Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Edit: Halee Az

Beta: Quanh

Ngâm ôn tuyền hơn một canh giờ, khi ra ngoài thì Chử Thanh Huy được Diêm Mặc ôm ra, cũng may cung nữ canh cửa bên ngoài nghe được động tĩnh nên đã biết ý lui ra xa, giữ lại cho công chúa chút mặt mũi.

Sáng sớm hôm sau, Chử Tuân tới gõ cửa phòng hai người.

Tối hôm qua Chử Tuân ngủ sớm, nhưng trong lòng vẫn nhớ hôm nay phải chơi đùa cùng đám tiểu đồng. Sáng sớm trời còn chưa sáng nó đã dậy, lại không biết tối hôm qua a tỷ của mình bị bắt nạt nên lúc này còn đang say giấc ngủ.

Đêm qua Phò mã và công chúa ở trong phòng nên không có người gác đêm, vài cung nữ thấy Nhị hoàng tử gõ cửa, vội tiến lên cản lại.

Chử Tuân khó hiểu, ưỡn ngực ngửa đầu hỏi: “A tỷ còn chưa rời giường sao? Sao tỷ ấy còn thích ngủ hơn cả ta vậy?”

Tía Tô chỉ phải cười nói: “Sắc trời còn sớm, điện hạ cùng nô tỳ đi dùng đồ ăn sáng trước được không? Tối hôm qua công chúa phân phó phòng bếp hôm nay làm cho điện hạ món bánh trứng sữa tươi đó.”

“Thật ư?” Hai mắt Chử Tuân sáng ngời: “Thật tốt quá, từ khi mẫu hậu đem ngự trù cho a tỷ, đã lâu rồi ta chưa ăn món này.”

Tía Tô nhân cơ hội tiến lên dắt tay tiểu điện hạ đi ra ngoài: “Không chỉ có bánh trứng, còn có sủi cảo nhân cua, cháo nóng, bánh bao…… Bảo đảm đều là món điện hạ thích.”

Chử Tuân quả nhiên bị dụ, nào còn nhớ rõ việc muốn gọi a tỷ thức dậy, mà gấp không chờ nổi muốn được thưởng thức đồ ăn sáng.

Ở trong phòng, Chử Thanh Huy đã tỉnh, mới vừa rồi tiểu đệ gõ cửa nàng cũng nghe được động tĩnh, chỉ là cả người lười biếng, mí mắt nặng trĩu, mệt tới nỗi không nhúc nhích nổi.

Diêm Mặc tỉnh sớm hơn nàng, tay hắn vòng qua ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Chử Thanh Huy.

Nàng nghe thấy được tiểu đệ bị dụ đi, hàm hồ rầm rì: “Đều là chàng không tốt……”

Ngày hôm qua rõ ràng đi ngâm ôn tuyền để thư giãn gân cốt, ai ngờ ở trong ao hắn lại nổi lên hứng thú, kết quả đừng nói thả lỏng tâm tình, ngược lại làm nàng càng mệt thêm.

Diêm Mặc không nói chuyện, chỉ xoay người ôm lấy nàng, để nàng dựa vào trên người mình, bàn tay xoa bóp bên hông nàng.

Chử Thanh Huy thỏa mãn hưởng thụ, lại che miệng ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Chúng ta cũng nên dậy đi.”

“Còn sớm, nàng cứ ngủ thêm một lát.”

Chử Thanh Huy gian nan cự tuyệt: “Không được, hôm nay có khách đấy.” Sợ mình cũng sẽ đổi ý nên nàng vội gọi người vào hầu hạ.

Các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, thấy công chúa nằm trên người Phò Mã, trên mặt mỗi người xuất hiện biểu tình khác nhau.

Chử Thanh Huy biết các nàng cũng nhìn quen rồi, cho đến khi Diêm Mặc cầm quần áo cung nữ trình lên muốn tự tay thay cho nàng, mới nhịn không được đẩy hắn ra, xấu hổ liếc mắt một cái, để cung nữ hầu hạ thay quần áo cho nàng.

Hai tiểu cung nữ đỡ nàng rời giường, Chử Thanh Huy lại ngáp nhẹ: “Khách nhân đã dậy chưa?”

“Đã dậy rồi, mới vừa rồi nô tỳ thấy hai cung nhân hầu hạ tới phòng bếp lấy nước rửa mặt”

“Đồ ăn sáng đã đưa đi chưa?”

Cung nữ đang chải đầu cho nàng vội thưa: “Đều đã được đưa qua, Tía Tô tỷ tỷ tự mình đi nhìn, là những món hôm qua công chúa phân phó chuẩn bị.”

Lúc này Chử Thanh Huy mới yên tâm gật đầu. Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, Diêm Mặc cũng đã xong, hai người cùng đi dùng bữa.

Chử Tuân vừa dùng xong, thấy a tỷ tới nó vội vàng nhảy xuống ghế dựa chạy về phía trước, đang định làm nũng lại thấy Diêm Mặc cũng bước vào, tức khắc lảo đảo một cái, lui ra phía sau một bước, nơm nớp lo sợ nói: “Gặp qua tỷ tỷ…… Tỷ phu.”

Không đợi Diêm Mặc đáp lễ, Chử Thanh Huy ôm đệ đệ đi về phía bàn: “Đã ăn no rồi à? Đệ sốt ruột đi chỗ nào vậy, a tỷ phải bắt đệ ăn thêm mới được.”

Lập tức Tía Tô đem tất cả những gì Nhị hoàng tử vừa mới ăn xong liệt kệ ra, Chử Thanh Huy liền không hài lòng, cuối cùng Chử Tuân bị nàng đè trên ghế, thành thành thật thật ăn hết một cuộn hoành thánh hải sản.

Ăn sáng xong, Diêm Mặc vốn định ở lại nhưng Chử Thanh Huy nhớ tiểu đệ đang ở bên cạnh mình, nếu tiên sinh ở đây, nàng không được làm cái này cái kia, sao có thể duy trì được uy phong của a tỷ? Khuyên can mãi mới tống được hắn đi luyện công, còn đề nghị nếu hắn cảm thấy một người luyện công không được thoải mái, có thể gọi biểu muội phu cùng tới luyện tập.

Diêm Mặc đành bỏ đi.

-----

Biệt trang ở sâu trong núi, so với kinh thành thì cảnh sắc vào đông lại có một tư vị khác.

Viện của Chử Thanh Huy và Diêm Mặc có địa thế cao, đứng ở trong viện đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy núi non hữu tình, được phủ thêm một lớp tuyết màu bạc, núi tuyết như nối liền trời và đất, một mảnh trắng xóa dài vô tận.

Chử Thanh Huy nhìn đến mê mẩn, xoang mũi tràn đầy hơi thở lạnh thấu xương của băng tuyết, bất chợt nàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như có như không, nhất thời thấy hứng thú, bất chấp bên ngoài đang rét lạnh cũng sai người mời Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân đến, muốn cùng các nàng đi tìm hoa mai rừng.

Hai người đi tới, mỗi người dẫn theo một cái đuôi nhỏ đằng sau.

Chử Tuân vừa thấy hai vị tiểu công tử, lập tức chạy lên.

Trời đất tràn ngập băng tuyết, không giống ở kinh thành, nơi này hoang dã mộc mạc khiến cho đám hài tứa ngứa ngáy trong lòng.

Chử Tuân cùng tam đệ tên Lâm Trí Viễn của Lâm Chỉ Lan chính là biểu huynh đệ, đã lăn lộn chơi đùa với nhau từ bé. Tần tướng quân có một tiểu công tử tên là Tần Trường Sinh, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp nhau nhưng bọn họ vốn là bạn cùng lứa, cả một đám cũng không hề ngượng ngùng, đêm qua ăn một bữa cơm mà mấy người đã thân quen, bây giờ bị nhốt ở đây, ba con con khỉ con sao ngồi yên được, từng người năn nỉ ỉ ôi bên cạnh a tỷ, muốn xin ra ngoài chơi một lúc.

Chử Thanh Huy bị tiểu đệ quấn đến phát phiền, chỉ phải xua xua tay cho bọn họ đi chơi, lại phân phó vài tên nội giám bảo vệ cẩn thận.

Ba hài tử hoan hô một tiếng, chạy vọt ra ngoài, phút chốc đã không thấy bóng dáng.

Chử Thanh Huy híp mắt nhìn lại, mới chỉ có thời gian một chén trà, ba cái bánh bao nhỏ đã leo đến sườn núi đối diện, nàng không khỏi cười nói: “Thật là đám khỉ con.”

Lâm Chỉ Lan cùng Tần Hàm Quân cũng cười: “Hôm nay biểu tỷ muốn làm gì?”

“Các muội không ngửi được mùi hương gì sao?” Chử Thanh Huy hỏi lại.

Lâm Chỉ Lan đang ngưng thần suy nghĩ, Tần Hàm Quân đã nói: “Muội ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, không biết là hoa gì.”

Chử Thanh Huy cười nói: “Có thể sống trong mùa đông khắc nghiệt này, mùi hương lại thoang thoảng, tất nhiên là một trong bốn loài hoa đứng đầu — hoa mai. Tỷ tỷ vừa mới đi tìm quanh đây nhưng chỉ ngửi thấy mùi hoa, không thấy hoa đâu, hoa kia cũng thật có chí khí, không muốn bị con người thuần dưỡng, chỉ sống nơi đất hoang. Hôm nay không có việc gì, hay là chúng ta cũng học đòi văn vẻ, bắt chước cổ nhân ngửi hương đạp tuyết tìm mai, được không?”

“Thật tốt.” Lâm Chỉ Lan mỉm cười phụ họa: "Nếu đã tới đây rồi mà vẫn còn giam mình trong phòng, quả là cô phụ cảnh đẹp nơi đây."

Tần Hàm Quân cũng không ý kiến gì thêm.

Ba người liền mặc thêm y phục thật dày, trong tay cầm lò sưởi ấm áp, chân đi ủng da, mang theo một đám tùy tùng bước trên nền tuyết.

Tuy nói là đi tìm mai nhưng không ai rõ phương hướng cụ thể, chẳng qua ba người cũng chỉ muốn chơi đùa, không nhất thiết cứ phải tìm được. Một đám người đi chậm rì rì trên nền tuyết, hoa mai không tìm được, nhưng rất nhiều lần bị dọa sợ bởi đám thỏ hoang đột ngột nhảy ra từ trong bụi cây.

Phỏng chừng đám thỏ hoang cũng không dự đoán được hôm nay địa bàn của chúng lại có rất nhiều khách không mời mà đến, thấy nhiều người như vậy, chúng liền hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, khiến vài cung nữ sợ tới mức oa oa kêu to. Nghe thấy tiếng kêu, đám thỏ càng luống cuống, thế nhưng có con thỏ nhảy hụt, cả thân mình lao vào lồng ngực của một cung nữ. Chỉ thấy cung nữ kia thét một tiếng kinh hãi, đem mọi thứ trong lồng ngực ném hết ra ngoài, lại đứng không vững, ngã dập mông xuống tuyết. Con thỏ bị ném ra xa, ngã lộn nhào trong đống tuyết, chân sau run run rẩy rẩy hai cái rồi nằm bất động.

Biến cố liên tiếp khiến mọi người đứng xem đến ngây ngốc, Chử Thanh Huy sai người nâng cung nữ kia dậy, lại chỉ chỉ con thỏ, không dám tin: “Đã chết rồi?”

Một thái giám lớn tuổi vội tiến lên nói: “Hồi công chúa, thỏ con nhát gan hẳn bị dọa sợ rồi, đây là nó đang giả chết, mọi người mà rời đi nó sẽ tỉnh dậy ngay.”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, từng người nhìn nhau, nhiều người như vậy thế mà lại bị một con thỏ dọa sợ tới mức rối loạn tay chân, con thỏ kia cũng bị các nàng dọa sợ tới mức giả chết, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Không biết là ai cười một tiếng, tất cả mọi người đều nhịn không được cười lớn theo.

Chử Thanh Huy cười đến đau bụng, xua tay nói: “Vẫn là trở về đi, kẻo lại gặp đám thỏ hoang, chúng lại bị chúng ta hù chết.”

Lâm Chỉ Lan xoa xoa khóe mắt, cười nói: “Muội thấy đúng là phải trở về thôi.”

-----

Đoàn người lại về biệt trang, đi ra ngoài dạo qua một vòng nên lúc này tay chân đông cứng, khuôn mặt bị gió thổi có chút thô ráp, Chử Thanh Huy đề nghị ba người cùng nhau ngâm ôn tuyền.

Lần này thay đổi một cái ao lớn có hình dạng như hoa mai nên được gọi là ao hoa mai, ba người xuống nước, mỗi người chiếm một cánh hoa, dựa người vào vách đá nghịch nước, nói chút chuyện nhàn tản.

“Hàm Quân, về sau muội muốn quay trở lại Tây Bắc sao? Tỷ tỷ không nở rời xa muội.” Chử Thanh Huy dựa vào bên cạnh ao, ngả hẳn người vào vách đá, nghiêng đầu nhìn về phía bên tay trái.

Tần Hàm Quân chần chờ một chút: “Hôm trước người nhà muội có gửi thư, mẫu thân nói hiện tại phụ thân đang dụng tâm bồi dưỡng người sẽ lên kế nhiệm, có thể là một hai năm nữa ông sẽ trình thư lên bệ hạ xin cáo lão về nhà.”

Chử Thanh Huy vừa nghe, vội ngẩng đầu: “Lời này là thật ư?”

Tần Hàm Quân gật đầu: “Cha muội đã hạ quyết tâm, nên mới báo tin này cho mẫu thân.”

“Nhưng theo tỷ tỷ biết, Tần tướng quân đương tuổi tráng niên, sao lại có tính toán này?”

Tần Hàm Quân nhẹ giọng nói: “Chắc là do thân thể của mẫu thân. Mấy năm qua mẫu thân theo phụ thân tòng quân nơi Tây Bắc, thân thể người vốn suy nhược, từ sau khi sinh hạ tiểu đệ càng thêm không tốt, nay vì hồi kinh, nhờ có long ân của Hoàng Hậu nương nương, thái y điều trị cho nên mẫu thân dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Phụ thân vẫn luôn tự trách bản thân đã làm liên lụy mẫu thân, hiện giờ biên quan đã yên ổn, người có thể yên tâm giao cho người khác, dùng nhiều thời gian chăm sóc mẫu thân.”

Lâm Chỉ Lan cùng Chử Thanh Huy liếc nhau, khẽ thở dài: “Tần tướng quân quả là đại nghĩa, khiến lòng người khâm phục.”

Chử Thanh Huy lại nói: “Kinh thành có phong thuỷ tốt, Tần phu nhân lại có Tần tướng quân cùng tỷ đệ các muội bên cạnh, nhất định thân thể sẽ ngày càng tốt hơn.”

Tần Hàm Quân cười cười: “Cảm ơn lời chúc của tỷ tỷ.”

Lâm Chỉ Lan nói: “Muội xem đây chưa hẳn là tin tức tốt nhất, nếu Tần tướng quân về kinh, Hàm Quân sẽ không cần đi Tây Bắc, như thế ba người chúng ta cũng không cần tách ra.”

“Đúng là như vậy.” Chử Thanh Huy xua dòng nước, đem hai người kéo đến bên cạnh mình, ba người ghé vào một chỗ.

Lâm Chỉ Lan đem một lọn tóc ướt kéo lên búi tóc trên đầu, cười nói: “Nếu Hàm Quân không đi, vậy có một chuyện đại sự không thể không suy xét.”

“Đại sự gì?” Chử Thanh Huy tò mò nhìn lại, Tần Hàm Quân cũng nghi hoặc nhìn nàng.

“Chung thân đại sự nha!” Lâm Chỉ Lan nói.

Chử Thanh Huy cười cười, gật đầu tán thành: “Không sai không sai, đây là chuyện lớn, không chỉ đơn thuần suy xét, mà phải cẩn thận suy xét kĩ mới được.”

Tần Hàm Quân biết hai người lại trêu ghẹo nàng, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Chử Thanh Huy nói: “Lúc trước Hàm Quân nói muốn chăm sóc Tần phu nhân, không muốn gả ở kinh thành, hiện giờ không đi rồi, không phải lại phải gả ở đây sao?”

“Đúng nha.” Lâm Chỉ Lan nói tiếp: “Muội mau nói với chúng ta nghe xem mấy ngày nay có những ai tới cửa cầu hôn, chúng ta giúp muội cho ý kiến. Hoặc là muội cứ việc nói thẳng, muốn tìm lang quân như thế nào, tỷ cùng với biểu tỷ có thể tìm giúp muội một người hợp ý.”

Tần Hàm Quân bất đắc dĩ: “Thật sự không có gì, trước có một người tới cửa cầu hôn, đã bị mẫu thân muội từ chối.”

“Hửm?” Chử Thanh Huy cùng Lâm Chỉ Lan liếc nhau. Tần phu nhân lại chủ động từ chối người khác, có khả năng nhân cách người nọ không ổn, nàng châm chước hỏi: “Có thể nói cho chúng ta biết người nọ là ai?”

Tần Hàm Quân nói: “Con thứ của bố chính tham nghị Dương đại nhân.”

Chử Thanh Huy vừa nghe liền nhíu mày, Lâm Chỉ Lan nghĩ nghĩ, hỏi: “Lần trước trong cung tổ chức hoa yến, nữ tử rơi xuống nước bị muội kéo lên, còn không phải là chi nữ của quan bố chính tham nghị?”

Tần Hàm Quân gật đầu: “Lúc đó muội không ở trong phủ, sau lại nghe nương nhắc tới, chính là vì nguyên nhân này người ta mới tới cửa cầu hôn.”

Chử Thanh Huy lập tức cười lạnh một tiếng: “Là ai cho bọn hắn gan lớn như vậy? Thế nhưng lại quá mức mặt dày vô sỉ.”

Tần Hàm Quân không ở trong kinh, có lẽ không hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, Lâm Chỉ Lan lại rõ ràng.

Quan bố chính tham nghị kia cũng chỉ là chức quan tứ phẩm, mà Tần tướng quân thân là Tây Bắc đốc Chỉ Huy Sứ, quan nhị phẩm, chức quan hai người kém bốn cấp [1], Dương gia kia lại dám cho người tới cửa cầu hôn, lại chỉ là con thứ tới cầu hôn, nếu để cho người khác biết, chẳng phải là biến Tần gia trở thành trò cười?

[1]: Cho những ai không hiểu tại sao lại kém nhau bốn cấp, thì hệ thống quan lại Trung Quốc được chia như sau: tứ phẩm => tòng tứ phẩm => tam phẩm => tòng tam phẩm => nhị phẩm. Đó là lý do Dương đại nhân kém Tần tướng quân nhiều cấp như vậy.

Dựa vào đâu mà Dương gia lại hành sự như vậy? Còn không phải là thời gian trước trong kinh có lời đồn đãi, bọn họ cho rằng thanh danh Tần Hàm Quân đã hỏng nên mới dám làm như thế!

Nhưng sao Dương gia không nghĩ tới lời đồn đãi từ đâu mà đến? Nếu lúc ấy Tần Hàm Quân không có ra tay cứu người, như thế nào lại bị truyền thành như vậy?

Đáng giận bọn họ không báo ân thì thôi, lại dám tới cửa cầu hôn, nghĩ đến trong lòng Dương gia nhị công tử kia, hẳn là nghĩ mình cưới Tần Hàm Quân tức ban ân cho nàng ta, còn ủy khuất chính bản thân hắn!

Lâm Chỉ Lan cũng lạnh mặt: “Hay cho một Dương gia vong ân phụ nghĩa”

Tần Hàm Quân thấy hai nàng tức giận, chính mình lại không có bất bình gì, khuyên nhủ: “Các tỷ đừng nóng giận, mẫu thân muội đã từ chối Dương gia, sẽ không để bọn họ đạt được lợi ích, không đáng tức giận.”

Lâm Chỉ Lan lắc đầu, so với Chử Thanh Huy, nàng còn còn lo lắng cho Tần Hàm Quân nhiều hơn. Lúc trước Chử Thanh Huy nói muốn thay Tần Hàm Quân khôi phục thanh danh, hiện giờ những lời đồn đãi đó không còn ai nhắc tới, nhưng chung quy ảnh hưởng đã lưu lại.

Nói đi nói lại, trên đời này có rất nhiều kẻ nông cạn. Những nam tử đó đều yêu thích nhan sắc, yêu thích nữ tử nhu nhược mảnh mai. Hàm Quân có dáng vẻ mỹ lệ, nhưng nàng lại có sức mạnh của nam nhi, đã khiến mấy tên nam tử có lòng tự trọng cao né xa ba bước. Còn những kẻ muốn cưới nàng, chỉ sợ là vì tiền đồ của bản thân mình, có sự trợ lực của Tần tướng quân, một bước lên cao.

Chử Thanh Huy không vui nói: “Dương đại nhân kia có thể mặc kệ người nhà làm ra loại sự tình này, hẳn là nhân phẩm không được tốt, làm người mà đã như vậy thì làm quan càng khó hơn. Tỷ tỷ sẽ bẩm báo việc này với mẫu hậu, chắc chắn người sẽ đòi lại công đạo cho Hàm Quân.”

Tần Hàm Quân khuyên hai câu, thấy nàng đã định, chỉ đành từ bỏ. Kỳ thật, so với những kẻ không có nghĩa khí đó, trong lòng nàng cảm thấy cao hứng vì bằng hữu quan tâm mình hơn.

-----

Giữa trưa, mấy người rời khỏi ôn tuyền, Diêm Mặc cùng Trương Chí Châu cũng luận bàn mấy hiệp, ba tiểu hài tử chơi đùa suốt một buổi sáng, mãi mới chịu ngoan ngoãn trở về, bảy tám người liền vây quanh ngồi thành một vòng tròn lớn trên bàn, cùng nhau dùng bữa trưa.

Trước mặt mỗi người bày một cái bếp lò nhỏ, bếp lò được khắc bằng đồng, trên đỉnh bếp đang đun canh nóng, sau khi canh được đun sôi, lại thả thịt và các loại rau củ tươi vào trong canh chờ cho chúng chín. Loại phương pháp nấu ăn này gọi là cốc đổng canh (*), bởi vì mỗi khi dùng muôi khuấy canh, nồi đồng sẽ vang ra tiếng vang đinh đang.

(*Beta: Là tiền đề của món lẩu ngày nay. Nếu như Việt Nam mê trà sữa thì Trung Quốc rất thích lẩu. Các bạn hiểu nôm na dân mình có bánh trà sữa chân trâu đường đen thì bên Trung có bánh lẩu:)))))

Mấy hài tử ăn đến say sưa, lúc đầu vì có Diêm Mặc ở bên cạnh mà còn có phần câu nệ, nhưng lúc này liền thả lỏng. Chử Tuân hứng thú bừng bừng nói: “A tỷ, mới vừa rồi bọn đệ vào rừng thấy rất nhiều thỏ con, còn có hồ ly và nai con. Buổi chiều chúng ta đi săn thú đi, như vậy buổi tối lại có thịt ăn!”

Chử Thanh Huy gắp một khối thịt dê, cười nói: “Chân đệ còn chưa có dài đâu, vậy mà đã đòi đi săn, làm sao đệ kéo được dây cung đây?”

“Đệ có thể kéo cung nhỏ, còn có thể kêu thị vệ thay đệ dẫn ngựa.” Chử Tuân không phục.

Tần Trường Sinh là con trai trưởng của Tần tướng quân, hắn giống phụ thân hắn, lớn lên cao to khỏe mạnh, mặc dù chỉ hơn Chử Tuân có hai tuổi, vậy mà lại cao hơn hẳn một cái đầu, nên chăm sóc nó như đệ đẹ, nghe Nhị hoàng tử nói như vậy, liền nhỏ giọng nói bên tai Chử Tuân: “Ca có thể đưa con mồi của ta cho đệ.”

Lâm Trí Viễn ngồi bên cạnh cũng nói: “Biểu ca cũng cho đệ.”

Chử Tuân lại không cảm kích, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Các huynh đừng xem thường đệ, chính đệ cũng có thể săn được con mồi, không tin chúng ta chờ xem!”

Mấy người lớn nghe vậy, trên mặt đều mỉm cười.

Chử Thanh Huy có chút động lòng, quay đầu hỏi mấy người còn lại: “Mọi người cảm thấy thế nào?”

Trương Chí Châu vội nói: “Đệ đồng ý!” Vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc Diêm Mặc, sợ buổi chiều biểu tỷ phu lại chỉ đạo hắn luyện công, còn muốn kéo hắn theo luận bàn. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng buổi tối trước mặt tiểu nương tử, hắn lại trở thành tôm chân mềm, chuyện phu thê không làm được, như vậy thì không ổn.

Diêm Mặc cũng gật đầu.

Những người khác đều không có ý kiến, liền định ra thời gian chuẩn bị, sau bữa cơm trưa, từng người trở về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ đi săn thú.

-----

Buổi sáng Chử Thanh Huy ngủ không đủ, vừa nãy lại mới ngâm ôn tuyền, lúc này cả người ấm áp, trong bụng cũng ấm áp, liền ngáp ngắn ngáp dài về phòng.

Diêm Mặc đóng cửa phòng lại, không gọi cung nữ đi vào mà tự mình giúp nàng thay y phục.

Chử Thanh Huy bò lên trên giường, đem chăn bọc lên người mình, cả người quấn vào trong đó, lăn qua lăn lại. Lăn trong chốc lát, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Mặc: “Vừa rồi ta xem trên trán muội phu có một vệt đỏ, có phải tiên sinh đánh hay không?”

Diêm Mặc lắc đầu: “Lúc luận bàn hắn thu chiêu không kịp, đụng vào tường.”

Chử Thanh Huy le lưỡi, nghe mà cảm thấy đau thay. Nhưng nàng cũng cảm thấy yên tâm, may mắn không phải tiên sinh đánh, bằng không biểu muội thấy tỷ phu đánh tướng công nàng ấy tới nỗi bầm dập mặt mũi, vậy quả là không cho hădn chút mặt mũi nào, nếu đánh vào người hắn thì còn đỡ.

Nàng nghĩ như thế liền ôm chăn đi ngủ. Mơ mơ màng màng rồi lại ý thức được, nếu đánh vào trên người cũng không ổn, bởi vì biểu muội vẫn nhìn thấy.

Vì sao biểu muội lại thấy được? Nàng suy nghĩ sâu hơn: Bởi vì biểu muội cùng biểu muội phu là phu thê, sẽ làm chuyện phu thê nha.

Nghĩ đến việc này, trong đầu xuất hiện hai thân thể trơn bóng, một cái là mặt biểu muội, một cái là mặt biểu muội phu, hai người đang e thẹn hôn môi.

Suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại, sâu ngủ cũng lập tức biến mất, đột nhiên nàng bật dậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Diêm Mặc cởi áo ngoài nằm lên, ôm nàng vào trong lòng: “Sao vậy?”

Chử Thanh Huy trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ tai hồng quay người đi: “Đều do chàng không tốt!”

Nếu không phải do người này, sao nàng sẽ vô duyên vô cớ nghĩ đến chuyện khuê phòng của người khác?

Thật là muốn giấu mặt đi. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đáng e thẹn này, chắc chắn đều là do tiên sinh, hừ!

Diêm Mặc không biết tại sao mình lại sai, nhìn cái ót của nàng nửa ngày, không thấy động tĩnh gì thêm, bàn tay to lớn cẩn thận xoay mặt nàng qua, lại thấy nàng đã ngủ say, một khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, giống hệt như một cái bánh bao nhỏ.

Hắn nhìn chằm chằm nàng chốc lát, cúi đầu gặm cắn đôi môi nàng, lại ôm người nọ vào trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui