Kiêu Phong

Chu hoàng đế đổi một thân cẩm bào, ngồi xe từ Đông Hoa môn ra khỏi hoàng cung, xuống xe ở phố xá sầm uất ngoài Đông Hoa môn, sau khi đi dạo loanh quanh, Vương Kế Ân và Chỉ huy sứ Vương Quỳnh mặc y phục bình thường, một trái một phải đi cùng bảo vệ Hoàng đế, đằng sau còn có chục người mặc y phục bình thường đi theo.

Vương Quỳnh có chút khẩn trương, Hoàng đế trước đây đều ở trong hoàng cung không ra ngoài, nhưng năm nay lại có hứng thú đi ra ngoài thăm thú, lần đầu tiên đột nhiên đi Tây Phong Lầu, lần thứ hai là đi Tây tuần, lần thứ ba lại là xuất cung đi tản bộ, huống hồ người mang theo rất ít.

- Trẫm đi dạo phố Mã Hành, đi Thanh Phong Cư ngồi một chút.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Vâng, thần biết tửu lầu Thanh Phong.

Vương Quỳnh cung kính trả lời.

Vương Quỳnh trước đây đã từng đi tửu lầu Thanh Phong, Hoàng đế nói đi, ông ta liền thành người dẫn đường, đi dọc theo phía bắc phố Mã Hành, một đường tản bộ ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng nói chuyện liền đến Thanh Phong Cư, Chu hoàng đế không cho đuổi khách, tiến vào Thanh Phong Cư, Dương Hồng cũng không có ở đây, do tiểu nhị chủ quản dẫn tới một gian nhã phòng.

Sau khi Hoàng đế ngồi xuống, bảo Vương Quỳnh cũng ngồi xuống, Vương Kế Ân chỉ có thể đứng hầu, những người đi theo bảo vệ khác đi vào nhã gian cách vách, tuy nhiên có một nhã gian cách vách bên cạnh đã có người, vì Hoàng đế đã phân phó, ban trực không dám đi đuổi đi, nhưng hỏi một chút, biết là tám vị cống sinh đang tụ hội, ban trực cũng có chút yên tâm.

- Việc buôn bán của Thanh Phong Cư này cũng thật thịnh vượng.

Hoàng đế hơi mỉm cười nói, ông ta vì sao đi ra ngoài, chính là vì giải quyết những rối rắm ở trong lòng.

- Vâng, rất tốt, thời gian trước thần tới, nơi này vẫn còn là gia nghiệp của Định Quốc Công, khi đó việc buôn bán cũng rất tốt.

Vương Quỳnh đáp lại.

Tiểu nhị bưng nước trà vào, Vương Kế Ân nhận lấy đặt ở trên bàn, sau khi dùng ngân châm thử xong, mới rót trà cho Hoàng Đế và Vương Quỳnh, Vương Quỳnh nhìn Vương Kế Ân rót trà, nhưng không dám nói cảm tạ, nếu như không có Hoàng Đế ở đây, y khẳng định phải cung kính một chút.

Hoàng Đế lấy chén thưởng thức một ngụm, gật đầu nói:

- Không tồi, Thanh Phong Cư không ngờ lại dùng trà thượng phẩm như vậy để đãi khách, hẳn là giá tiền không thấp.

- Bệ Hạ, nô tài ở phố xá sầm uất ngoài Đông Hoa môn nghe nói, trong một loạt tửu lâu tại Phố Mã Hàng, Thanh Phong cư chào giá rất công bằng, cũng không vì khách đông mà nâng giá.

Vương Kế Ân nhỏ giọng trả lời.

Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Trẫm cũng nghe nói, Tây Phong Lầu chào giá không tính cao.

- Địa thế của Tây Phong Lầu không bằng của Thanh Phong Cư rất nhiều, nhưng sau khi bệ hạ đi qua Tây Phong Lầu, việc buôn bán của Tây Phong Lầy vẫn luôn hưng thịnh, cũng làm cho các thương gia phụ cận Tây Phong Lầu đều phát tài.

Vương Kế Ân nhỏ giọng nói.

Hoàng Đế không nói nữa, nhưng trong lòng lại thoải mái rất nhiều, lúc này tiểu nhị bưng lên rượu thức ăn có sẵn, Hoàng Đế để Vương Quỳnh uống rượu, ông ta lại tự mình lấy trà thay rượu, Vương Quỳnh không dám trái thánh ý, thả lỏng bắt đầu ăn uống.

Ăn uống được một lúc, đột nhiên cách vách có người lớn tiếng cười nói:

- Bài từ mới của Quận Công Thanh Hà các ngươi biết không?

- Ồ, bài từ mới gì?

Có người đáp lại, thanh âm có chút yếu ớt, mơ hồ có thể nghe thấy, Chu Hoàng Đế lập tức nhíu mày.

- Ngu mỹ nhân.

- Ngu mỹ nhân, là văn từ thế nào? Nói nghe thử xem.

- Các ngươi nghe cho kỹ, văn từ này tuyệt đối là hay.

- Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết, dĩ vãng bao nhiêu việc.

Đêm qua gác nhỏ lại đông phong, nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong.

Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại, chỉ có dung nhan đổi.

Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân thủy chảy về đông.

(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)

Nhã gian cách vách có tiếng người ngâm hơi cao, dùng giọng điệu khúc chiết lượn vòng đọc một bài từ văn, cuối cùng hỏi:

- Bài từ này hay không?

- Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết, dĩ vãng bao nhiêu việc.

- Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân thủy chảy về đông.

- Hảo từ, bài từ này viết rất hay, ý cảnh thấu tâm, nghe xong khiến người ra có một loại thê lương ưu sầu ở trong lòng, hận không thể một bình rượu đục mua say, bài từ này chính là người xưa cũng không thể bằng, đương nhiên có thể lưu truyền thiên cổ.

- Từ này là từ hay, chỉ là hai đoạn ở giữa rõ ràng có hiềm nghi phạm húy, “Đêm qua gác nhỏ lại đông phong, nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong. Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại, chỉ có dung nhan đổi”. Hai đoạn này có thể biểu hiện rõ, Thanh Hà Quận Công trong lòng có oán giận không cam lòng, nằm mộng cũng muốn còn làm quốc chủ.

- Đúng vậy nha, bài từ này chúng ta cũng không nên bàn tiếp, sẽ bị nghi ngại đấy.

Sau khi phòng cách vách nhất thời luận từ xong, chuyển sang nói về chủ đề khác.

Vương Quỳnh nhìn trộm Hoàng đế một chút, y là người luyện võ tai thính mắt tinh, nghe được rõ ràng những lời ở cách vách, thấy vẻ mặt của Hoàng đế rõ ràng có chút âm trầm, không khỏi ngầm bực đám cống sinh phòng cách vách nói xằng nói xiên, nói cái gì không tốt, hết lần này tới lần khác nói văn từ của tội thần phạm húy.

Chu Hoàng Đế rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản, dường như không bị ảnh hưởng gì tiếp tục gắp thức ăn ăn cơm, nhưng Vương Quỳnh và Vương Kế Ân hiểu rất rõ tính tình của Hoàng đế, luôn luôn vui buồn không thể hiện, lúc này phản ứng bình thường, kì thực là ẩn nhẫn tức giận.

Ăn xong rồi, Vương Quỳnh hộ tống Hoàng đế rời khỏi Thanh Phong Cư, cẩn thận từng li từng tí bồi Hoàng đế trở về, y nghe nói Lục Thiên Phong vẫn luôn bảo vệ Hoàng đế hơn hai tháng, rất ít rời khỏi, không kềm được thầm phục trong lòng, ngày đêm không rời bảo vệ Hoàng đế hai tháng, vậy mà không có sụp đổ.

Thuận lợi về đến hoàng cung, Hoàng đế trực tiếp đến Noãn đình ở Hậu uyển nghỉ ngơi, Vương Kế Ân và Vương Quỳnh không được căn dặn không dám tự ý rời đi, cùng nhóm ban trực đứng chờ ngoài đình.

Trong Noãn đình, Chu hoàng đế nhìn bình ngọc trong tay, suy nghĩ xuất thần, rất lâu sau, đột nhiên lên tiếng gọi Vương Kế Ân vào, giơ bình ngọc lên nói:

- Vương Kế Ân, thuốc trong bình ngọc này là có người dâng lên, Trẫm muốn có người thử dược tính, ngươi lấy đi một viên cho Quận công Thanh Hà, để y bày tỏ lòng trung thành vì Trẫm, chứng kiến y dùng dược, sau đó đợi một lúc xem hiệu quả, trở về báo lại.

- Nô tài lĩnh chỉ dụ.

Vương Kế Ân cung kính đáp lời, đi lên tiếp bình ngọc.

- Cùng Vương Quỳnh đi đi.

Chu Hoàng Đế lại nói, Vương Kế Ân cung kính đáp lời.

Sau khi Vương Kế Ân rời đi, Chu Hoàng Đế dựa vào ghế lớn, thở phào như trút được gánh nặng, một lát sau, lẩm bẩm nói:

- Ngươi nếu đã không biết an phận, vậy liền đánh cuộc mệnh một lần đi.

Vương Kế Ân nhận được chỉ dụ, gọi Vương Quỳnh cùng xuất cung đi, vội vội vàng vàng chạy đến phủ Quận công Thanh Hà ở bên bờ sông Kim Thủy, sau khi đập cửa tiến vào phủ trạch, đi vào tiền sảnh, Lý Quốc Chủ và phu nhân hoảng sợ từ hậu trạch đến tiền sảnh gặp mặt.

- Quận công Thanh Hà, Bệ hạ mới nhận được một loại thuốc bổ quý báu, chỉ có ba viên, Bệ hạ nghĩ để ngài bày tỏ lòng trung thành một lần, thay Bệ hạ thử xem dược tính của thuốc, ngài có đồng ý không?

Vương Kế Ân rất uy phong nói rõ ý đồ đến đây.

Phu thê Lý Quốc Chủ nghe xong trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, phu thê hai người họ cố thủ trong phủ trạch, ngày đêm lo lắng hãi hùng, mộng hồi trăm chuyển hoài niệm những năm tháng hạnh phúc đã qua, hối hận không có cường binh hộ quốc, càng hối hận không có coi trọng Lâm Nhân Triệu và võ thần thiện chiến.

- Như thế nào? Không muốn hướng Bệ hạ bày tỏ lòng trung thành?

Vương Kế Ân thanh âm âm trầm bức bách nói.

- Không không, thần nguyện tỏ lòng trung.

Lý quốc chủ kinh hoàng trả lời.

- Được, cầm lấy dùng, cẩn thật đừng để rơi, thuốc rất quý báu đấy, là một vị tiên trưởng hiến cho Bệ hạ đấy.

Vương Kế Ân nghiêm mặt nói.

- Vâng vâng, thần sẽ cẩn thận.

Lý quốc chủ giơ tay cẩn thận tiếp bình ngọc, tay có chút run rẩy rút nắp bình dốc ra một viên kim đan tròn xoe, cao ước chừng nửa tấc.

Vừa thấy kim đan, Lý quốc chủ lập tức trấn tĩnh, nếu Chu hoàng đế muốn độc chết y, thuốc dùng hẳn là cưu độc, nhìn hình dạng của viên kim đan này, rõ ràng là vật phẩm do phương sĩ luyện ra, y không dám do dự sợ gây tội, đưa vào miệng nuốt xuống.

- Được, Bệ hạ lệnh chúng ta đợi một lát xem dược tính của thuốc, dâng trà đi.

Vương Kế Ân nói chuyện, tự đi đến ngồi lên vị trí chủ vị, Lý quốc chủ vội vàng dặn dò dâng trà lên.

Trong sảnh tĩnh mịch, Vương Kế Ân cũng không nói chuyện, Vương Quỳnh đứng ở một bên càng không chủ động nói chuyện, phu thê Lý quốc chủ không dám ngồi, liền đứng ở trong sảnh chờ, thời gian dần trôi đi, vẻ mặt của Lý quốc chủ trở nên sung sướng thả lỏng, tinh thần rõ ràng sung mãn.

Nửa giờ sau, Vương Kế Ân hỏi:

- Có cảm giác gì?

- Bẩm thượng sứ, thần cảm thấy rất thoải mái, có một loại cảm giác nóng hầm hập, cảm thấy thân thể sung mãn hữu lực, kim đan này, hẳn là thuốc quý báu.

Lý quốc chủ cung kính trả lời.

Vương Kế Ân gật đầu, một lúc sau lại hỏi, Lý quốc chủ vẫn trả lời như vậy, thấy không có việc gì, Vương Kế Ân và Vương Quỳnh hồi cung phục mệnh, vào cung đi Noãn đình, cùng Vương Quỳnh gặp Hoàng Đế, báo cáo một chữ cũng không để sót, Chu Hoàng Đế nghe xong bình tĩnh, để bọn họ lui xuống.

- Lục Thiên Phong, chẳng lẽ ngươi lừa Trẫm?

Chu Hoàng Đế sau khi thấy không có người, dựa vào ghế lớn lẩm bẩm, ánh mắt bộc lộ cảm xúc phức tạp, như hối hận, như tức giận, càng nhiều như hoang mang.

Ngày kế, một bản tấu chương khẩn cấp được đưa đến trước giường Chu hoàng đế, Chu hoàng đế đêm qua tinh thần không tốt có chút phát bệnh, nhưng sau khi xem xong tấu chương, lập tức trợn trừng mắt biểu lộ khiếp sợ, trên tấu chương nói, Quận công Thanh Hà tử vong ở lúc sáng sớm giờ dần, theo phu nhân giải thích, Quận công Thanh Hà sau khi vào đêm vẫn luôn phấn khích khó ngủ, chuyện phòng the xong không lâu sau đột nhiên hôn mê, tiếp đó mạch tận mà chết.

- Triệu Khuông Dẫn, tên nghịch thần này.

Tay Chu hoàng đế hung hãn nắm bản tấu chương, phát ra tiếng gầm âm u, dọa Hoàng hậu, cung nữ, thái giám mỗi người đều biến sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui