Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Edit: Hanglulu

Beta: Ahkung

Bên trong phòng ngủ sáng lên ánh nến, Diêm Mặc vén màn lên, Chử Thanh Huy nằm nghiêng mặt hướng vào vách tường, không biết có ngủ hay không.

Hắn cởi áo ngoài ra rồi lên giường, nhận thấy hơi thở của nàng đều đặn kéo dài, mới cử động nhẹ nhàng đem người ôm vào lòng ngực mình.

Chử Thanh Huy quả thật đã ngủ, dù là trong lúc ngủ, mày nàng cũng nhíu nhẹ lại, khóe mắt vương một chút nước mắt trong suốt, đâm vào ngực Diêm Mặc sinh đau.

Hắn nhìn nàng hồi lâu, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, đem kinh mạch nội lực tập hợp ở trên tay, một tay che chở sau lưng Chử Thanh Huy, một tay kia đặt ở dưới bụng nàng, đem nội lực từ từ truyền qua.

Nhưng mới vừa thâm nhập vào cơ thể nàng, nguyên lai có một phần nội lực yên lặng khác mãnh mẽ chạy về phía hắn. Diêm Mặc theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lại sợ bị thương người trong lòng, chỉ chần chờ trong giây lát, phần nội lực mênh mông kia đã dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, nhưng mà phần nội lực này lại tương đồng với hắn!

Không kịp kinh ngạc, trong đầu chợt có một trận đau đớn, như có hàng ngàn kim châm cùng nhau đâm sâu vào bên trong đầu hắn, nhất thời không kịp đề phòng, khóe miệng hắn bật ra tiếng rên, ngay lập tức hắn cắn chặt khớp hàm chịu đựng.

Vốn dĩ Chử Thanh Huy đang ngủ say bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ xương tủy, rùng mình một cái, lại hướng đến lồng ngực ấm áp của người bên cạnh chui vào.

Tâm đèn tất ba, quanh ảnh lấp lánh, ở nơi xa thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng pháo trúc vang vọng, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc đè nén của Diêm Mặc.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt sâu xa nặng trĩu, ngay cả ánh nến cũng không chạm tới, chỉ dư lại một mảng u tối.

Chử Thanh Huy càng ngủ càng lạnh, cái lạnh kia giống như là từ trong xương cốt đi ra, mặc cho nàng chui vào lòng ngực Diêm Mặc cũng vô dụng, nàng rốt cuộc cũng bị lạnh tỉnh.

“…… Tiên sinh?”


Một câu này dường như đánh thức Diêm Mặc, hắn quay đầu nhìn vào khuôn mặt Chử Thanh Huy, chậm rãi tới gần, môi dán lên môi nàng.

Cùng lúc đó, Chử Thanh Huy cảm nhận được sự ấm áp từ trên người hắn không ngừng truyền vào cơ thể mình, dần dần xua đi cái lạnh thấu xương kia.

Qua hồi lâu, Diêm Mặc mới hơi hơi lùi lại một chút, hai người trán kề trán.

Chử Thanh Huy muốn xem vẻ mặt của hắn, nhưng vì khoảng cách quá gần, nên không thể thấy rõ được. Nàng nói ra nghi vấn xoay quanh hồi lâu ở trong lòng mình: “Có phải tiên sinh đã làm gì cho ta? Có làm bị thương thân thể của chàng hay không?”

“Chỉ là một chút nội lực, không sao đâu.” Diêm Mặc lại đem người ôm chặt chút, vỗ nhẹ một chút về phía sau lưng nàng.

“Nếu có chuyện gì, chàng không được gạt ta, càng không được vì ta mà làm bị thương mình.” Chử Thanh Huy trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói.

Diêm Mặc hôn hôn cái trán của nàng, “Được.” Lại dừng một chút, hỏi nàng: “Còn tức giận sao?”

Chử Thanh Huy ngẩn người một chút, mới biết hắn nói về chuyện không vui lúc trước khi đi gác đêm. Lúc ấy nàng thật sự cảm thấy có chút mất mát, chẳng qua hiện giờ ngủ một giấc dậy đã quên hết, mà trước mắt, hành động thân cận của Diêm Mặc cũng đủ để xua tan nỗi bất an trong lòng nàng.

“Không nổi giận, ta cũng có chỗ không đúng, ta nên đặt mình vào hoàn cảnh đó để suy xét mà tha thứ cho chàng.”

“Là ta sai.” Diêm Mặc hôn lên môi nàng một cái, dường như cảm thấy không đủ, lại hôn thêm một cái nữa.

Chử Thanh Huy buồn cười nói: “Ai đúng ai sai, chàng cũng muốn tranh với ta sao?” Mắt thấy Diêm Mặc lại muốn tới gần, nàng phải che miệng lại: “Chàng đây là làm sao vậy? Sao dính người như vậy.”

Diêm Mặc hôn lên mu bàn tay nàng, Chử Thanh Huy giương mắt nhìn thẳng hắn, trong cặp mắt mãnh liệt kia lộ ra ngoài cảm xúc khiến lòng nàng run sợ. Nàng bỗng nhiên có chút áy náy, trước đó làm sao có thể nghi ngờ tình cảm giữa bọn họ lạnh nhạt nhỉ?


Nàng rút tay ra, vòng lấy cổ Diêm Mặc, chủ động đưa môi mình lên, môi lưỡi chạm nhau, hai người đều không ngăn được sự run rẩy trong lòng. Chử Thanh Huy lẩm bẩm tự nói: “Bây giờ ta mới cảm thấy, chàng thật sự đã quay trở lại……”

Diêm Mặc không nói lời nào, chỉ ôm lấy nàng chặt hơn, đem cả người thương hợp lại trong lồng ngực mình.

Chính vì cảm thấy ấm áp này, Chử Thanh Huy đột nhiên kêu lên một tiếng, nhíu mày cắn môi.

“Lại đá nàng?” Diêm Mặc xoa cái bụng tròn vo của nàng.

Chử Thanh Huy chịu đựng trong chốc lát, hít vào một hơi, gian nan nói: “Không phải hài tử đá ta, có lẽ là… Nó muốn ra rồi.”

Diêm Mặc lập tức cứng đờ cả người, huyết sắc rút lui sạch sẽ, tay chân lạnh lẽo.

Chử Thanh Huy chịu qua một cơn đau, thấy hắn như vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười, an ủi ngược lại hắn: “Không có việc gì, ta nghe ma ma nói bắt đầu từ lúc đau từng cơn đến khi sinh hải tử, còn một khoảng thời gian dài nữa. Chàng đi gọi Tía Tô tới, trước đây trong phủ đều đã chuẩn bị tốt, Tía Tô biết nên làm như thế nào.”

Tâm trí Diêm Mặc lúc này mới trở về được một chút, hồn vía lên mây bò dậy, áo ngoài cũng không mặc, đi chân đất ra ngoài. Hắn quay trở lại thật nhanh, đứng ngẩng ra trên đầu giường không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Chử Thanh Huy.

Chử Thanh Huy bất đắc dĩ nói: “Chàng mau mặc quần áo giày vớ vào đi, đừng để bị lạnh, lại làm cho ta lo lắng thêm.”

Diêm Mặc như con rối gỗ bị giật dây, nàng nói cái gì thì làm cái đó, làm xong lại đứng ngẩn người ở kia.

Lại một cơn đau đánh úp tới, Chử Thanh Huy nhất thời không rảnh quan tâm hắn.


Diêm Mặc chân tay luống cuống, mở đôi tay của mình, tiến đến ôm lấy nàng, chỉ lo đem nội lực của mình truyền cho nàng.

Bên ngoài phòng truyền tới một trận ầm ĩ, Tía Tô gọi người đem bà đỡ thái y mời đến, lại sai phòng bếp chuẩn bị nước ấm, còn sai người truyền tin vào trong cung. Chỉ thị đâu vào đấy xong, nàng mới mang theo mấy cung nữ hầu hạ bên người vào phòng ngủ. Thấy công chúa cùng Phò mã ôm thành một khối, mấy người liếc nhìn nhau, tiến lên thỉnh Phò mã dời bước ra ngoài.

Diêm Mặc mắt điếc tai ngơ.

Vẫn là Chử Thanh Huy chịu đựng cơn đau, đẩy tay hắn ra, lắc đầu nói: “Ta không có việc gì, thái y nói thân thể của ta hiện giờ thực sự rất tốt, khẳng định có thể thuận lợi sinh sản, chàng không cần lo lắng, cũng đừng đem nội lực truyền lên người ta.”

Diêm Mặc mím chặt môi thành một đường thẳng, bình tĩnh nhìn nàng, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Ta ở lại đây với nàng.”

Chử Thanh Huy cười cười, “Làm gì có nam tử nào bồi sinh sản? Huống hồ chàng ở chỗ này còn làm cho bà đỡ và Tía Tô các nàng khẩn trương thêm, chẳng bằng đi ra bên ngoài chờ, ta biết chàng ở bên ngoài phòng mới cảm thấy yên tâm.”

Vài bà đỡ cùng thái y chạy đến, thái y chờ ở gian bên ngoài, bà đỡ đi vào, thấy Diêm Mặc còn ở trong phòng, cùng tiến lên khuyên bảo, rốt cuộc cũng khuyên được hắn đi ra ngoài. Diêm Mặc từ trong phòng đi ra, cũng không đi đâu xa, chỉ đứng ở bên ngoài phòng, như thần giữ cửa đứng đó bất động.

Người ngoài thấy hắn trấn định trầm ổn, thật ra chỉ có Chử Thanh Huy và hắn mới biết, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Không bao lâu sau, trong cung cũng có người đến, Đế Hậu không thể dễ dàng xuất cung, phái Thái Tử đến tọa trấn.

Cảnh tượng Thái Tử vội vàng, không có bình tĩnh như ngày xưa, vừa vào nội viện đã hỏi ngay đến tình huống của Chử Thanh Huy, nhận được câu trả lời của thái y, cuối cùng cũng an tâm.

Cung nhân chuyển ghế dựa đến mời Thái Tử cùng Phò mã ngồi xuống. Thái Tử ngồi xuống, thấy Diêm Mặc còn đứng bên kia, nhìn kỹ sắc mặt của hắn, thế nhưng có thể nhìn ra được một chút tái nhợt từ khuôn mặt ngăm đen kia.

Người hầu ra vào liên tục, nước ấm, cây kéo, thuốc cầm máu, băng gạc, điểm tâm, thậm chí là nhân sâm cứu mạng, không ngừng đưa vào trong phòng.

Từ đêm tối đến sáng sớm, lại đến giữa trưa khi mặt trời đã lên cao, Chử Thanh Huy vẫn luôn đè nén kêu đau, chỉ có đôi khi không nhịn xuống được, mới từ giữa môi phát ra một hai tiếng. Chờ đến khi mặt trời lặn, các cơn đau càng thêm dày đặc, cũng càng thêm dữ dội, nàng mới hô ra tiếng.

Cứ như vậy thẳng một mạch đến khi màn đêm buông xuống. Trong cung sớm đã phái người tới hỏi thăm rất nhiều lần, người bên cạnh Thái Tử cũng thỉnh hắn đi nghỉ một chút, đều bị cự tuyệt. Diêm Mặc lại càng không cần phải nói, một ngày một đêm vẫn luôn duy trì hình dáng kia không thay đổi.


Cách một bức tường mỗi một tiếng kêu đau, đều làm cho tim của những người chờ đợi bên ngoài đều nâng lên theo.

Thái Tử rốt cuộc cũng ngồi không được, đứng lên, thiếu kiên nhẫn ở trong phòng đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với Phúc Hỉ: “Ngươi đi hỏi xem công chúa như thế nào rồi, còn bao lâu nữa.”

Phúc Hỉ nhận lệnh, đi đến bên ngoài cửa phòng, lại bị Thái Tử gọi lại, “Thôi, đừng đi quấy rầy, chờ một chút……”

Hắn quay đầu nhìn Diêm Mặc, thấy sắc môi người nọ đều trắng toát, khuyên nhủ: “Chi bằng Phò mã ngồi xuống dưới chờ đi.”

Không biết Diêm Mặc có nghe hay không, lúc này hắn như một pho tượng, chỉ có thỉnh thoảng chớp động đôi mắt, cho người khác biết rằng đây vẫn là người sống.

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn, trong lòng Thái Tử hung hăng nhảy dựng, hoa mắt, đã không còn thấy thân ảnh Diêm Mặc nữa, theo bản năng hắn cũng muốn bay vọt vào trong phòng, nhưng bị Phúc Hỉ cùng hai gã tiểu nội giám liều mạng ngăn lại.

Trong phòng đậm mùi máu tanh, bà đỡ chính nhẹ nhàng đánh vào mông hài tử vừa mới sinh, muốn hắn khóc ra tiếng, bỗng nhiên có người đi vào trong phòng liền hoảng sợ kêu lên.

Diêm Mặc cái gì cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có khuôn mặt của Chử Thanh Huy nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy, hồi lâu mới vươn tay, dường như sợ kinh động đến cái gì, lại thật cẩn thận dừng tay ở trên má nàng.

Lông mi Chử Thanh Huy run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, thấy hắn liền cười mệt mỏi: “Tiên sinh……”

Diêm Mặc nhắm chặt hai mắt lại, ngẩng đầu lên, hai giọt nước mặt lăn vào tóc mai, tiếng nói khàn khàn: “Ta ở đây.”

Vừa lúc này tiếng trẻ con khóc nỉ non phát ra, làm lu mờ lời nói của hắn, hắn cúi đầu nhìn về phía Chử Thanh Huy, nói lại một lần nữa trong lòng.

Ta ở đây, vĩnh viễn không hề rời đi.

--------------

Tiểu Pi: theo tình hình này thì các vị bằng hữu cứ mặc định là cả đời này hai người họ chỉ sinh duy nhất một hài tử thôi hen.:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận