Kiêu Phong

- A!

Mẹ hắn kinh ngạc kêu lên, đưa mắt nhìn Lý Di Nương. Áp lực sinh tồn trong cảnh nghèo túng khiến hai người cảm thấy tiền bạc vô cùng quan trọng, bây giờ con trai đã trở về bình an, chẳng những làm quan mà còn mang về một số vàng bạc lớn, hai người cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Tay run run cầm lấy một thỏi vàng, mẹ hắn cảm nhận sự tiếp xúc với thỏi vàng với vẻ khó tin là thật. Đột nhiên Lý di nương sợ hãi nói:

- Chủ mẫu, mau bảo Tiểu Thất cất vàng đi, nơi này rất loạn.

Mẹ hắn hoảng sợ, cuống quít nhét thỏi vàng vào tay Lục Thất, vội vã nói:

- Con mau cất đi!

Lục Thất ngẩn người, cất vàng vào trong áo, mỉm cười nói:

- Mẹ, bây giờ con sẽ đi đổi bạc ngay. Chuộc người cần bao nhiêu bạc vậy mẹ?

Mẹ hắn sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Theo quy định của quan gia, chủ động chuộc người phải đóng tiền chuộc gấp đôi. Tiểu Nghiên bán mình ba trăm lượng, Trình di nương của con một trăm lượng, Lý di nương hai trăm lượng, tổng cộng là một ngàn hai trăm lượng bạc.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Được, con lập tức đi đổi bạc chuộc người, nhân tiện tìm đại ca con về, người một nhà đoàn tụ thật vui vẻ.

Mẹ hắn gật đầu. Lý di nương dịu dàng nói:

- Chủ mẫu, nhà họ Đỗ còn chưa đưa bạc tới đón muội, nếu mình hủy bỏ ước định, chỉ cần bồi thường ba mươi lượng chứ không phải gấp đôi nữa.

Mẹ hắn nhớ ra, cười nói:

- Đúng đúng, ta sẽ tìm người môi giới hủy ước, chịu đền ba mươi lượng.

Nói xong, bà hiền từ nắm tay Lý di nương, gật gật đầu, hai người cùng chung hoạn nạn mười mấy năm, tình cảm còn thân thiết hơn chị em ruột.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Mẹ, Tiểu Nghiên và Trình di nương được nhà giàu nào mua vậy?

Mẹ hắn cau mày, lo âu nói:

- Là Tiêu gia khu Đông Thành.

Lục Thất giật mình, hắn biết Tiêu gia khu Đông Thành, nghe nói nhà này có người là quan lớn trong kinh, đây chính là một “ông trùm” của huyện Thạch Đại, Tiểu Nghiên và Trình di nương sao lại bán thân làm tôi tớ nhà họ Tiêu, lần này chuộc thân sẽ khó khăn đây! Từ trước đến giờ, Tiêu gia có lệ chỉ có vào chứ không có ra, quy định của quan gia là một chuyện, nếu Tiêu gia không thả người, quan phủ cũng không làm gì được.

- Tiểu Thất, Tiêu gia chủ động đề nghị mua Tiểu Nghiên, bây giờ Tiểu Nghiên là nữ tỳ thiếp thân của Tiêu tiểu thư. Nghe nói Tiêu tiểu thư nho nhã lễ độ, rất tốt bụng đối với tôi tớ, bây giờ trước tiên con đến quan phủ làm thủ tục chuộc nô đi, rồi nhẹ nhàng thương lượng với Tiêu gia, đừng bao giờ dùng sức mạnh, thế lực của họ rất lớn đấy.

Lý di nương dịu dàng nhắc nhở Lục Thất.

Tuy còn trẻ, nhưng Lục Thất đã trải qua nhiều việc đời, hơn nữa thuở nhỏ được phụ thân chỉ bảo nhiều kinh nghiệm nhân sinh, được bạn bè gọi là ông cụ non, thậm chí có thể nói là người có tâm cơ sâu sắc.

Hắn mỉm cười nói:

- Lý di nương yên tâm, con biết dùng sức mạnh sẽ chỉ gây tai họa, cho nên sẽ nhẫn nhịn mà thương lượng ôn hòa.

Mẹ hắn và Lý di nương tán thành gật đầu. Mẹ hắn hiền từ nhìn hắn, năm năm không gặp, chẳng những Lục Thất cao lớn trưởng thành, mà phong thái và cử chỉ cũng trở nên chín chắn, không còn nét bồng bột trẻ con lúc trước nữa, trong nỗi vui mừng, bà cũng có một chút bùi ngùi.

Rời khỏi nhà, Lục Thất rảo bước về phía huyện nha để lấy giấy tờ chuộc người. Dọc đường đi, hắn suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào, nên biếu bao nhiêu bạc để được việc.

Đến trước huyện nha, hắn thấy vẫn là hai nha dịch kia đứng gác trước cửa. Nhìn thấy Lục Thất, hai nha dịch lộ vẻ không vui, bởi vì không thể kiếm chác được gì, Lục Thất cũng không muốn hối lộ loại chó giữ nhà thấp kém này.

Hắn bước tới ưỡn ngực nói:

- Bổn quan tìm Vương chủ bạc đại nhân có việc cần thương lượng, xin hai vị thông báo một tiếng.

Lục Thất lập tức bày ra kiểu cách nhà quan, đối phó với bọn chó săn chỉ biết ức hiếp dân lành, run sợ trước kẻ ác, thì hoặc là phải “cúng” hoặc là phải dùng quan tước để đè chúng. Mặc dù không vui, hai tên nha dịch thấy Lục Thất mặc áo giáp, lưng mang đao, cho nên không dám không vào báo cáo. Một lát sau, nha dịch trở lại, khoát tay ra hiệu cho Lục Thất đi vào.

Lục Thất bước vào nha môn, lần này hắn trực tiếp đến tìm Vương chủ bạc làm việc, lão huyện thừa kia quá tham lam, mà Lục Thất hy vọng chỉ dùng năm mươi lượng bạc là có thể xong được việc này. Hiện giờ hắn rất quý trọng tiền bạc, sau khi cứu người thân, hắn định kinh doanh nuôi gia đình, tệ nhất cũng phải mua một số ruộng tốt để làm địa chủ, nhất định phải đối mặt với vấn đề cơm áo trong tương lai.

Khi hắn bước vào, đôi mắt hình tam giác của Vương chủ bạc lóe lên, mỉm cười nói:

- Mới đó Lục đại nhân lại tới huyện nha, không biết có việc gì cần hạ quan lo liệu vậy?

Lục Thất có một chút thiện cảm với vị Vương chủ bạc này, nhưng cũng có đề phòng, bây giờ có việc cần nhờ, đành phải kiên trì đối mặt, nói ra mục đích của mình. Vương chủ bạc nghe xong, cười nói:

- Đây chỉ là chuyện nhỏ, hạ quan sẽ làm ngay cho Lục đại nhân.

Trong lúc Lục Thất hơi ngẩn ra, nhìn Vương chủ bạc vui vẻ lấy giấy chứng nhận giao cho hắn, tay cầm lấy giấy chứng nhận, cảm thấy bất ngờ, tai nghe Vương chủ bạc nhã nhặn nói:

- Lục đại nhân, Tiêu gia là gia tộc có quyền thế, Công bộ Thượng thư đương nhiệm của triều đình là người của Tiêu gia. Có câu “Người nhà tể tướng là quan thất phẩm”, nô bộc của Tiêu gia chia làm ba hạng thượng, trung, hạ, gia đinh hạ đẳng là tạp dịch, chỉ cần cầm giấy chứng nhận chuộc thân này là có thể dễ dàng chuộc ra, nhưng nô bộc trung - thượng đẳng phần lớn hầu hạ chủ tử, nếu như chủ tử yêu thích không chịu thả, Lục đại nhân có cầm giấy này cũng chưa chắc có tác dụng. Nếu như Tiêu gia không thả người, thì đại nhân chỉ có thể cầu xin hoặc nhờ nhân vật có địa vị đứng ra điều đình, chẳng hạn như Đô úy đại nhân trong quân là đủ đạt yêu cầu.

Người ta đã nói rõ ràng như vậy, làm sao Lục Thất không hiểu, hắn chắp tay thi lễ, nói:

- Đa tạ Vương đại nhân chỉ bảo.

Vương chủ bạc mỉm cười nói:

- Chuyện nhỏ, đại nhân không cần cảm ơn. Thật ra thì hạ quan có chuyện muốn phiền đại nhân đây.

Nghe vậy, lo lắng và hoài nghi trong lòng Lục Thất cũng tan biến, chỉ cần biết rằng Vương chủ bạc vui vẻ trợ giúp, hắn không sợ y ngầm tính kế.

- Xin Vương đại nhân cứ nói.

Lục Thất cũng vui vẻ nói.

Vương chủ bạc mỉm cười nói:

- Hạ quan muốn mời Lục đại nhân đảm nhiệm chức Huyện úy huyện Thạch Đại, không biết Lục đại nhân có sẵn lòng chiếu cố cho không?

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Huyện Thạch Đại không có Huyện úy sao?

Vương chủ bạc mỉm cười nói:

- Huyện Thạch Đại hiện có hai vị tả, hữu Huyện úy, được phân công quản lý hai lĩnh vực trị an và phòng thủ, tuy nhiên gần đây có rất nhiều điêu dân (1) tụ tập thành phỉ, có một số phỉ xảo quyệt không dám tới huyện thành sinh sự nhưng thường xuyên chặn cướp trên đường cái, làm cho thương lộ không thông, thuế má bằng tiền và lương thực của triều đình không cách nào vận chuyển. Hạ quan biết Lục đại nhân võ nghệ cao cường, lại là tướng lĩnh có kinh nghiệm chiến trận, vì vậy xin Lục đại nhân hạ cố làm hộ quân Huyện úy, bảo vệ bình an cho dân chúng.

Lục Thất vừa nghe đã hiểu, đây là y muốn hắn gánh vác việc này để bán mạng, Huyện úy trong thành sợ chết không dám trừ phiến loạn và áp tải lương thuế, cho nên mới phải tìm Huyện úy có can đảm trừ phiến loạn.

Ý nghĩ của hắn xoay chuyển trong đầu, nếu như hắn từ chối, sau này chắc chắn sẽ liên tục gặp phiền phức, dù sao hiện giờ cũng không có gì làm, chi bằng làm Huyện úy một thời gian, nếu thấy tình thế không ổn thì cùng lắm không làm nữa, đến lúc đó sẽ nói dối là quân đội có lệnh triệu tập để tránh đi.

Nhưng dĩ nhiên Lục Thất không thể nhận lời quá dễ dàng để “mất giá”, trầm ngâm một chút rồi ôn tồn nói;

- Vương đại nhân, bọn thổ phỉ đa số rất hung ác, nếu áp tải lương thuế thì ta còn có thể làm được, chứ đi trừ phỉ thì ta không đảm nhiệm nổi.

Vương chủ bạc nhã nhặn nói:

- Thổ phỉ thật sự không dễ tiêu diệt, chỉ cần Lục đại nhân có thể bảo đảm hộ tống lương thực thuế và các nhân viên chủ yếu được an toàn là được.

Lục Thất gật đầu nói:

- Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuy nhiên đánh nhau với phỉ rất nguy hiểm, đãi ngộ của ta có phải sẽ cao hơn các Huyện úy khác hay không?

Vương chủ bạc ngẩn ra, Lục Thất giải thích:

- Vương đại nhân, ý của ta là, lúc ở trong thành, ta sẽ có bổng lộc giống như các Huyện úy khác, nhưng mỗi lần rời khỏi thành đi liều mạng, hẳn là cũng nên có một chút bổng lộc cực khổ.

Vương chủ bạc mỉm cười, ôn tồn nói:

- Lục đại nhân quả là khôn khéo. Thế này đi, lương tháng của đại nhân là một trăm lượng, mỗi lần rời khỏi thành sẽ hưởng trợ cấp thêm ba mươi lượng bổng lộc, nếu nhận nhiệm vụ hộ tống đặc biệt quan trọng sẽ nhận năm mươi tới một trăm lượng bổng lộc trợ cấp, đại nhân thấy được chứ?

Lục Thất hiểu nguyên tắc thấy đủ tốt thì dừng, bèn nhẹ nhàng nói:

- Được, từ nay ta sẽ nghe theo lời dặn bảo của đại nhân.

Vương chủ bạc vội nói:

- Không dám không dám, sau này có việc ta sẽ thỉnh giáo đại nhân.

Lục Thất lại suy nghĩ một chút, rồi nghiêm nghị nói:

- Vương đại nhân muốn dùng ta, ta có một số yêu cầu phải nói ra, xin hỏi huyện Thạch Đại có bao nhiêu binh tướng?

Vương chủ bạc sửng sốt, ôn tồn nói;

- Huyện Thạch Đại có năm trăm quan quân, còn có tám trăm binh lính được tạm thời tuyển mộ để trừ phiến loạn.

Lục Thất ồ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Vương đại nhân, nếu như thực hiện nhiệm vụ hộ tống, nhất định phải là quân đội một lòng nghe hiệu lệnh, ta muốn Vương đại nhân cấp cho ta một trăm tên lính được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa lương bổng và trang bị cho số binh lính này phải giống như quan quân, nếu bị tử trận cũng được cấp tiền tử như quan quân.

Vương chủ bạc ngẩn ra, cau mày nói:

- Chuyện này e rằng không được, tư dưỡng quân đội là đại tội!

Lục Thất nghiêm mặt nói:

- Vương đại nhân, trăm tên lính không tính là quân đội, trên thực tế vẫn là binh lính tạm thời tuyển mộ để trừ phỉ, nếu cho ta dẫn một dám ô hợp đi hộ tống lương thực thuế, chi bằng không đi thì hơn. (1) Điêu dân: đây là từ do quan viên đặt ra để gọi những người dân khó đối phó, chẳng hạn người có học vấn, thông thạo luật lệ, kiên cường, khó bị đè đầu cưỡi cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui