Kiêu Sủng

Ngày hôm sau Tô Di thức dậy rất sớm, Mạnh Hi Tông vẫn còn đang ngủ mê man.

Cô nhanh nhảu chuẩn bị bữa sáng, tự mình ăn trước, lại kiểm tra hết đồ dùng trong nhà một lần. Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, cảm thấy thể lực đã đủ, lại lén lút né tránh sự giám sát của binh lính máy móc, bận rộn cả buổi ở sân sau, lúc này mới vào nhà.

Khi vào phòng ngủ, ánh mặt trời cũng vừa đúng lúc, chiếu lên khuôn mặt của Mạnh Hi Tông. Sắc mặt anh trầm tĩnh, không nhìn ra vui vẻ hay tức giận, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Tô Di cầm khăn lông ấm lên, lau mặt cho anh, rồi đưa nước súc miệng cho anh. Lúc rửa mặt xong, Tô Di thấy sắc mặt của anh có chút nào hồng hào hơn so với hôm qua, trong lòng mới an ổn trở lại.

"Đói chưa?" Tô Di mỉm cười sáng lạn với anh, vào bếp bưng món cháo loãngdinh dưỡng tới, ngồi bên cạnh anh.

Anh liếc nhìn thấy nụ cười điềm tĩnh dịu dàng của cô, vùng vẫy muốn ngồi dậy, giọng nói hơi khàn: "Để tự anh."

Tô Di chợt giơ tay lên, vỗ vỗ khuôn mặt còn hơi lạnh lẽo của anh: "Nghe lời." Sau đó múc một muỗng, đưa đến bên môi anh.

Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này nói với anh, anh hơi ngẩn ra, thấy ánh mắt trong suốt như nước của cô. Môi dày của anh hé ra, ngậm lấy một hớp cháo nóng thơm ngát, chỉ cảm thấy đau đớn khắp người cũng không sánh được với phút chốc dịu dàng thấu xương này.

Ăn cháo xong, Tô Di tiêm và cho anh uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ trong gói nhỏ. Sau khi giải quyết hết thảy, cô mới ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay anh, nhìn anh với vẻ mặt ôn hòa.

"Lương Đồng bị giết, Đại Bích bị nhốt." Mạnh Hi Tông nói chậm rãi, "Tô Di, nếu như có một ngày anh không trở về, em với con phải sống thật tốt."

Tô Di vốn đã duy trì trạng thái bình tĩnh từ sáng sớm, lại bị một câu bất chợt của anh làm cho lộ ra tâm trạng thật sự. Hốc mắt cô lập tức ươn ướt, cơn chua xót giống như thủy triều đánh úp xoang mũi và lồng ngực cô.

"Không được!" Tô Di khó chịu có hơi chút nói không lời, "Bất kể thế nào anh cũng phải trở về."

Mạnh Hi Tông nhìn cô rơi từng giọt từng giọt nước mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới khàn giọng nói: "Được, anh hứa với em."

Hai người nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, Mạnh Hi Tông lại nói: "Tô Di, anh sẽ không chịu thua.Anh sẽ nghĩ hết mọi cách để phản công."

"Em biết." Tô Di đứng dậy, "Em cũng đang cố gắng. Cho anh xem tiến triển của em."


Cô ra ra vào vào, mang mấy rương vào, mở từng rương ra cho anh xem:

"Đây là súng ống vũ khí trong nhà mình. Em đoán chừng người máy sẽ nhanh chóng tước sạch, em chuẩn bị giao nộp một nửa, những thứ khác em đã chôn ở bãi cỏ sau nhà; chôn sâu lắm, bọn họ không phát hiện ra đâu.

Những thứ này là dao kéo, người máy chắc chắn sẽ không để ý đến; em giấu ở trong tủ tường.

Em làm theo cách anh dạy, đào bẫy trước nhà, dùng để phòng bị bất cứ tình huống nào; em cũng giấu những đồ dùng chúng ta chuẩn bị cho con càng sâu dưới đất trong nhà. Cho dù có một ngày người máy muốn diệt sạch chúng ta, em cũng có thể chịu đựng ở bên trong đến khi đứa bé ra đời.

Còn có đây là điện đài vô tuyến trong nhà, lần sau nếu anh có dịp gặp Lăng Yến, bảo cô ấy giúp chúng ta cài đặt tần số mã hóa.Như vậy anh tổ chức phản quân, là có thể tiến hành truyền tin bí mật; thuốc men phòng sẵn em cũng kiểm tra rồi, sau này anh mang bên người chút ít. . . . . ."

Cô còn đang nói, Mạnh Hi Tông đã tóm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào trong ngực.

Những thứ cô làm, anh quét mắt một vòng đã rõ ràng toàn bộ; một vài thứ có lẽ sẽ hữu dụng trong tương lai, một vài thứ hoàn toàn là phí công vô ích. Nhưng cô lại ngu ngốc tự mình làm từ sáng sớm như vậy.

Anh hiểu được, cô biết muốn cho anh biết thái độ và ủng hộ của mình.

Hắn đều hiểu.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, không cần nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Mấy ngày đầu sau chiến tranh, mỗi tinh cầu, mỗi hộ gia đình, đều vượt qua trong lo sợ bất an. Nhưng trong căn nhà này, căn nhà mà người máy canh phòng nhất, lại trôi qua bình thản như những ngày bình thường.

Tô Di chăm sóc Mạnh Hi Tông cẩn thận, rồi tự mình chăm sóc bản thân. Cho đến ba ngày sau, người máy tuyên bố giải trừ lệnh cấm, xã hội khôi phục trật tự bình thường, đám người Giản Mộ An lập tức xông đến nhà Mạnh Hi Tông, lại thấy Mạnh Hi Tông nửa nằm trên ghế sô pha lớn ở phòng khách đọc sách, vẻ ngoài đã tốt hơn rất nhiều.

Theo điều lệ người máy ban bố, trong thời gian một tháng, loài người bắt tay vào làm các loại công việc, từng bước cắt giảm bốn phương diện lương thực, thuốc men, chế tạo và quân đội. Mọi người mỗi ngày phải hoàn thành lao động hạn ngạch, mới có thể có được thức ăn. Toàn bộ Lính Đánh Thuê bị bắt làm quân đội cho đế quốc, người máy bố trí máy móc giám sát ở mỗi chiếc chiếm hạm. Lúc không có nhiệm vụ, tất cả quân nhân phải làm công việc sản xuất chế tạo; lúc có nhiệm vụ, liền đảm đương bộ đội tiên phong, bán mạng thay người máy.

Điều này đối với Tô Di mà nói không phải là tin tốt, theo điều lệ quy định, tất cả quân nhân ngày hôm sau đều phải đến quân bộ người máy mới thiết lập để báo cáo. Cho dù những người bị thương trong chiến tranh lần trước, cũng chỉ được gia hạn thêm mười ngày. Nhưng Mạnh Hi Tông căn bản còn không thể đi lại, vậy có nghĩa là anh sẽ mang vết thương đi lao động. Cũng như những người khác, phụ nữ cũng phải lao động, căn bản không có điều khoản đặc xá đối với phụ nữ có thai.


Tuy nhiên nhất thời chưa nghĩ ra cách nào khác, có một hạm trưởng cân nhắc rồi nói: "Có tìm Carlo Chu hay không. . . . . ."

Mạnh Hi Tông hờ hững liếc nhìn hắn, hắn lập tức không nói thêm gì nữa.

Tô Di hiểu, lúc bọn họ chạy trốn, ba lượt nhảy ba lượt bị người máy đuổi theo, nhất định là bởi vì Carlo Chu. Hơn một phần ba số quân hạm là do tập đoàn Chu thị chịu trách nhiệm chế tạo, hắn muốn táy máy gì đó quả thật dễ dàng. Người đàn ông này nếu như vẫn luôn là người máy ẩn náu trong loài người, vậy cũng quá đáng sợ! Nhưng hắn đến tinh hệ Vĩnh Hằng từ lúc nào? Hắn và Mạnh Hi Tông xưng anh gọi em, ngày rơi vào trong tay Trùng tộc đó, chẳng lẽ đều là ngụy trang?

Mọi người lại bàn bạc một hồi. Chắc chắn trong lòng tất cả các chiến sĩ còn đang mong đợi Mạnh Hi Tông tổ chức bọn họ phản kháng một lần nữa, đoạt lại vùng đất bị chiếm đóng. Nhưng bây giờ là lúc người máy theo dõi chặt chẽ nhất, chênh lệch thực lực quân sự hai bên lại rất lớn. Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định yên lặng theo dõi biến chuyển trước đã, tốt hơn hết là thăm dò thực lực và phương pháp khoa học kỹ thuật của người máy, suy nghĩ thêm rồi tấn công bất ngờ.

Mấy ngày sau, quân y mỗi ngày đều tới nhà đổi thuốc, khám chữa vết thương cho Mạnh Hi Tông. Vết thương của anh lành rất mau, nhưng lần này bị thương nặng, bác sĩ cũng hết cách, nói tốt nhất là có thể nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng, Tô Di chỉ có thể cười khổ.

Đứa bé trong bụng Tô Di vẫn rất khỏe mạnh. Nghĩ đến còn bốn tháng nữa là có thể nhìn thấy đứa con đầu tiên, trên người Tô Di lại tràn đầy sức lực.

Người máy hoàn thành tổng điều tra dân số căn cứ này nhanh chóng. Đài truyền hình thông báo ngoại trừ những người bị thương nặng, tất cả loài người mỗi ngày phải hoàn thành mười bốn giờ lao động. Ở đây, công việc lao động đàn ông phải làm là chế tạo máy bay chiến đấu; công việc lao động của phụ nữ chính là khai thác và tinh luyện khoáng thạch.

Ngày đầu tiên xong việc trở về, Tô Di mệt mỏi hai chân như nhũn ra. Vừa vào nhà đã nằm xuống cạnh Mạnh Hi Tông, ước chừng nằm nửa tiếng mới đứng dậy đi nấu cơm. Mạnh Hi Tông vẫn chưa thể đi lại, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, đè nén lửa giận làm hốc mắt anh đỏ ngầu.

Ngày hôm sau anh nói gì cũng không cho Tô Di ra khỏi cửa.

"Nếu như nhất định phải đi, anh đi." Anh nắm chặt tay cô, chính là không để cho cô đi. Tô Di nhanh chóng rơi nước mắt, liên tiếp đảm bảo những phụ nữ khác trên bãi lao công đều biết thân phận của mình, rất quan tâm tới mình. Nhưng Mạnh Hi Tông vẫn không đồng ý.

Tâm trạng thấp thỏm đến buổi trưa, nhưng người máy lại không tới bắt con cá lọt lưới như cô đây. Lúc xế chiều, lại có người gõ cửa.

Mạnh Hi Tông chống gậy, cầm dao dắt Tô Di, từ từ đi tới bên cửa. Cửa mở hé ra, thấy người bên ngoài, Mạnh Hi Tông ngẩn ra, lạnh lùng mở cửa ra, bảo Tô Di đỡ, ngồi lên ghế sô pha.

Tô Di quay đầu nhìn lại, lại là Carlo Chu sa sầm mặt, đi vào.


Không, là Hình Kỳ Lân.

Gương mặt hắn vẫn điển trai như xưa, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, đi tới bên sô pha, vẫn giống như rất nhiều lần trong quá khứ, không để ý tới người khác ngồi xuống.

"Vết thương khá hơn chút nào chưa?" Hắn nhìn Mạnh Hi Tông.

Ánh mắt Mạnh Hi Tông sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, không hề trả lời.

Lời nói của Hình Kỳ Lân dường như bị chặn đứng, dừng một chút mới nói: "Mạnh Hi Tông, lúc máy móc tấn công, tôi mới biết mình là người máy."

"Rốt cuộc anh có chuyện gì?" Tô Di không nhìn tiếp được nữa, cả giận nói, "Tôi cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu chồng tôi. Nhưng trong chiến tranh lần này, người bị anh gián tiếp giết chết e rằng không đếm xuể!"

Hình Kỳ Lân nhìn Tô Di: "Chị dâu, tôi đã đánh tiếng cho đội phòng giữ ở đây, về sau chị không cần đi lao động nữa, an tâm nuôi con lớn. Thiếu thức ăn, tôi sẽ sai người đưa tới. Nhưng Hi Tông là đối tượng chú ý đặc biệt của sĩ quan chỉ huy Hình Nghị, tôi không thể miễn trừ lao động bắt buộc của anh ấy."

Mạnh Hi Tông yên lặng, tim Tô Di ngừng đập.

Thứ Hình Kỳ Lân cung cấp, chính xác là thứ hiện giờ họ cần nhất. Còn tiếp tục lao động trong thời gian dài như vậy, cô thật sự sợ rằng đứa bé sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Hình Kỳ Lân rốt cuộc ôm mục đích gì? Hắn là người máy, sao lại giúp loài người?

Dường như cảm thấy được nghi ngờ của họ, Hình Kỳ Lân lãnh đạm nói: "Chúng ta có lẽ không cùng chủng tộc, nhưng tôi vẫn coi hai người là anh trai và chị dâu. Hai trăm năm trước tôi phát hiện ra tinh hệ này để ẩn náu, chính là chuẩn bị cho lần máy móc tấn công này. Điều này đối với tôi mà nói chỉ là một nhiệm vụ quân sự, hi vọng hai người có thể hiểu."

Mặt Mạnh Hi Tông liền biến sắc, đang định nói, Tô Di lại giành lên tiếng trước anh: "Hai trăm năm trước?"

Hình Kỳ Lân gật đầu: "Chặng đường di chuyển trong vũ trụ của các người, tính theo mấy ngàn năm ánh sáng; mà phạm vi di chuyển của nền văn minh cơ giới đầu tiên của chúng tôi, đã đạt tới trên trăm triệu năm ánh sáng. Khi tài nguyên của một tinh cầu cạn kiệt, chúng tôi sẽ dùng quân nhân ưu tú lái máy bay chiến đấu tới cự ly năm ánh sáng xa hơn. Phần lớn những người máy này sẽ chết bởi vì năng lượng cạn kiệt; cũng có một phần cực nhỏ may mắn, sẽ phát hiện ra nền văn minh mới, thí dụ như tôi. Sau khi tới đây, tôi mô phỏng theo cuộc sống của Carlo Chu và cha hắn."

"Mô phỏng?" Tô Di nghe vậy càng lúc càng sợ hãi.

"Đúng vậy." Hình Kỳ Lân nói, "Vì để cho đại quân tấn công càng thêm thuận lợi, tôi sẽ mô phỏng con người có tầm quan trọng chút ít. Carlo Chu thật sự đã chết từ lâu. Tôi mô phỏng vẻ ngoài của hắn, tính cách của hắn, sở thích của hắn, tất cả mọi thứ của hắn. Vì để mô phỏng cho chân thật, thậm chí ngay cả bản thân tôi cũng không biết, mình là người máy. Cho đến khi đại quân theo tín hiệu tôi phát ra từ rất lâu trước kia, hành trình mấy vạn năm ánh sáng đến đây. Tín hiệu phóng xạ đó, chính là để đánh thức tôi."

"Nếu như chính anh cũng không biết mình là ai, tại sao lại cài tín hiệu lên máy bay chiến đấu của chúng tôi?" Tô Di cả giận nói.

Một tay Hình Kỳ Lân xoa trán. Đây là động tác cực kỳ thường gặp khi hắn là Carlo Chu, bởi vì hắn thường nhức đầu. Mà giờ khắc này hắn làm vậy, chỉ là bởi vì thói quen.

"Có lẽ trong cơ thể tôi đã sớm thiết lập chương trình." Hắn lẳng lặng nói, "Tôi không nhớ mình đã từng làm gì. Nhưng thân là người đế quốc, cho dù ý thức minh mẫn, tôi vẫn làm như vậy."


"Nếu như hôm nay cậu tới chỉ vì nói cho chúng tôi biết những thứ này,cậu có thể đi được rồi." Mạnh Hi Tông cười lạnh nói, "Cậu có trách nhiệm của cậu, tôi cũng có trách nhiệm của tôi."

Hình Kỳ Lân gật đầu: "Tôi không cần sự tha thứ của hai người, lợi ích của Đế Quốc đối với tôi là quan trọng hơn cả. Nhưng tôi muốn cho hai người biết, trong lòng tôi, trong lòng một người máy, tình bạn với Hi Tông cũng là chân thật. Tôi sẽ làm hết khả năng của mình, bảo vệ nhà hai người không bị thương tổn. Hôm nay tôi tới đây, chỉ nhắc nhở một tiếng." Hắn nhìn Tô Di, "Đừng cho Hình Nghị biết chuyện cự thạch trận."

Tô Di hoảng sợ, Mạnh Hi Tông liền biến sắc mặt. Lại nghe Hình Kỳ Lân nói: "Tôi đã thủ tiêu nhật ký phi hành của mấy tướng lĩnh cao cấp về trận chiến kia rồi. Anh cũng nên bảo cấp dưới đừng đề cập với người máy. Nếu như Hình Nghị biết chị dâu có thể đánh thức cự thạch trận, nhất định sẽ rất hứng thú. Như vậy sẽ rất phiền toái."

Hình Kỳ Lân để lại một chiếc điện thoại di động rồi đi. Hắn nói cho họ biết, đây là mạng lưới liên lạc nội bộ của người máy. Nếu như họ gặp phải khó khăn gì, dùng chiếc điện thoại này tìm hắn.

Mạnh Hi Tông yên lặng rất lâu, mới nói với Tô Di: "Em làm rất đúng. Hiện giờ hắn rất có ích với chúng ta."

Lúc trước Tô Di nhiều lần ngăn cản chuyện Mạnh Hi Tông tức giận, biết trong lòng anh có mấy phần tình cảm đối với người anh em trước kia này, cho nên hôm nay mới không thể nào tha thứ hắn.

Cô cũng sẽ không tha thứ cho Hình Kỳ Lân. Mà tình thế bây giờ, có sự lo liệu của Hình Kỳ Lân, tình hình của họ ít nhất sẽ khá hơn chút.

Sau khi Hình Kỳ Lân rời khỏi nhà Mạnh Hi Tông, đi máy bay chuyên dụng về thẳng Tự Do Thành ở Bắc bán cầu. Dinh thự trước kia của Mạnh Hi Tông, giờ đây bị chuyển thành Tổng bộ chỉ huy của người máy.

Hắn vừa đi vào phòng khách của biệt thự, vừa chạm mặt đã nhìn thấy một cái lồng hợp kim khổng lồ có chiều cao bằng hai người —— Đại Bích toàn thân trần trụi, ngồi ở trong góc lồng. Tay cô ôm đầu gối, cặp mắt màu đen vẫn mở, nhưng trống rỗng như người chết.

Hắn chưa tình có giao tình gì với Đại Bích, thấy cô ấy như vậy cũng không có ý nghĩ thương xót. Hắn đi lên tầng hai, vừa mới vào thư phòng đã phát hiện Hình Nghị đang cầm lên một quyển sách của Mạnh Hi Tông nhìn.

"Ngài sĩ quan chỉ huy, loài người đang sinh hoạt theo điều lệ ngài ban bố, dây chuyền sản xuất máy bay chiến đấu, đạn dược và người máy mới đã bắt đầu xây dựng. Tôi sẽ đốc thúc bọn chúng bằng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu sản xuất." Hắn cung kính nói.

"Hình Kỳ Lân." Hình Nghị để quyển sách xuống, con mắt đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, "Cậu khiến tôi rất thất vọng."

Hình Kỳ Lân kinh hãi, lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: "Anh hai, sao anh lại nói vậy?"

Hình Nghị thở dài, chắp tay nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Cậu chìm vào nhân vật Carlo Chu quá sâu. Loài người tất nhiên ưu tú, nhưng nền văn minh nhân loại này không phải đối thủ của chúng ta. Cho dù văn minh cơ giới đầu tiên xuất phát từ loài người, nhưng đã ưu tú gấp loài người mấy lần từ lâu. Hình Thương thì bỏ đi, hắn là kẻ bị bệnh thần kinh. Nhưng cậu vẫn là quân nhân xuất sắc nhất đế quốc, cậu và tôi liên thủ thực hiện thành công ba lượt chiếm đóng—— Thú Tộc của tinh hệ Ban Mã, Trùng tộc của chòm sao tiên nữ, Nhân Tộc thuộc hệ hằng tinh. Nhưng lúc này đây, cậu có vẻ mất đi nguyên tắc của mình."

Lúc trước Hình Kỳ Lân gắng sức khuyên Hình Nghị bỏ qua cho tàn binh của lính đánh thuê; Lại trong lúc Hình Nghị muốn giết chết Mạnh Hi Tông thì dũng cảm đứng ra. Hắn sớm đoán được Hình Nghị sẽ sinh nghi, vẻ mặt không thay đổi nói: "Anh hai, em vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình, em trung thành với chủng tộc của mình. Giữ lại Mạnh Hi Tông, chỉ là bởi vì tài hoa của người này có thể sử dụng cho chúng ta. Nếu như tùy tiện giết hắn, e rằng rất nhiều loài người cũng sẽ liều mạng phản kháng. Chúng ta cần chính là ích lợi, không phải tàn sát."

Giọng nói của Hình Nghị giống hệt thân thể hắn, lộ ra sự lạnh lẽo như kim loại: "Vậy sao? Vậy cậu không tuân theo kỷ luật quân sự cơ bản, thủ tiêu nhật ký phi hành của loài người, lại vì che giấu gì đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận