nỗi lòng.

Lục Thất nghe xong mừng rỡ gật đầu, nói:

- Tứ huynh, ta đã tiến thủ Hà Tây, đang rất thiếu thốn người tài trị chính, cũng cần người tin cẩn thay ta quản lý quân chính Hà Tây, Tứ huynh đến rồi, cứ đảm nhiệm Trưởng sử Đô hộ phủ trước, đợi qua một khoảng thời gian, ta sẽ bảo Chiết Duy Trung nhường chức Phó đô hộ cho huynh.

Dương Côn ngẩn ra, nói:

- Chiết Duy Trung mà huynh đệ nói, chẳng lẽ là người của Phủ châu Chiết thị?

- Đúng vậy, Tứ huynh cũng biết.

Lục Thất cười nói.

- Ta ở Khai Phong Phủ, đối với chuyện của huynh đệ nghe qua rất nhiều, cho nên biết huynh đệ và Đảng Hạng Chiết thị Phủ châu có quan hệ thông gia.

Dương Côn nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta và Chiết thị đúng là có quan hệ thông gia.

- Nếu huynh đệ đã bổ nhiệm người của Chiết thị làm Phó đô hộ, ta cho rằng không nên thay đổi, thay đổi rồi rất dễ gây nên nội chiến, Chiết Duy Trung đó có thể tôn trọng huynh đệ, nhưng đối với ta rất khó chịu phục.

Dương Côn bác bỏ nói.

- Tứ huynh, Chiết Duy Trung mặc dù nhậm chức Phó đô hộ, nhưng chỉ phụ trách phòng ngự quân sự Lương Châu, không tham gia quản lý quân chính của Đô hộ phủ.

Lục Thất giải thích.

- Huynh đệ, nếu Chiết Duy Trung thân là Phó đô hộ, cũng không chủ động hỏi qua quân chính Hà Tây, vậy theo như ta thấy, Chiết Duy Trung đó có lẽ không muốn làm huynh đệ không vui, người có thể biết tiến biết lùi, hẳn là rất trí tuệ, chí ít không phải hạng vũ phu lỗ mạng.

Dương Côn nói lên suy nghĩ của mình.

Lục Thất nghe xong có phần tỉnh ngộ, hắn đối với Chiết Duy Trung am hiểu không nhiều, nhưng cha con Chiết thị không có tham lam đoạt mất quân lực Ngân Châu của hắn, cũng khiến hắn có phần hảo cảm, suy nghĩ lại, Chiết Duy Trung đúng là người biết tiến biết lùi, còn mình trước sau chỉ thấy, Chiết Duy Trung là một võ tướng hào sảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui