Kiêu Sủng

Dưới bầu trời bao la màu đỏ, là những gò đất màu nâu gợn sóng nhấp nhô liên miên không dứt, toát ra vẻ tráng lệ và kỳ dị.

Đây là thắng cảnh du lịch mới mở ra gần đây, tiểu hành tinh ở ngoài 200 năm ánh sáng của tinh hệ Quang Mẫn - thành Dong Binh.

Là vùng đất đóng quân ngày xưa Lính đánh thuê không muốn người khác biết. Bây giờ trở thành vùng lợi nhuận quan trọng trong trong tay Mạnh Hi Tông. Hàng năm có hơn mấy chục vạn du khách Liên Minh đến đây tham quan núi lửa, thưởng thức thức ăn của Thú tộc, cảm thụ nếp sống dũng mãnh và chất phác của thú tộc lính đánh thuê.

Vào lúc 9h là khi chợ đêm bắt đầu huyên náo ầm ĩ. Có rất nhiều du khách tụ tập tại Đại Liệt Phùng*. (khe nứt lớn)

Đại Liệt Phùng nằm ở vùng ngoại thành phía tây, giống như một con cự long uốn khúc, chia dãy gò đất trải dài đến hai phần ba hành tinh. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy cự long dữ tợn kia ẩn trong sương mù dày đặc, có thể nhìn thấy được địa thế lởm chởm mờ ảo, vô cùng nguy hiểm.

Ánh đèn chiếu sáng khắp cả khe nứt lớn.

Một con cự thú cao gần ba thước, đứng trên võ đại được xây dựng đơn giản. Dưới võ đài có chừng mười chiếc Báo Săn cũ kỹ ngừng ở đó. Trên đầu nó đầy u thịt xấu xí khổng lồ, nanh lập lòe tỏa sáng trong bóng đêm. Còn có hơn mười người thú nhỏ bé hơn nó đứng phía sau.

Người thú thấy càng ngày càng tụ tập nhiều người, lập tức hưng phấn hô to "Lái báo săn bay vọt qua một km, phần thưởng sẽ là tấm vải đặc sản của Thú tộc. Bay nhanh vọt được 10km, sẽ được một khối thủy tinh của hành tinh. Bay vọt 100km, sẽ được một khối kỳ ngọc to lớn của Đại Phùng Liệt. Còn sau đây là phần thưởng trăm năm khó gặp, nếu như ai có thể bay qua toàn bộ hành trình Đại Liệt Phùng, sẽ được giải thưởng thần bí... Dĩ nhiên, năm nay vẫn chưa có ai đạt được giải thưởng thần bí này.

Phí tham gia trò chơi là 100 đồng Liên Minh. Dĩ nhiên, nếu người chơi không biết lái máy bay, có thể chọn binh lính của tôi lái máy bay chở bạn bay trong Đại Liệt Phùng một quảng đường 10km, phí là 500 đồng Liên Minh. Nếu muốn mua đặc sản Thú tộc, chỗ này của tôi có bảng giá cặn kẽ ở bên ngoài. Đây là một trò chơi anh hùng, Thú tộc ca ngợi anh hùng."

Mọi người vây quanh xem, nhanh chóng nghị luận ồn ào --- Có kẻ giàu có không biết lái máy bay, đến hỏi thẳng vấn đề an toàn, trả tiền phí để lính đánh thuê Thú tộc lái Báo Săn dẫn họ đi du lãm. Cũng có du khách là phi công Liên Minh, hưng phấn muốn thử lái Báo Săn bay đi. Cũng có rất nhiều người, đi đến quán nhỏ của Thú tộc, mua đặc sản.

Bởi vì khí trời hành tinh ấm áp, Tô Di mặc áo tay ngắn và quần cụt, chân dài lộ ra bên ngoài, trải qua hơn cả ngày lữ hành, đã phơi chân đến hơi đỏ lên. Cô đi một vòng đài bày phần thưởng, mới về đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông đang đứng sừng sững.

Có vô số ánh mắt Thú tộc Lính đánh thuê nhìn vào đôi chân dài xinh đẹp cân xứng của cô. Vẻ mặt Mạnh Hi Tông bình tĩnh nhìn cô đến gần, cầm lấy chiếc váy dài mới mua trong tay người lính đánh thuê đưa cho cô "Mặc thử đi"

Tô Di nhận lấy, nói "Ở đây đâu có chỗ thay"

Mạnh Hi Tông chỉ một căn nhà gỗ nghỉ ngơi bên cạnh "Ở đó không có ai, đi đi" Thấy Tô Di hơi kinh ngạc, anh dừng lại một chút rồi nói "Mặc cho anh xem"

Tô Di không nghi ngờ gì, đi theo anh đến một nhà gỗ nhỏ nghỉ chân, thay chiếc váy dài của Thú tộc đi ra. Mạnh Hi Tông ôm cô thỏa mãn... Ngoại trừ cánh tay và xương quai xanh lộ ra bên ngoài, nhưng chỗ khác đều được che kín mít.

Vừa đi không được mấy bước, Mạnh Hi Tông lại phát hiện càng ngày có càng nhiều thú tộc quay đầu nhìn lại. Chiếc váy bé gái vị thành niên của Thú tộc, được Tô Di mặc vừa vặn. Thêm dung mạo thanh lệ, tư thế oai hùng tỏa ra. Mạnh Hi Tông cũng phải thừa nhận, mình cũng muốn nhìn thêm mấy lần.

Ngay cả Tô Di cũng chú ý có rất nhiều thú tộc đang nhìn mình, cô nhìn Mạnh Hi Tông "Quái dị lắm hả?" cái váy hoa này.

Mạnh Hi Tông im lặng trong chốc lát nói "Chúng ta đi chỗ khác."

Tô Di mặc kệ "Em muốn kỳ ngọc của Đại Liệt Phùng" Vừa rồi cô đã xem kỹ, ngọc thạch của Thú tộc rất đẹp, mặc dù cô không hiểu gì về ngọc, nhưng cô lại có cảm giác với khối ngọc kia. Hơn nữa tham gia trò chơi kiểu này, cô cũng rất có hứng thú.


Mạnh Hi Tông gật đầu, nói với một người lính đánh thuê bên cạnh "Mua cho cô ấy."

Tô Di lập tức nói "Mua thì có ý nghĩa gì. Mình thắng mới hay chứ."

Đúng lúc ấy, phía trước vang lên tiếng hoan hô rần trời. Người thú lúc nãy giơ cái loa phóng thanh la lớn tiếng "Vị thiếu úy dũng cảm này, vì bạn gái đã thắng được khối thủy tinh quý báu, đây là vị anh hùng thứ nhất đã xuất hiện vào tối nay."

Đám người vây xung quanh hoan hô rần rần, ánh đèn trên sân chợt chiếu qua. Chỉ thấy một thanh niên anh tuấn, lòng bàn tay mở ra, nắm một khối tinh thạch sáng ngọc. Bên cạnh hắn, là một cô gái mặc quần cụt có đai đeo đang tươi cười. Hai người cao hứng, kèm theo âm nhạc trao giải, ôm nhau nhảy trên võ đài.

Tô Di thấy vậy lại ước ao.

Mạnh Hi Tông lại thản nhiên nói "Em thích như vậy?"

Trên đường Tô Di và Mạnh Hi Tông đi đến đây trăng mật, đã bị anh quản đến mức ngột ngạt, vội vàng gật đầu "Em muốn tham gia"

Mạnh Hi Tông nhíu mày "Không được."

Tô Di đã nghe giới thiệu về cái khe từ lâu, mặc dù địa thế hiểm trở, nhưng cũng chẳng khác gì dãy cự thạch cô đã bay xuyên qua nhiều lần năm đó. Mà kiểu địa hình chưa trải qua này, đối với một người nhiệt tình yêu thích bay mà nói, đương nhiên là hấp dẫn vô cùng. Cô cho rằng Mạnh Hi Tông hiểu được, ai biết đâu anh chả thèm suy nghĩ đã cự tuyệt.

"Chúng ta đi" Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh nhạt, tựa như cũng không thích ở chỗ náo nhiệt như vậy. Nhóm lính đánh thuê đi theo cũng cất bước, nhưng Tô Di cứ đứng bất động "Em, muốn, tham, gia"

Thật sự cô chịu đủ rồi. Đúng là anh quan tâm cô, bảo vệ cô, nhưng từ lúc kết hôn đến nay, anh cứ quen thói quyết định tất cả những chuyện của hai người. Mà những gì cô có thể quyết định, bất quá là điểm tâm ăn cái gì, ở phòng hướng Nam hay hướng Bắc. Thậm chí ngay cả quần áo mặc, anh cũng muốn can thiệp. Phàm là quần áo nào anh cảm thấy hở hang (thật ra là tất cả những quần áo thường thấy), anh đều không cho cô mặc.

Những thứ này còn chưa sao. Hai người cùng nhau đi du lịch trăng mật, đáng lẽ đều phải đi đến những vùng đất vũ trụ đẹp đẽ kỳ dịu hiểm trở, thế nhưng anh vẫn không để cô lái máy bay. Sự kỳ vọng hai người lái máy bay đi hưởng trăng mật tựa như một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ của cô, biến thành không phải là ở trên giường, thì cũng là ở trong ngực anh. Thật là y như một con chim hoàng yến bị anh nuôi.

Cô cảm thấy hình thức sống chung của hai người ngày càng hỏng bét. Tại sao không thể giống như đôi tình nhân tự do tự tại bình thường? Nhưng tựa như anh hoàn toàn không có ý thức được vấn đề này.

Sắc mặt Mạnh Hi Tông khó coi im lặng nhìn Tô Di không lên tiếng, trầm giọng nói "Em không thích?"

Thoáng cái Tô Di muốn phát hỏa -- đây là giọng nói gì? Đây rõ ràng là cảm xúc của thượng cấp đối với hạ cấp không phục sự quản giáo của mình.

Nhóm lính đánh thuê bên cạnh nhìn không khí giữa hai người càng lúc càng đóng băng, một người bèn lên tiếng hòa giải "Hay là để tôi đi lấy phần thưởng về cho phu nhân được không? Phu nhân, ngài chỉ huy cũng chỉ vì muốn tốt cho chị, lỡ như chị bị đụng vào đầu, thì rất đau lòng."

"Ai cũng không cho đi" Mạnh Hi Tông bắt được một cánh tay của Tô Di "Quay về"

"Không" Tô Di tránh khỏi anh, sắc mặt của Mạnh Hi Tông cũng không biến đổi, khiêng cô lên bằng một tay.


Xe việt dã chạy qua một gò đất, tiến vào thành nhỏ, dừng ở trước khách sạn.

Mạnh Hi Tông xuống xe đầu tiên, Tô Di đi theo phía sau anh, cũng không thèm nhìn anh, lướt thẳng qua anh, đi vào gian phòng phía trước.

Nhóm lính đánh thuê làm bộ như không thấy, người dẫn đầu hành lễ với Mạnh Hi Tông, đoàn người đi ra khỏi khách sạn tìm niềm vui khác.

Mạnh Hi Tông đi vào, đóng cửa lại, Tô Di ngồi ở trên giường, mở ra sách giới thiệu khách sạn ngăn trước mặt mình. Mạnh Hi Tông thấy đôi chân mày nhỏ của cô nhíu chặt, ngược lại cười cười, trầm giọng ra lệnh "Bỏ ra"

Tô Di thoáng mở mắt ra nhìn anh chằm chằm "Mạnh, Hi, Tông! Em làm vợ anh, không phải là thú cưng của anh."

"Vừa là vợ, vừa là thú cưng" Anh đưa mặt tới muốn hôn, vẻ mặt cô phiền chán đưa tay lên ngăn lại.

Vẻ mặt này làm Mạnh Hi Tông hơi lạnh trong lòng, không hôn cô nữa. Ngược lại ôm bả vai cứng ngắt của cô, trợn mắt nhìn "Mèo con... thật không vui mừng à?"

"Mạnh Hi Tông, những ngày trăng mật qua anh vui vẻ không?" Cô hỏi anh

Anh để cô ngồi lên đùi mình, nắm lấy hông của cô "Dĩ nhiên"

"Tại sao?"

Anh khẽ cười, nói "Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, em cũng hoàn toàn thuộc về anh."

Tô Di hừ một tiếng. Dĩ nhiên, lúc nào muốn làm thì làm, muốn ôm thì ôm. Quả thật cô giống như món đồ chơi anh yêu thích không muốn buông tay. Cách yêu thương này của anh cũng đồng thời đã xâm chiếm từng bước tự do của cô.

Cô nói thản nhiên "Em không vui... Bởi vì cho tới bây giờ cái gì anh cũng một mình quyết định. Nếu như em lệ thuộc làm anh vui sướng, vậy sao anh không lệ thuộc em? Như vậy em cũng có được vui sướng.”

Mạnh Hi Tông im lặng chốc lát "Anh là đàn ông"

Tô Di cả giận nói "Chủ nghĩa đàn ông! Phụ nữ không phải là vật lệ thuộc của đàn ông. Anh biết rất rõ em không thích như vậy. Tại sao tất cả mọi chuyện cũng đều là do anh quyết định? Tại sao chỉ cần có hơi nguy hiểm là em không thể đi? Anh cũng không phải là em, sao có thể quyết định thay em, anh cho rằng như vậy em sẽ vui vẻ sao? Anh thật sự coi em như thú cưng vậy. Làm người phụ nữ của anh, là anh thông báo cho em biết. Kết hôn, là anh ra lệnh cho em. Ngay cả buổi tối mỗi ngày làm mấy lần, làm tư thế gì, cũng là anh quyết định. Rốt cuộc anh có biết và có muốn biết em nghĩ gì, em muốn gì hay không?"

Mạnh Hi Tông vẫn quan sát cô không lên tiếng.

Trong lòng Tô Di giận phừng phừng, nhưng cũng cảm giác mình nói thật hơi nặng rồi. Cô hiểu mình yêu cái chủ nghĩa đàn ông của anh, chứ không hề chỉ trích như lời nói ban nãy. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, oán khí trong lòng cũng nổi lên. Cô né cánh tay của anh nhảy xuống, bò lên giường, trùm chăn đưa lưng về phía anh.


Qua một lúc lâu, phía sau chăn bị vén lên. Giường hơi lún xuống, bàn tay của anh khoác lên bên hông cô. Cô làm bộ ngủ thiếp đi không nhúc nhích, một lát sau, lại nghe được tiếng hít thở đều đặn vang lên phía sau lưng... anh đã ngủ thiếp đi.

Tô Di hơi giận trong lòng... cô thấp thỏm khó chịu, rối rắm, hối hận; lại hơi mong đợi anh có thể nói lời xin lỗi dỗ dành mình... Mặc dù anh chẳng bao giờ xin lỗi, nhưng cô cũng chưa từng nổi giận không phải sao?

Nhưng vấn đề khó khăn của cô, ở trong lòng người đàn ông lại hoàn toàn không phải là vấn đề, cứ ôm cô ngủ say sưa. Làm cô tức tối giận sôi cả lên.

Qua hai tiếng, Tô Di vẫn mở to mắt không ngủ được. Cô nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, rón rén đẩy cánh tay của Mạnh Hi Tông đang khóa chặc bên hông mình ra, bò dậy len lén chạy ra khỏi phòng.

Tô Di rời khỏi phòng chưa đến 5 phút, Mạnh Hi Tông cũng đã mở mắt ra, ngồi dậy. Anh nhìn chiếc váy nhiều màu của thú tộc để ở bên giường, trầm mặc trong chốc lát, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Dù đã gần 11h, nhưng thời điểm này chính là lúc náo nhiệt nhất của Đại Liệt Phùng. Những máy bay vốn dừng ở bên cạnh khe lớn đã bay mất sạch sẽ. Cũng không thiếu người xếp hàng dài mịt mù chờ đi dạo cảnh ở khe nứt lớn. Mạnh Hi Tông nhìn trong chốc lát, đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, chiếm một cái bàn, rầu rĩ ngồi uống rượu.

Thú tộc là chủng tộc rất nhỏ trong vũ trụ, toàn bộ thanh niên khỏe mạnh đều gia nhập lính đánh thuê. Những người khác trong tộc được sự cho phép của Mạnh Hi Tông, sinh tồn ở thành Dong Binh này. Dĩ nhiên, trừ sỹ quan trưởng cao nhất phòng giữ ở đây, không ai biết người đàn ông loài người anh tuấn trước mắt này chính là đại Boss của bọn họ. Nhanh chóng có mấy người thú đực đã ngà ngà say, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hi Tông.

"Ha ha, người anh em, có ngại ngồi chung không?" Các người thú ngồi xuống rồi mới hỏi.

Ánh mắt Mạnh Hi Tông mới thu hồi khỏi Đại Liệt Phùng, thản nhiên gật đầu với bọn họ.

Những người thú giơ tay hướng về phía rượu thịt trên bàn "Nhiều như vậy, một mình cậu ăn hết không?"

"Các người cứ tự nhiên" Mạnh Hi Tông nói thản nhiên.

Những người thú lập tức nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, nhiệt tình muốn bắt chuyện với anh. Nhưng trong lòng Mạnh Hi Tông đang suy nghĩ chuyện khác, thái độ vẫn cứ hờ hững.

Bất quá chuyện phiếm của các người thú lại hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Hi Tông.

"Cả đêm mày có thể làm mấy lần với vợ mày?"

"Năm sáu lần, còn mày?"

"Thật vô dụng. Thân là thú tộc, không làm được bảy tám lần, thì còn là thú đực sao?"

Một con thú khác xen miệng vào "Tao biết Lão đại có thể làm mười lần một đêm." Nó chỉ vào tên người thú đang cầm lấy cái loa phóng đại âm thanh chào hàng đứng ở trước sân "Lão đại quá trâu rồi."

Bảy tám tên người thú kia nói khinh miệt "Ưu điểm của thú tộc chúng ta chính là sức mạnh, nếu không thì sao có nhiều phụ nữ loài người lại đến đây du lịch? Cái của đàn ông loài người vừa ngắn vừa nhỏ, còn không có kinh nghiệm, không thỏa mãn được. Ha ha"

Nói tới đây, mấy người thú đều không hẹn mà cùng nhìn về phía vẻ mặt trầm tĩnh của Mạnh Hi Tông.

"Này, người anh em, xem cậu không tệ, có muốn đại ca dạy cậu hay không?" Một người thú nồng nặc mùi rượu bước tới, giơ tay nắm lấy bả vai của Mạnh Hi Tông "Cậu được mấy lần?"

Bất quá Mạnh Hi Tông cũng xem bọn họ như những binh lính dưới cấp bình thường của mình. Nghe bọn họ khoác lác lung tung, chê bai loài người, cũng không tức giận, ngược lại chỉ cười.


Nụ cười này làm các người thú khó hiểu "Cậu cười cái gì chứ? Không tin anh à? Cậu cậu cậu cậu, không phải bị bất lực chứ?"

Lại có người nói "Anh chàng đẹp trai như vậy lại bất lực à, có lấy vợ chưa?"

"Mười lăm lần" Bỗng nhiên anh để ly rượu xuống, nói thản nhiên.

Cả đám thú yên lặng như tờ.

Một lát sau, tên đầu đàn người thú lắc đầu điên cuồng "Không thể nào, không thể nào. Thân thể cậu nhỏ nhắn như vậy thôi mà." Thật ra vóc người của Mạnh Hi Tông thuộc loại cao lớn trong loài người. Nhưng cũng không thể cao lớn cường tráng hơn người thú.

Một con thú khác hơi đơn thuần, nói ghen tỵ "Cậu có rất nhiều phụ nữ phải không?"

"Một" Anh uống một hớp rượu

Chúng thú gần như điên cuồng trong nhất thời "Một? Mười lăm lần. Cậu, cậu, cậu khoác lác à?"

"Lần đó là xa cách cô ấy nửa năm" Ánh mắt của anh vừa lướt qua Đại Liệt Phùng trước mặt. Anh phát hiện ra một cảm giác kỳ dị -- Khi anh dùng thân phận là người chồng nhắc đến cô, cũng làm cả lòng anh êm ái.

"Đủ chất đàn ông" Một con người thú vỗ vỗ bờ vai của anh, cười hì hì hỏi "Vợ cậu nhất định cũng rất mạnh, kỹ thuật miệng rất tốt sao? Có thử qua %[email protected]$ không?"

Anh ngước mắt nhìn người thú "Là cái gì?"

Vẻ mặt người thú nhất thời tự đắc "Đây chính là tuyệt chiêu của chúng tôi, thấy cậu là người tốt, mới dạy cậu."

Các người thú cười lăn, tên người thú lúc nãy sáp vào anh, thấp giọng nói "Ngay cả điều này cậu cũng không biết, chỉ là.... phải đặc biết chú ý tiết tấu và độ mạnh yếu của phương hướng..." Cuối cùng thêm một câu "Trong thành có phòng trọ đặc biệt, buôn bán 24h, làm theo yêu cầu trong nửa giờ sẽ giao hàng, chất lượng làm tương đối tốt..."

Các người thú náo loạn đã, rồi kề vai sát cánh đi uống rượu. Mạnh Hi Tông ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn vững vàng, lại vì lời nói của đám người thú lúc nãy mà tâm tính hơi thất thường.

Bỗng nhiên trước mặt vang lên tiếng huyên náo ầm ĩ, tiếng hoan hô từ nhỏ biến thành lớn, từ từ giống như thủy triều, quả thật như muốn đánh thức cả thành phố.

Sau đó, giọng nói của người thú lúc trước chịu trách nhiệm giải thích trò chơi lại vang lên kích động "Các quý ông quý bà, loài người và người thú! Một vị dũng sĩ, mới vừa bay qua toàn bộ hành trình Đại Liệt Phùng. Hắn đã đạt được giải thưởng thần bí của chúng ta. Chúng ta cho tiếng vỗ tay hoan nghênh vị anh hùng này... A, là phụ nữ loài người? Này này này này..."

Mạnh Hi Tông đứng phía xa sau lưng đám người và thú đang vây kín xung quanh, nhìn vào trung tâm của sự chú ý, người phụ nữ của mình một tay cởi ra nón an toàn, thân thể bé nhỏ xinh đẹp đứng trên trung tâm đài trao giải, cười hơi ngượng ngùng, nhưng hơn hết chính là sự hăng hái.

Nhất thời anh không dời được ánh mắt.

Cô nói đúng.

Anh càng phải yêu cô như vậy.

Lần đầu tiên anh ý thức được, anh còn có rất nhiều chỗ phải học tập. Ví như kỷ xảo mà lúc này các anh em thú tộc đã nói, ví dụ như phải làm thế nào để cưng chiều vợ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận