Tuy rằng phủ công chúa nuôi rất nhiều kẻ hầu người hạ, nhưng Diêm Mặc không có thói quen sai bảo cung nhân, càng không dùng cung nữ, giờ phút này hắn đang tắm mà ngoài cửa không có một bóng người canh gác.
Lúc Chử Thanh Huy bước vào, đập vào mắt là tấm bình phong, phía sau bình phong sương trắng lượn lờ, tiếng nước róc rách.
Nàng thật cẩn thận tới gần bình phong, khóe môi cười gian xảo vì đang làm việc xấu.
Trên bình phong có hoa văn chạm rỗng, nàng lén nhìn trộm qua khe hở, trong lòng thầm tính toán, chờ khi Diêm Mặc gội đầu thì nàng sẽ đi vào dọa hắn.
Nhưng không đợi Chử Thanh Huy tưởng tượng xong, chính nàng đã bị dọa sợ bởi tiếng nói của Diêm Mặc: "Ai đó?"
(Halee: Lầy dễ sợ..=_=)
Chử Thanh Huy mở to đôi mắt, có chút không tin, mới vừa rồi khi nàng đi vào tiếng bước chân đã bị tiếng nước chảy che lấp, chính bản thân nàng cũng không nghe thấy, sao Diêm Mặc lại phát hiện ra? Hay là hắn chỉ nhầm mà thôi?
Nàng lưỡng lự, vẫn không nghĩ sẽ từ bỏ việc trêu chọc hắn, do dự một lát mới hé miệng kêu: “Meow ~~~”
Tiếng mèo kêu này thật sự không giống, nguyên lai nàng còn tưởng rằng sẽ bị bắt quả tang, Diêm Mặc sẽ không tin đó là tiếng mèo kêu.
Nhưng Chử Thanh Huy thấy hắn trầm mặc một chút, sau đó lẩm bẩm: “Thì ra là mèo.”
Nàng lập tức đắc ý, che miệng lại, âm thầm cười trộm.
Tiếng nước tiếp tục chảy róc rách, Chử Thanh Huy lại tiến lên một bước, hai con mắt đều dán lên tấm bình phong.
Diêm Mặc đưa lưng về phía cửa, nàng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể rắn chắc ở phía sau, theo nhất cử nhất động của hắn dần hiện ra ra cơ bắp săn chắc chứa đầy sức mạnh, căng chặt tựa như dây cung.
Bỗng nhiên Chử Thanh Huy có chút ngượng ngùng, ánh mắt vội vàng né tránh, trên mặt nàng nóng lên, nhưng tưởng tượng lẻn vào đây với mục đích dọa hắn, nàng lại dời tầm mắt trở về, một mặt xấu hổ khi nhìn lén Diêm Mặc, một mặt lại nhịn không được vẫn tiếp tục xem trộm hắn.
Rốt cuộc Diêm Mặc cũng tắm xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi thùng nước, bọt nước từ thân thể hắn rơi xuống, lăn dần xuống từng đường cong rắn chắc, mắt thấy hắn chuẩn bị đi lấy quần áo, Chử Thanh Huy mới tỉnh ngộ nhớ ra.
Nàng cắn môi, trong lòng có chút ảo não.
Vừa rồi thế nhưng nàng lại nhìn hắn đến thất thần, quên mất việc phải nhảy ra hù dọa, bỏ qua thời cơ trêu đùa tốt nhất, hiện tại Diêm Mặc đã tắm xong rồi, đang mặc quần áo, nàng không nhảy ra lúc này được, đến lúc đó người xấu hổ còn không biết là ai đâu.
Hôm nay chỉ có thể buông tha hắn.
Trong lòng nàng tiếc nuối nghĩ, vô thanh vô tức [1] xoay người chuẩn bị chuồn về phòng của mình.
Nhưng vừa mới đi ra được một bước liền đụng vào ngực ai đó.
[1]: không một tiếng động
“Ai nha!” Chử Thanh Huy hô nhỏ, che lại cái mũi lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của Diêm Mặc, trong mắt hắn mơ hồ có ý cười.
Hắn nói: “Một con mèo con."
Lúc đầu Chử Thanh Huy còn ngạc nhiên, sao hắn biết mình ở phía sau, nhưng nghe hắn nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra, dậm chân nói: "Thật ra chàng đã biết từ đầu, còn cố ý trêu ta"
Diêm Mặc cũng không cho rằng mình đang tắm mà còn phải bồi nàng chơi.
Hắn lôi kéo Chử Thanh Huy đi ra ngoài: “Trốn ở đây làm cái gì?”
“Ta tính nhảy ra dọa chàng.” Chử Thanh Huy bĩu môi.
“Vì sao lại không làm?”
Nàng không nghĩ mình sẽ nói là do mê mẩn bộ dáng của hắn mà quên mất mục đích của mình, liền bày ra vẻ không quan tâm: "Thấy có vẻ trẻ con nên không làm nữa."
Diêm Mặc liếc nhìn nàng, khóe miệng cong lên một cái.
Hai người vào chính phòng, trên bàn đã chuẩn bị hộp đồ ăn, là phòng bếp vội vàng làm để đưa lại đây cho Công chúa cùng Phò mã lót bụng, trong hộp còn có thêm vài món nữa.
Diêm Mặc dọn mấy đĩa ăn ra, đưa chiếc đũa cho Chử Thanh Huy.
“Chàng không ăn sao?” Chử Thanh Huy nghi hoặc.
“Nàng ăn trước đi.” Diêm Mặc xoay người ngồi vào gương đồng, không biết từ nơi nào móc ra chủy thủ, bắt đầu ngồi mài để chuẩn bị cạo râu.
Chử Thanh Huy thấy thế, nào còn tâm tư ăn mỳ nữa, nàng gác chiếc đũa lên bát rồi chạy đến bàn trang điểm, tay chống cằm ngồi xem náo nhiệt.
Diêm Mặc ngửa đầu, thuận miệng hỏi nàng: “Thú vị lắm sao?”
Chử Thanh Huy liên tục gật đầu.
Thường thường khi tắm Diêm Mặc đều thuận tiện cạo râu, có lẽ hôm nay thấy nàng tránh ở phía sau bình phong nên mới trở về phòng cạo râu, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Bên tai nghe thấy tiếng cạo sàn sạt của chủy thủ, nàng cảm thấy có chút ngứa tay, không khỏi sờ cằm mình, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
“Đi ăn mỳ, kẻo lát nữa đồ ăn lạnh.” Diêm Mặc nhìn nàng trong chốc lát mới nói.
Chử Thanh Huy lắc đầu, nàng còn chưa có xem đủ đâu: “Trời lại không lạnh, có lạnh cũng lạnh một chút thôi mà, ta còn chưa bao giờ thấy chàng cạo râu đâu.”
Diêm Mặc đành phải tùy nàng.
Chử Thanh Huy nhìn nhìn, muốn duỗi tay ra sờ thử, nhưng nhìn chủy thủ sắc bén trong tay Diêm Mặc, nàng lại sợ mình khiến cho hắn phân tâm, lỡ lại cạo ra một lỗ hổng lớn ở trên mặt sẽ ảnh hưởng không tốt tới dung mạo, nàng đành phải nhịn xuống.
Nhìn trong chốc lát, nàng lại phát hiện trên cổ Diêm Mặc có một thứ.
Nàng thấy yết hầu Diêm Mặc nổi lên, thời điểm hắn nuốt hoặc là nói chuyện, yết hầu sẽ lăn lộn lên xuống, rất thú vị.
Diêm Mặc buông chủy thủ, lấy khăn vải lau mặt, nàng vươn tay, sờ soạng yết hầu của hắn, cảm thấy rất thú vị, lại nhéo một chút.
Diêm Mặc lập tức cầm tay nàng, mắt ưng nặng nề nhìn qua.
Chử Thanh Huy bị bắt, le lưỡi, lại nhanh nhảu nói: “Vừa rồi chàng còn nhéo má ta, giờ ta nhéo lại, hai ta hòa rồi nhé.”
Diêm Mặc nhìn nàng một lúc lâu, lúc đứng lên, thanh âm có hơi khàn: “Ăn thôi."
Chử Thanh Huy thất thần nhai mỳ, thỉnh thoảng liếc Diêm Mặc một cái, nàng vẫn còn muốn sờ cằm Diêm Mặc, muốn thử xem xúc cảm đó thế nào.
Diêm Mặc phảng phất như chưa giác giác ra, chỉ cúi đầu ăn mỳ, cho đến khi uống cạn nước canh, buông chén đũa xuống, thấy Chử Thanh Huy không gắp đũa lấy một lần: “Nàng không đói bụng à?”
Chử Thanh Huy uống chút canh, đẩy chén ra phía trước: “Bữa tối dùng nhiều, vốn dĩ không có đói bụng, hiện tại đã no rồi.”
Diêm Mặc liền bưng chén của nàng lên miệng, cũng không cảm thấy ăn đồ dư lại có vấn đề gì, chỉ vài đũa đã ăn sạch sẽ.
Chử Thanh Huy chủ động dâng trà súc miệng cho Diêm Mặc, ngay sau đó lại ân cần lấy khăn cho hắn lau miệng.
Diêm Mặc thản nhiên hưởng thụ, lúc sau mới ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi.
Chử Thanh Huy cười hi hi, nói ra dụng ý: “Ta sờ cằm chàng được không?”
Diêm Mặc không nói chuyện, chỉ ôm lấy eo nàng, cánh tay dùng lực, ôm lấy cả người nàng đặt ngồi trên đùi hắn để mặt đối mặt.
Mông chạm vào vật cực nóng kia, Chử Thanh Huy không được tự nhiên nhúc nhích, nhưng nàng vẫn tò mò không thôi việc sờ cằm Diêm Mặc, nhất thời không quản mọi chuyện nữa, vươn đầu ngón tay chạm vào cằm của hắn, lùi tay lại, ngón cái vê ngón trỏ, hưởng thụ xúc cảm vừa rồi.
Nàng nheo hai mắt lại, cười cười: “Thật thú vị!” Ngay sau đó áp cả bàn tay lên, dùng lòng bàn tay non mềm vuốt ve khuôn cằm thô ráp của Diêm Mặc.
Thứ kia có chút ngứa, lại có cảm giác thú vị, làm nàng không biết mệt.
Nàng chỉ lo vui đùa, lại không phát hiện ra thân thể hai người càng lúc dựa càng gần, vòng tay ôm nàng càng thêm nóng bỏng.
Chờ nàng phát hiện, khuôn mặt Diêm Mặc chỉ cách nàng một ngón tay, hô hấp dừng ở trên mặt đối phương.
Nàng chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác: "Chàng —— ưmm……”
Thân thể nhỏ xinh của nàng hoàn toàn nằm trong lồng ngực Diêm Mặc, lúc buông ra, môi hồng oánh nhuận hơi có chút sưng đỏ, trong mắt tràn ngập một tầng hơi nước.
Diêm Mặc nhìn chằm chằm môi nàng, lại cúi đầu hôn lần nữa, lúc sắp rời đi, tựa hồ dùng hàm răng ngậm môi dưới của nàng, nhẹ nhàng cắn.
“Ưmm ——” Chử Thanh Huy lập tức bưng kín miệng, oán trách trừng hắn.
Nhưng nàng phát hiện tròng mắt người trước mặt đen kịt, ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc.
Thân thể của nàng nhẹ nhàng run một chút, lông mi rũ xuống, trên mặt đỏ ửng.
Thành thân đã được mấy ngày, cũng đã trải qua da thịt thân cận, đủ để cho nàng hiểu ánh mắt như vậy có nghĩa là gì.
Nàng theo bản năng cúi đầu vào vạt áo Diêm Mặc, ngượng ngùng nói: “Như thế nào bỗng nhiên liền……”
Diêm Mặc không có mở miệng, so với lúc thường thì hơi thở có phần thô nặng hơn, thở dốc bên cổ nàng.
Chỉ có chính hắn biết, không phải nhất thời nổi lên tâm tư này, càng không phải bỗng nhiên động tình.
Từ lúc bắt đầu, khi hắn bước tòa sân này, thấy nàng chạy như bay đến ôm hắn thì trong lòng hắn đã xôn xao không ngừng nghỉ.
Vốn dĩ lúc đầu hắn tắm gội là muốn để thân dưới của mình bình ổn lạu, nhưng cố tình có một con mèo con xâm nhập làm rung động lòng người.
Lúc sau nàng lại lần lượt đụng chạm, càng lúc càng khiêu khích tính nhẫn nại của hắn, rốt cuộc nhịn không được nữa.
Một lần nữa hắn ngậm lấy môi đỏ của Chử Thanh Huy, thanh âm kháng nghị của nàng nghe không rõ ràng lắm.
“Mèo con nghịch ngợm.”
-----
Ngoài viện, hai cung nữ cầm theo hộp đồ ăn vội vàng đến, cách cửa phòng chỉ còn vài bước thì bị Tía Tô ngăn lại.
Hai cung nữ liếc nhau, vội nói: “Tía Tô tỷ tỷ, Phò mã gia đã trở lại, đây là công chúa phân phó phòng bếp làm đồ ăn khuya cho Phò mã gia.”
Tía Tô nói: “Ta biết, cứ đặt ở nơi này đi.”
“Này……” Vốn dĩ các cung nữ còn cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng nũng nịu rất nhỏ như tiếng mèo con, lập tức ngậm miệng, mặt đỏ tai hồng đặt hộp đồ ăn xuống, vội vàng rời khỏi chính viện.
Mặt Tía Tô cũng đỏ, không được tự nhiên mà gọi người lại chuẩn bị nước ấm.
Động tĩnh trong phòng vang lên gần một canh giờ mới dừng lại.
Diêm Mặc dùng đệm chăn bọc Chử Thanh Huy, hôn nước mắt trên mặt nàng.
Chử Thanh Huy yếu ớt hừ hừ: “Ta muốn tắm gội.”
“Ăn cái gì đó trước đã.” Diêm Mặc nói.
“Không đói bụng, muốn ngủ……”
Diêm Mặc lại nói: “Ăn no mới có sức lực.” Không đợi Chử Thanh Huy nói thêm gì, hắn ôm bọc chăn nhỏ, khoác kiện áo ngoài xuống giường, đi ra ngoài cửa đem hộp đồ ăn vào.
Chử Thanh Huy bị hắn ôm vào trong ngực, cơ hồ là mơ màng sắp ngủ.
Chờ Diêm Mặc lại ôm nàng đi xuống giường đệm, nàng ở trong lồng ngực hắn xoay một chút: “Muốn tắm rửa.”
“Đợi chút cùng nhau tắm."
Chử Thanh Huy gian nan xoay đầu, không hiểu sao phải đợi cùng nhau tắm.
Bất quá nàng mất một lúc đã rõ ràng, cũng nghe hiểu ý tứ Diêm Mặc nói rằng ăn no mới có sức lực là có nghĩa gì.
Nhưng lúc này, nàng chỉ kịp phát ra một tiếng nghẹn ngào: “Cầm thú……” Lúc sau hơi sức để nói cũng không còn..