Trò khôi hài lần này làm bá tánh trong kinh thành tích cóp đủ đề tài câu chuyện cho rất nhiều năm sau này.
Hiện giờ chẳng còn ai quan tâm tiểu thư Chu gia và cô nương Thẩm gia xem ai mới có thể là người cười đến cuối cùng.
Cho dù là người ngốc nhất thì lúc này cũng đã nhìn ra, với thanh danh hiện tại của hai nhà chẳng lẽ còn trông cậy vào việc được kết thân với hoàng gia?
Còn người có tâm tư nhạy bén cũng biết với tình hình hiện giờ, chỉ sợ là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Có lẽ ngay từ đầu hai nhà đều muốn hạ thấp đối phương, nhưng lại nháo ra nông nỗi lưỡng bại câu thương như vậy, ai cũng chưa hề lường trước được.
Hiện giờ hai ứng viên sáng giá nhất cho địa vị Thái tử phi đã bị loại trừ, còn lại những người vốn dĩ đã vô vọng với vị trí chính phi thì lúc này lại thấy hy vọng, không biết còn có bên nào muốn lên đài thể hiện thái độ nữa đây?
Mãi đến tháng chín, những lời đồn đãi này mới dần dần lắng xuống.
Ngày mười lăm tháng chín, Lâm Chỉ Lan xuất giá.
Trước đó một ngày, Chử Thanh Huy đã đại diện Hoàng hậu đến tặng trang sức cho nàng ấy.
Lúc này nàng ngồi ở hoa viên trong phủ, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ca múa vui mừng từ phía xa vọng lại.
Âm thanh dần dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy nữa, Chử Thanh Huy mới cảm khái: “Chỉ Lan cũng xuất giá rồi.”
Tía Tô tiến lên rót thêm trà cho nàng: “Nô tì thấy nhị công tử Trương gia đối xử rất tốt với Lâm cô nương, có lẽ sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Chử Thanh Huy hừ nhẹ: “Hắn dám, nếu Chỉ Lan ở Trương phủ có một chút không vui nào, không cần đến dì dượng lo lắng, ta đã kêu tiên sinh xử đẹp Trương Chí Châu trước rồi.”
“Có Phò mã gia ở đây thì càng an tâm, nhị công tử Trương gia còn phải kính sợ Phò mã như sư phụ nữa mà.”
Nhắc tới Diêm Mặc, Chử Thanh Huy liền cong khóe miệng lên, nhưng ngay sau đó lại rũ xuống, gác cằm ở trên bàn, không màng hình tượng mà hết xoay trái lại xoay phải, bộ dáng buồn chán muốn chết.
“Có phải công chúa nhớ Phò mã gia rồi không?” Tía Tô nhẹ giọng hỏi.
Chử Thanh Huy rầu rĩ lên tiếng.
Từ khi Diêm Mặc nhậm chức Phó thống lĩnh cấm vệ quân, đại doanh ngoài thành liền năm lần bảy lượt trình thư lên, muốn mượn thần võ Đại tướng quân đến đó, cũng thay bọn họ thao luyện binh lính.
Hoàng đế bị làm phiền hết chịu nổi nên cuối cùng cũng phê chuẩn.
Đóng quân ở đại doanh luôn luôn không được phép tùy ý xuất nhập.
Diêm Mặc đi lần này, đã mười ngày rồi chưa từng hồi phủ.
Tía Tô nghĩ nghĩ, nói: “Người có muốn phái người đi truyền tin, thỉnh Phò mã hồi phủ một chuyến không?”
Tuy rằng Chử Thanh Huy muốn gặp người ta lắm, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, không nên phá vỡ quy củ đâu."
Tía Tô cũng không hề nhiều lời, chỉ lo tìm vài chuyện thú vị ra nói để chọc cho nàng cười.
Phủ công chúa vốn rất rộng lớn, hiện giờ chỉ có một mình Chử Thanh Huy là chủ nhân ở đây nên càng cảm thấy trống vắng.
Mấy hôm nay nàng đều ngủ sớm, tối nay cũng không ngoại lệ.
Ngủ đến nửa đêm lại bỗng nhiên tỉnh dậy, vểnh tai nghe một lúc, vội vàng xốc chăn lên, xỏ giày vào rồi chạy ra bên ngoài.
Cung nữ gác đêm ở bên ngoài nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy công chúa đã ra cửa phòng, tức khắc kinh hô một tiếng, chạy nhanh vào lấy thêm áo ngoài rồi đuổi theo nàng.
Diêm Mặc mới vừa bước vào nội viện đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình.
Hắn rất bất ngờ, càng có một loại vui vẻ bị hắn dằn xuống, theo bản năng giang hai tay ra muốn ôm nàng vào lòng.
Chờ nàng tới trước mặt mới nhớ tới gì đó, dùng cánh tay nhẹ nhàng ngăn nàng lại, không để nàng đến quá gần mình.
Sau mười ngày Chử Thanh Huy chưa được gặp hắn, trong lòng luôn nhớ người ở ngoài thành đó, đáy lòng đã có chút ủy khuất, chỉ là không để người khác biết mà thôi.
Hiện tại chỉ muốn ôm ấp làm nũng với hắn, trò chuyện, để hắn dỗ ngọt mình vài câu, nhưng không ngờ sẽ bị đẩy ra, bao nhiêu ủy khuất trong lòng lập tức tràn ra, bĩu môi ngơ ngác hỏi: “Vì sao lại đẩy ta ra?”
Diêm Mặc đang muốn giải thích thì nhìn thấy phía sau có cung nữ ôm áo ngoài chạy theo, lúc này mới phát hiện quần áo trên người Chử Thanh Huy quá mỏng manh, lập tức nhướn mày, nhận lấy áo ngoài mà cung nữ trình lên rồi khoác vào cho nàng: “Ban đêm rất lạnh, không nên chạy ra như vậy.”
Chử Thanh Huy càng cảm thấy chua xót, mở to đôi mắt hạnh ướt át trừng hắn: “Đã vài ngày nay chàng không trở về, vừa trở về liền đẩy ta ra, còn dạy bảo ta nữa.”
Diêm Mặc kéo tay nàng qua, Chử Thanh Huy giận dỗi muốn tránh ra, lại bị hắn cầm thật chặt, nàng xoay mặt qua một bên, bày ra bộ dáng giận dỗi, không muốn nhìn hắn.
Diêm Mặc đành phải nói: “Trên người ta rất bẩn.”
Chử Thanh Huy vẫn quay đầu như cũ.
Diêm Mặc liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh một cái, cung nữ kia lập tức cúi đầu lui ra.
Hắn nói: “Thật sự rất bẩn mà, vừa bẩn vừa hôi.”
Chử Thanh Huy có chút dao động, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cũng không ghét bỏ.”
Diêm Mặc nói: “Sợ hôi đến nàng.”
Hắn nói rất nghiêm túc, Chử Thanh Huy nghe xong lại muốn cười, nhớ lại mình còn đang cáu kỉnh nên vội vàng nghiêm mặt.
Diêm Mặc lôi kéo nàng về phòng, lần này nàng không giãy giụa.
Đã vào phòng, nhờ có ánh nến sáng ngời nàng mới phát hiện Diêm Mặc không nói đùa.
Tuy rằng hắn vẫn mặc một thân hắc y, nhìn không ra rốt cuộc có bẩn hay không bẩn, nhưng trên mặt có râu ria xồm xàm làm người ta nhịn không được mà hoài nghi đã bao lâu hắn không có rửa mặt chải đầu rồi.
Chử Thanh Huy chưa bao giờ thấy Diêm Mặc lôi thôi như thế, sớm đã ném vẻ mặt giận dỗi ra sau đầu, nghiêng đầu đánh giá hắn một lúc, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là chàng vào trong núi làm dã nhân, nếu không sao lại biến mình thành bộ dáng như vậy?”
Diêm Mặc uống một chén nước.
Tuy quân doanh không ở trong núi, bên trong cũng không có dã nhân, nhưng trên thực tế cũng không tốt hơn là bao, một đám nam nhân thô kệch tụ lại một chỗ lăn lê bò lết, tất nhiên là ai nấy đều lôi thôi lếch thếch.
Mà hôm nay hắn lại vội vã trở về, không có tẩy rửa lại bản thân, vốn dĩ tính toán rửa mặt xong mới trở về phòng, lại không ngờ Bánh bao nhỏ đã tỉnh dậy.
Chử Thanh Huy không đợi hắn trả lời, lại nói: “Có phải đói bụng rồi không? Ta gọi người nấu nước, chuẩn bị bữa ăn khuya cho chàng.”
Diêm Mặc ngăn nàng lại: “Nàng yên tâm ngủ, ta tự đi.”
“Ta không buồn ngủ chút nào.” Nàng gọi cung nữ tới phân phó vài câu, mới lại quay đầu lại nói: “Sao hôm nay đã trở lại rồi?”
“Ngày mai được nghỉ.”
“Thật sao?” Chử Thanh Huy trong lòng vui mừng: “Sáng mai ta dặn phòng bếp làm vài món cho chàng tẩm bổ.”
Diêm Mặc gật đầu, nắm tay nàng xoa xoa mấy cái: “Đã khuya như vậy còn chưa ngủ?”
“Đã sớm ngủ một giấc rồi, vừa nãy tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, ta còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau đó lại nghe thấy cửa viện bị mở ra mới nghĩ thật sự là chàng đã trở lại, lỗ tai ta rất lợi hại phải không?” Nàng có hơi tự đắc.
Hai người ở trong chính viện, mỗi đêm đều khóa cửa, bên ngoài còn có người gác.
Chử Thanh Huy ở phòng trong, cách một cửa viện, một tòa sân, một cái cửa phòng, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng vang không lớn ở ngoài viện.
Không phải vì ban đêm cực kỳ an tĩnh, mà vì lúc nào nàng cũng để tâm chú ý đến.
Còn chú ý cái gì thì không cần phải nói cũng biết.
“Lợi hại.” Diêm Mặc sờ vành tai nàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nếu là ngày thường, Chử Thanh Huy sẽ trách hắn động tay động chân khiến mình ngứa, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn ngồi để mặc hắn chạm vào, còn dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Diêm Mặc cũng trầm mặc nhìn lại, nếu không phải ngại trên người mình dơ bẩn thì hắn đã sớm ôm nàng đặt lên đùi tùy ý vuốt ve rồi.
Trong phòng có bếp nước ấm nấu suốt ngày, hai người trong phòng mới nói nói mấy câu thì nước tắm cách vách đã chuẩn bị xong.
Hiện tại Chử Thanh Huy không muốn tách ra chút nào, đôi mắt chớp chớp, xung phong lên nhận việc: “Để ta kỳ lưng cho chàng nha?”
Diêm Mặc dừng một chút, chậm rãi lắc đầu: “Nàng ngủ trước đi, ta sẽ trở lại ngay thôi.”
Chử Thanh Huy chu miệng.
Diêm Mặc cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, mới đứng dậy đi sang cách vách.
Không phải hắn không muốn ở chung một phòng với Bánh bao nhỏ, chỉ là nhiều ngày nay chưa từng thân mật, vừa rồi hai người ngồi đối diện nhau thôi cũng đã tiêu hao sức lực nhẫn nại của hắn rồi, nếu còn cùng nàng có thêm hành động tiếp xúc thân mật nào khác, chỉ sợ hắn không thể kìm nén được nữa, hắn sợ mình xúc động càn rỡ mà làm nàng bị thương, muốn ở một mình bình tĩnh lại trước đã.
Chử Thanh Huy ngồi trong chốc lát, nghe thấy cách vách truyền đến tiếng nước thì tròng mắt bỗng nhiên xoay chuyển, khóe miệng cong lên, đứng dậy rón ra rón rén đi qua đó, giống như lãng tử có ý định đi trộm hương trộm ngọc vậy..