Trong mộng, nàng chỉ vào thiếu niên sắc mặt tái nhợt tức giận mắng, cũng không nhớ rõ đã mắng gì, nhưng cái loại cảm giác ân đoạn nghĩa tuyệt này thật sự là làm cho người ta khó có thể quên được...Chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy vậy? Tuy rằng chỉ là nằm mơ, cũng không thể tùy tiện mơ thấy nam nhân khác chứ!Cho nên khi Thôi Cửu hỏi lại, nàng liền cố tình nói sang chuyện khác, cắt đứt những lời nói trước đó.Nhưng nghĩ đến lúc mình trước khi đi ngủ, phu quân cố ý nhắc tới lời nói của Tử Du công tử với nàng, Miên Đường luôn cảm thấy điều này rất kỳ lạ, chẳng lẽ, trước đây mình có quen biết Tử Du kia sao? Nàng tiên nghĩ đến giấc mơ, càng nghĩ lại càng bất an, rốt cuộc thừa dịp phu quân đi ăn cơm, vụng trộm kéo Lý ma ma đến hỏi.Nghĩ đến chủ tử vừa mới dặn dò qua, thấy thời cơ đã đến không ngại tiết lộ chút tin tức cho Liễu tiểu nương tử, xem nàng có thể nhớ ra người tên Lục Văn hay không, Lý ma ma liền cảm thấy có chút đau đầu.Vừa không thể để cho tiểu nương tử sinh ra lòng đề phòng, lại phải hàm súc dẫn nàng nhớ tới cái gì đó.
Trình độ khảo nghiệm tài nghệ nói suông gây khó dễ này này cũng quá gian nan đi!Cuối cùng bị Miên Đường hỏi đến nóng nảy, Lý ma ma dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, đen mặt đem lời nói thẳng tắp phun ra: “Hắn là tình nhân lúc trước của phu nhân...”Lời này vừa nói ra, mắt hạnh của Miên Đường đều muốn trừng đến rớt ra, đem một chén canh táo đang uống dở trượt tay rơi xuống đất, nàng không khỏi cao giọng nói: “Lý ma ma, ngươi đang nói bậy cái gì vậy?”.Nói thật ra, bị tiểu nương tử ném chén hét lên như vậy, người đã quen với quýnhân quan lớn, Lý ma ma không sợ hãi thế nhưng trong lòng cũng khẽ run lên, chỉ cảm thấy tiểu nương tử ngày thường vẫn luôn dịu dàng, lại có thể hung dữ đến như vậy...!Nếu đã nói ra, phần còn lại rất dễ dàng.
Lý ma ma tuân thủ tâm tư chết sớm siêu sinh sớm, cứng rắn bang bang tiếp tục nói: “Phu nhân trước khi mất trí nhớ từng cùng hắn qua lại một đoạn thời gian, phu nhân có từng nhớ tới chút nào không?”Miên Đường giống như bị đè ép huyệt vị, liên tưởng đến cảnh tượng trong mơ lúc trước của mình, dĩ nhiên là có chút á khẩu không nói nên lời.
Nhưng nàng không tin trước khi mình mất trí nhớ lại không tuân thủ nữ tắc như vậy, không tận tâm hòa hợp với phu quân tuấn dật, lại cùng tên công tử quỷ quái kia lăn lộn!Cái này...!Cái này, chẳng lẽ lúc trước đầu óc nàng cũng bị hỏng, quả nhiên là không phân biệt được đâu mới là ngói ngọc bích? Vì thế nàng nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể...!Làm thế nào có thểnhư thế được? Phu quân, phu quân chàng có biết không?” Bộ dáng thất thần của Miên Đường cũng quá điềm đạm đáng thương đi, tâm địa cứng rắn của Lý ma ma hao phí không sai biệt lắm, liền mềm nhũn nói lời trấn an: “Chuyện của người, chủ nhân đều biết, ngài ấy nói với nô gia, sẽ khoan dung tha thứ cho người.”Đó là sự thật.Vương gia từng nói với bà, đợi đến khi xử lý xòn chuyện phản tặc Núi Ngưỡng, trạch viện ở phố Bắc kia sẽ thưởng cho nữ tử thất tiết cô độc không nơi nương tựa này.
Có thể thấy được Vương gia dù sao cũng là người khoan dung, nhìn Liễu Miên Đường bản tính hiền thục, là một nữ nhân mệnh khổ, liền cho nàng một nơi để trở về, coi như là vận mệnh nhiều chông gai có chút chuyển biến.Thế nhưng Liễu Miên Đường nghe được Thôi Cửu biết, cả người đều ngã xuống ghế.Trong nháy mắt, nàng hoàn toàn hiểu được, vì sao lúc trước mình vừa tỉnh lại, Lý ma ma luôn trưng ra gương mặt đen đối với mình, ánh mắt đầy chán ghét.
Mà phu quân luôn cùng mình lễ phép lại lộ ra chút xa cách, cho dù ngủ chung một giường, cũng tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì* nửa bước.*E (Lôi Trì): tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc.Dùng thành ngữ T¥ ( Tuyệt đối không dám vượt qua Lôi Trì một bước) ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.Hóa ra...!Vốn dĩ phu thê bọn họ sớm đã có khe hở, mà nàng thế nhưng Tỳ bà biệt bão*, cho phu quân đội một cái nón xanh thật lớn!*ERIJ (Tỳ bà biệt bào): Ý chỉ những người phụ nữ tái giá, cũng có nghĩa là hai long không chung thủy…Nghĩ đến mình trước khi mất trí nhớ không hiểu chuyện như vậy, Miên Đường cực kỳ ảo não, hận không thể túm lấy mình khi đó, hung hăng tát mấy cái.Chẳng lẽ là bởi vì phu quân ở bên ngoài học tập gặp gỡ bằng hữu, không ở trong nhà, nàng mới nổi lên tâm tư tịch mịch, bị nam tử lỗ mãng trêu chọc, nhất thời tâm chí không kiên định, phạm phải sai lầm lớn?Nghĩ đến nam tử hôm nay tên Tử Du kia, lại dám tùy tiện xuất hiện trước mặt phu quân, công nhiên khiêu khích, tặng cho mình phần tiền thưởng chó má kia, Miên Đường xấu hổ phẫn uất cực kỳ tức giận!Tên công tử phóng đãng nhà nào? Đây là muốn cưỡi lên đầu phu quân nàng sao!Miên Đường kế tiếp lại muốn tiếp tục truy vấn chi tiết Lý ma ma về sai lầm trước kia, Lý ma ma lại bị hỏi thẳng mặt, cảm thấy sau khi mình chết đi, có thể bởi vì nói dối quá nhiều, mà bị giam vào địa ngục...Bà chỉ có thể đen mặt lại múc cho Miên Đường một chén canh ngọt, nói: “Chuyện này che giấu kỹ như vậy, lão nô làm sao biết được? Còn phải phiền phu nhân tự mình suy nghĩ kỹ...!Suy nghĩ thật kỹ, nghĩ đến cái gì, nhớ là phải nói với chủ nhân là được.”Miên Đường cảm thấy Lý ma ma nói chuyện đúng là hồ đồ, cho dù nàng thật sự nhớ tới chuyện sai lầm của mình thì phải nói với tướng công như thế nào? Chẳng lẽ muốn rắc một nắm muối thô mặn chát lên vết thương của tướng công sao?Bây giờ, tất cả những gì nàng nghĩ là: nàng không thể xin lỗi tướng công!Về phần chuyện cùng tên công tử bệnh quỷ trước kia, cũng bởi vì áy náy, cho nên dứt khoát ngay cả nghĩ cũng lười nghĩ..