Lý ma ma và tướng công tuy rằng bởi vì nàng bị bệnh rồi mất trí nhớ, mà vẫn đối đãi với nàng như thường, cũng đem chuyện xấu này che giấu lâu như vậy, nhưng nàng làm sao có thể làm bộ thản nhiên, cái gì cũng chưa từng xảy ra đây? Vì thế khi Thôi Cửu ăn cơm ở phòng ăn, bước vào trong phòng, liền nhìn thấy tiểu nương tử vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, lần nữa lục tìm khơi dậy đại lễ phu thê, quỳ gối thật sâu, hai tay đặt ngay ngắn, kính cẩn hỏi: “Quan nhân hôm nay đi đường mệt mỏi, có muốn nô gia bóp chân cho quan nhân một lát, thư giãn gân cốt hay không?”Thôi Hành Chu hơi nhướng mày, Liễu nương tử đã lâu không có lễ nghĩa chu toàn như vậy.Có lẽ là sau khi đến Linh Tuyền trấn, hắn đến phố Bắc quá thường xuyên, làm cho tiểu nương tử này tự giác quen thuộc với hắn, lâu ngày, càng thân thiết, cũng liền buông lỏng lễ nghĩa.Hôm nay, không biết vị Liễu nương tử này đến tột cùng là làm sao, lại lần nữa khơi dậy bộ dáng Cử án tề mi*, lấy vi phu làm trời.*E ( CỬ ÁN TỀ MI): nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)*“Không cần, đêm nay có bằng hữu mời, tới Bỉnh Chúc chơi cờ, nàng ngủ trước đi, một lát nữa ta sẽ đi ra ngoài.”Nhưng hắn vừa khéo léo cự tuyệt, Liễu tiểu nương tử thế nhưng đỏ bừng vành mắt: “Phu quân, nếu chàng ghét bỏ ta, liền ném cho ta một tờ hưu thư, ta cũng sẽ không làm phiền chàng, nếu không cứ dao nhọn chậm cắt thịt như vậy, ta và chàng đều không dễ chịu!”Thôi Hành Chu tuy rằng phân phó Lý ma ma thăm dò một hai câu, nhưng cũng không biết Lý ma ma vừa rồi nói cái gì, nhìn bộ dạng Miên Đường khóc đến mắt sưng đỏ, hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Nàng đang nói cái gì vậy?”Liễu Miên Đường cắn răng, nói những lời Lý ma ma nói cho hắn biết.Tính tình của nàng từ trước đến nay thoải mái, tuy rằng phu quân là lang quân như ý khó có được, nhưng mình có lỗi với hắn trước, dựa vào cái gì muốn phu quân phải nhìn bản thân mình dơ bẩn như vậy, suốt ngày phải trốn tránh, nháo đến mức có nhà mà không thể trở về?Nếu thật sự là lỗi của nàng, hắn bỏ nàng cũng là chuyện nên làm!Thôi Hành Chu nghe xong, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói ra được lời Lý ma ma có chỗ nào sai.Lý ma ma vì khơi dậy hồi ức của tiểu nương tử về Lục Văn, đem Lục Văn kia nói dối thành tình nhân của nàng, nhưng so với sự thật cũng không khác biệt mấy.Nhưng mà lời nói đến bên miệng Thôi Cửu, lại hơi dừng một chút, liền thay đổi bộ dáng: “Là hắn mưu đồ bất chính, mấy lần dụ dỗ nàng, nàng chưa cùng hắn tằng tiu..."Lý ma ma tuy rằng nói sự thật, nhưng nói cũng không khỏi quá khó nghe! Nếu là một nữ tử chịu không được chuyện này, chợt nghe nói mình đã từng làm chuyện xấu như vậy, chẳng phải là muốn xấu hổ phẫn nộ mà chết sao?Sau khi dẹp loạn Núi Ngưỡng, Liễu Miên Đường tóm lại là muốn làm người đứng đắn, nàng có thể tự mình nhớ ra là tốt nhất, nhưng nếu thật sự nhớ không nổi, hắn cũng không muốn trực tiếp nói ra chuyện nàng bị sơn tặc bắt cóc, chịu nhục mất đi danh tiết.Hoài Dương vương rất ít khi cân nhắc chu đáo cho người khác như vậy.
Bất quá nhìn nữ tử này bản tính không xấu, là người chân thành, liền cho nàng một phần thể diện sau này đi.Liễu Miên Đường đã chuẩn bị cùng phu quân hòa ly, không nghĩ tới từ trong miệng phu quân, lại nhận được chân tướng trong sạch của mình.Trong lúc nhất thời, nàng thở phào nhẹ nhõm, thật sự ngừng bi thương, giọng mũi rất nặng nói: “Phu quân, chàng vì muốn để ta yên tâm, nên đang nói dối sao?”Đôi mắt Miên Đường là bộ phận trêu ghẹo người nhất, ngày thường là quyến rũ xinh đẹp nhìn ngó xung quanh, mà hiện tại dưới ánh nến, lại là một đôi mắt đào nhi khóc đến phiếm hồng, cho dù là nam tử có nội tâm cứng rắn nhất, đối diện với hai mắt đẫm lệ của nàng, đều sẽ bị ngâm đến mềm nhũn.Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay dài thay nàng lau nước mắt, nửa thật nửa giả nói: “Nếu nàng thật sự cùng người nọ thông đồng làm bậy, ta há có thể khoan dung cho nàng như hiện tại được?”Đó là sự thật.
Nàng chỉ là nữ tử bị sơn tặc cướp đi, bị ép chịu nhục, hắn đương nhiên sẽ không khiến nàng phải quá khó xử.
Nhưng nếu nàng và tên phản tặc kia thật lòng kết làm phu thê, như vậy chính là đồng đảng với phản tặc, hắn sẽ có biện pháp trừng trị nàng...Bất quá lời nói của Thôi Hành Chu, giống như ánh mặt trời xua tan mây đen, xua tan nỗi buồn trong lòng Miên Đường.
Lý ma ma ước chừng bởi vì là người cổ hủ, thấy nàng cùng thư sinh tên Tử Du kia nói chuyện với nhau vài lần, liền nghi ngờ nàng không tuân thủ nữ tắc.
May mà phu quân nhìn rõ mọi việc, hiểu được ẩn tình nàng thật ra là trong sạch.Nhưng có thể đoán ra rằng, phu quân Thôi Cửu lúc ấy cũng ghen tuông tức giận, sau đó lại lạnh nhạt với mình, ước chừng cũng là bởi vì giận dỗi.
Khó trách hắn không vui khi nàng cùng thần y Triệu tiên sinh nói chuyện với nhau.Đều là bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm a!Mặc kệ như thế nào, đều là nàng không đủ cẩn thận trước, để cho Tử Du, Triệu tiên sinh thiếu chút nữa có chỗ trống để chui vào.
Từ đó trở đi, trong lòng nàng chỉ chứa một mình phu quân, nam nhân khác, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái!Chỉ là Thôi Cửu dỗ phu nhân nửa ngày, mắt thấy “Buổi hẹn chơi cờ” không đi được nữa.Thanh Châu có lệnh giới nghiêm ban đêm.
Hắn mang danh tiếng “Thương nhân Thôi Cửu”, không tiện ra khỏi khách điểm lắc lư trên đường, đương nhiên, liền phải nghỉ ngơi cùng Liễu nương tử một đêm.Có lẽ giữa “phu thê” đã cởi bỏ được nút thắt trong lòng, đêm đó, Miên Đường dính người lợi hại, phải ôm cổ hắn mới có thể ngủ yên.Lúc thức dậy sớm, Miên Đường đưa Thôi Cửu ra cửa cũng lưu luyến không rời, chỉ là quan nhân giống như không ngủ ngon, đáy mắt hiện ra tơ máu, nói chuyện cũng không nhiều, chỉ trầm mặc ăn cháo, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái!Tuy rằng phu quân hiện tại đối đãi với nàng vẫn có chút tương kính như tân, cũng không có thân thiết không có khoảng cách như phu thê bình thường.
Nhưng Miên Đường cảm thấy cuộc sống với hắn còn dài, giống như núi cao thì tuyết dày, luôn có mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở, tuyết dày hóa thành dòng nước chảy xiết..