Liễu Nguyệt Nhi rửa mặt xong đi tới phía trước, thấy Triệu Hổ, Trần Ân Trạch trong trời lạnh chỉ mặc một chiếc áo choàng ngắn ở trong sân đánh quyền, nhìn bọn họ trên trán đều lấm tấm mồ hôi, quả nhiên cũng không sợ trời lạnh, Lâm Phược và Chu Phổ ngồi ở tay vịn hành lang nói chuyện, thấy Lâm Phược trên đầu gối rút ra khỏi vỏ một cây đao thân sáng như tuyết, quần áo cũng một màu trắng bạc, Liễu Nguyệt Nhi trong lòng nghĩ Lâm Phược sáng sớm chẳng những không chịu đọc sách, đem bả đao trong ngực làm cái gì?
- Chân tốt hơn rồi, quải trượng vẫn muốn dùng sao? Ta và công tử bận tới nửa đêm.
Chu Phổ thấy Liễu Nguyệt Nhi chống quải trượng đi ra, cười nói.
Liễu Nguyệt Nhi còn tưởng rằng chẳng qua Lâm Phược để Chu Phổ làm giúp, không nghĩ tới Lâm Phược cũng giúp đỡ tới nửa đêm, liền nói lời cảm tạ:
- Nguyệt nhi đa tạ công tử cùng Chu gia.
- Không việc gì!
Chu Phổ lơ đễnh phất tay,
- Nàng chân bị thương, hai ngày này không cần chuẩn bị điểm tâm cho chúng ta, về sau để cho Triệu Hổ hoặc Ân Trạch đến làm.
Liễu Nguyệt Nhi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Phược một cái, nàng còn tưởng rằng điểm tâm hôm nay là Chu Phổ bọn họ làm, không ngờ Lâm Phược dậy từ sáng sớm. Nàng cũng không nói thẳng, chỉ cho rằng đây là bí mật giữa nàng và Lâm Phược, loại tâm tư này chính nàng cũng nói không lên lời.
- Hai ngày nay, nàng hãy nghỉ ngơi nhiều, không nên tùy ý đi lại.
Lâm Phược đưa Liễu Nguyệt Nhi trở về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm qua nhìn thấy nàng ở trước cửa sổ thăm dò nhìn sang phòng mình, ít nhiều có chút nghi ngờ khó hiểu, xem ra chính mình lo lắng rồi.
Đưa Liễu Nguyệt Nhi đi, Lâm Phược đem chuyện ngày hôm qua cùng Tô Mi gặp Chu Phổ nói tỉ mỉ một lần, có ba nghìn lượng bạc lót tay của Tô Mi, bốn mươi con ngựa tốt còn lại đó liền không phải gấp gáp đưa ra. Lại nói chuyện của Tiền Tiểu Ngũ, Lâm Phược muốn Chu Phổ đích thân đi một chuyến, xác nhận sự trung hâu thành thực của Tiền Tiểu Ngũ, sẽ không là cái gai của Khánh Phong Hành.
Sáng sớm, Lâm Phược mang theo Triệu Hổ dắt hai con ngựa đi bộ Lại Giang Ninh cùng Tuyên Phủ Sứ ti nha môn Giang Đông lao vào độc, Liễu Nguyệt Nhi cử động không tiện, nên Trần Ân Trạch đành ở lại nhà.
Quan viên địa phương triều đình lấy quyền hạn nặng nhẹ phân chia ba loại chủ quan, tả quan, chúc quan, quan phủ huyện cùng tả quan đều do triều đình sắp đặt, như các chức quan Tri phủ, tri huyện, thông phán, đồng tri, Huyện thừa, giáo dụ…., hoặc do Hoàng đế đích thân chỉ bảo hoặc bộ Lại lựa chọn phái đi, bộ Lại Giang Ninh chỉ có thể giương mắt nhìn, quan lại địa phương cũng không được nhúng tay vào; quan lại các phủ huyện, thì do các nơi Tuyên Phủ sứ ti nha môn nhặt tuyển. Vì chiếu cố mặt mũi nha môn bộ Lại Giang Ninh, quan lại của phủ huyện quận Giang Đông do nha môn bộ Lại Giang Ninh và nha môn Tuyên phủ sứ ti Giang Đông cùng con em huân tộc các nơi nhập học, giám sinh Quốc Tử Giám Giang Ninh cho đến cử nhân công danh đầy mình, tuyển chọn trong các tú tài.
Trên thực tế, Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông và bộ Lại Giang Ninh sau khi từ kinh đô qua phương bắc luôn khắc khẩu không ngừng với các quan lại địa phương, hiện tại đã hình thành thông lệ, quyền chọn nhân sự của bộ Lại Giang Ninh được giới hạn tuyển chọn trong mười hai huyện của phủ Giang Ninh.
Lâm Phược nếu muốn lấy được một chức quan, thì cần đích thân đến hai nha môn này chờ tuyển chọn.
Thứ bậc trong cử nhân, công danh trong người, có được tư cách địa vị, ngược lại không nhất định phải làm quan. Quan viên tích lũy trên công văn của bộ Lại Giang Ninh cũng hơn trăm người, thế nhưng số quan viên hàng năm của mười hai huyện của phủ Giang Ninh thiếu chỉ vài người, cầu nhiều cung ít, nếu muốn đạt lấy một chức quan cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông tốt một chút, nhưng Lâm Phược không muốn rời khỏi Giang Ninh, chỉ có thể ở Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông, Án Sát Sứ ti Giang Đông cùng Đề Đốc Giang Đông ở Ninh Giang mưu cầu lấy một chức quan, cơ hội đó so với đưa một thân một mình đến bộ Lại Giang Ninh còn thấy mơ hồ hơn.
Bất kể là bộ Lại Giang Ninh hay là nha môn Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông, Lâm Phược đều không có biện pháp gì, quay đầu đơn độc rời đi.
Ở trong thành Giang Ninh không được phi ngựa, rời khỏi hai nha môn, Lâm Phược và Triệu Hổ cưỡi ngựa tới ngõ Bá Ki đã qua giờ cơm trưa.
Lâm Phược và Triệu Hổ dắt ngựa vào trước sân, nhìn chiếc xe ngựa dừng trong sân, trong lòng kỳ lạ, thấy Trần Ân Trạch đi ra giúp hắn dắt ngựa, hỏi:
- Có khách ở trong?
Thầm nghĩ rằng nhà Cố Ngộ Trần không thể vào thành nhanh như vậy, lại nói bọn họ cũng không biết chính mình ngày đầu tiên tiến vào Giang Ninh đã đặt chân ở trong này.
- Tú tài, là ta…
Lâm Phược ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Cảnh Trung và vị khách trung niên từ trong phòng khách đi ra. Người trung niên kia hai tay bắt chéo sau lưng, đứng ở trước hành lang cùng Lâm Phược cao giọng nói:
- Nhận được thư báo ở Thượng Lâm, vẫn luôn luôn tính ngày mọi người tới Giang Ninh, Cảnh Trung hôm nay tới đây, mới biết mọi ngươi đã tới Giang Ninh rồi…
- Cảnh Trung ngươi sao lại tới đây?
Triệu Hổ thấy Lâm Cảnh Trung, vui không kìm được, sốt ruột đi qua đi lại kéo tay ở thân thể gầy yếu của gã đánh một cái.
- Có một thuyền hàng hóa vận chuyển tới Giang Ninh, Thất phu nhân sai ta theo thuyền tới đây học hỏi thêm, ta mới tới Giang Ninh hôm qua.
Lâm Cảnh Trung nói, cũng là Thất phu nhân ở trong tộc nắm giữ thực quyền, bằng không không có cơ hội hắn tới Giang Ninh mở mang kiến thức, hắn lại hỏi Lâm Phược:
- Các ngươi sau khi đến Giang Ninh như thế nào không đi kho hàng tìm Mộng Đắc thúc, trước tiên thì ở trong tòa nhà này sao?
Ngoại trừ Tô Mi, Tiểu Man, Tứ Nương Tử , Lâm Phược ở trong thành Giang Ninh đều không có ai thân quen, trước mắt người trung niên này là người quen, ông ta là Lâm Mộng Đắc đại chưởng quỹ của Lâm gia ở Giang Ninh.
Lâm Mộng Đắc ngoài bốn mươi, dáng người to lớn, mặt to mày rậm, trời lạnh ngoài áo dài bên ngoài lại mặc áo choàng da ngắn. Ông ta ở Lâm tộc và bổn gia có quan hệ huyết thống không tính là gần, nhưng ông ta đối nhân xử thế rất có bản lĩnh, làm việc trong tộc rất được Lâm Đình Huấn tin tưởng, vài năm trước sớm tỏ rõ tài năng liền được phái đến Giang Ninh quản lý một phần.
Trước khi Lâm Phược tới Giang Ninh tham gia thi hương, sinh hoạt hàng ngày đều do Lâm Mộng Đắc chăm lo, sau đó trong quá trình thi hương, Lâm Mộng Đắc cũng tự mình chủ trương chi hai mươi lạng bạc cho hắn tiêu dùng, tuy không phải gần gũi nhiều, cũng coi như là người thân thuộc.
- Mông Đắc thúc.
Lâm Phược cũng chào Lâm Mộng Đắc một cách thân mật:
- Thuyền đi chậm, chúng ta cũng hôm qua mới tới Giang Ninh, hôm trước ở trạm Thiên Triều ngủ lại một đêm, mới cùng Cảnh Trung rời đi. Nói cũng khéo, hôm qua vừa mới tới Giang Ninh, đi đến tiệm cầm đồ đầu tiên liền cùng ở trong một tòa nhà, còn muốn đợi yên ổn hai ngày mới đi tới thỉnh an Mộng Đắc thúc đó…
Lại hỏi:
- Ồ, đúng rồi, Mộng Đắc thúc cùng Cảnh Trung làm sao biết ta ở đây?
- Không dám nhận, ngươi hiện giờ đã là ông cử nhân rồi.
Lâm Mộng Đắc nói, híp mắt mà cười, nhìn Lâm Phược, nghĩ thầm sĩ khác ba ngày, phải thay đổi cách nhìn cho tương xứng, lời này quả nhiên một chút cũng không giả dối, cười giải thích có thể tìm được lý do:
- Tiếu Ký chủ hiệu cầm đồ Tiếu Mật là đồng hương chúng ta ở Đông Dương, hắn ở Giang Ninh mở tiệm cầm đồ vài năm nay, sáng sớm hôm nay ta gặp hắn ở hội quán Đông Dương…Đêm trước ngươi ở trạm Triều Thiên cùng Đỗ Vinh thề không đội trời chung một chỗ, hôm nay ở hội quán Đông Dương đã truyền ra,, ta lại gặp ngươi, Tiếu Mật ủy thác ta cáo tội chuyện lỗ mãng đêm qua.
- Đa sự rồi.
Lâm Phược mỉm cười hồn nhiên:
- Không phải hắn và Mộng Đắc thúc là bằng hữu, bằng không tòa nhà này trả lại cho hắn như thế nào?
Miệng nói không ngại, trong lòng lại đem Tiếu Mật mắng là cẩu huyết lâm đầu.
Đầu năm nay bất kể là ra ngoài buôn bán cũng tốt, ra ngoài làm quan cũng tốt, rời khỏi quê hương, thường vài năm không nhận được tin tức quê nhà, nếu ở đất khách gặp được đồng hương, nghe được vài câu giọng nói quê hương, sẽ thân thiết khác thường, nhiệt tình, hai bên có chuyện gì khó xử, cũng sẽ vì thế chủ động hết sức thu xếp, hỗ trợ giúp đỡ, tạo thành thế lực đồng hương.
Thương nhân quê Dương Tích ở Giang Ninh, tìm kiếm chức quan cũng tụ họp dưới danh nghĩa hội quán Đông Dương, Lâm Phược còn thủ đoạn ngày khác đến hội quán Đông Dương kết bạn xã đảng, cũng tốt cho việc ở Giang Ninh sống yên tìm vài trợ lực, cũng không đoán được ngày đầu tiên đến Giang Ninh còn cho hương đảng Đông Dương một vố, Lâm Phược có thể có thiện cảm đối với Tiếu Mật.
- Trước tiên mình tìm chỗ ăn cơm, vì chờ ngươi, ta và Cảnh Trung bụng đều đói rồi.
Lâm Mộng Đắc cao giọng nói:
- Buổi trưa thì tùy ý, còn ngày mai ở hội quán Đông Dương mở tiệc tẩy trần cho ngươi, ngươi từ nay về sau cần ở Giang Ninh sống yên ổn, đảng Đông Dương ngươi không thể không kết bạn; tiệc thăng quan phải chọn giờ lành……
- Không dám nhận, Mộng Đắc thúc đây là muốn trêu đùa Lâm Phược…
Lâm Phược khiêm tốn nói.
Tìm một tửu điếm ăn uống trong khoảng một canh giờ, Lâm Mộng Đắc còn có việc, sau khi hẹn ngày mai ở hội quán Đông Dương dự tiệc tẩy trần cho Lâm Phược thì rời đi trước, Lâm Cảnh Trung thì theo Lâm Phược quay về ngõ Bá Ki.
Trở lại ngõ Bá Ki, ngày hôm qua chỉ bảo phải làm biển ngạch buổi chiều liền treo dưới cửa, Lâm Cảnh Trung ngẩng đầu nhìn qua tấm biển trên trán viết ba chữ vàng to:
- Tập Vân Cư
Khi tiến vào sân cùng Lâm Cảnh Trung nói:
- Mộng Đắc thúc xem ra tựa như nhiệt tình, thực ra thì tới thử sức chịu đựng của ngươi đây.
- Ta biết.
Lâm Phược nói.
- Huyện Thạch Lương và Giang Ninh cách nhau mới hai ba trăm dặm đường, ông ta hẳn có thể từ tín hàm qua lại biết được mọi chuyện xảy ra ở Thượng Lâm…. Ông ta là sợ ta tới Giang Ninh thay thế ông ta.
Theo lý Lâm Mộng Đắc ở Lâm tộc so hắn còn là một trưởng bối, lại là người đại tổng quản của Lâm gia ở Giang Ninh, thông thường mà nói, Lâm Mộng Đắc nhiệt tình cũng không có đạo lý chủ động thăm hỏi Lâm Phược.
Lâm Cảnh Trung thấy Lâm Phược tâm tư kín đáo, xem ra không cần mình nhắc nhở hắn cái gì, từ trong ngực lấy ra một phong thư:
- Thất phu nhân sai ta giao phong thư cho ngươi, ta ở lại Giang Ninh ba ngày, ngày kia theo thuyền trở về, ngươi có điều gì cần nói lại với Thất phu nhân, ta đưa giúp ngươi trở lại.
Vết bánh xe lướt qua đường đá, nhẹ nhàng mà vang lên.
Lâm Mộng Đắc ngồi trong xe ngựa, lưng dựa vào đệm mềm, nhíu mày nhìn hai bên đường cây mùa đông cành lá héo tàn, như toáng chút suy nghĩ.
Lâm Mộng Đắc chính là lo lắng Lâm Phược tới Giang Ninh thay thế vị trí của ông ta.
Tuy nói bến Thượng Lâm là gốc rễ của Lâm gia, nhưng Giang Ninh là ngoại trấn Lâm gia coi trọng nhất. Tuy nói chưa thể so sánh cùng hiệu buôn lớn như của Khánh Phong Hành, nhưng hiệu buôn Lâm Ký ở Giang Ninh hiện tại cũng nắm giữ trên mấy chục nghìn lượng bạc.
Vị trí như thế, nếu Lâm Mộng Đắc cam tâm để người khác thay thế, đó mới là có quỷ trong mắt; trong lòng Lâm Mộng Đắc rất rõ ràng, Lâm gia chưa từng có vị trí tốt như vị trí đại tổng quản ở Giang Ninh chờ ông ta.
Gia chủ Lâm Đình Huấn trúng gió hơi tàn duyện tức, quyền lực trong tộc rơi vào tay Thất phu nhân, Lục phu nhân, hai vị công tử Lâm Tục Tông và Lâm Tông Hải. Cho dù trong lòng Lâm Mộng Đắc cho rằng Thất phu nhân không có con nối dòng, rất khó ở lại Lâm gia chân chính đứng vững gót chân, nhưng ông ta cũng biết Thất phu nhân trên danh nghĩa nắm giữ quyền lực lớn nhất ở Lâm gia, sai khiến Lâm Phược đến Giang Ninh thay thế vào vị trí của ông ta không phải không có khả năng nhận được sự ủng hộ của các tộc lão.
Lâm Mộng Đắc không biết mấy việc phát sinh trên người Lâm Phược, càng không biết Lâm Phược tới Giang Ninh là do chính ông ta dốc sức thúc đẩy, Thất phu nhân đối với Lâm Phược ưu ái là việc trong tộc đều biết, trong lòng hắn muôn Thất phu nhân chưa đem Lâm Phược lưu lại Đông Dương giúp nàng yên ổn ở Lâm tộc, mà là để Lâm Phược theo thúc Cố Ngộ Trần này đến Giang Ninh, trong đó tất có thâm ý a.
Vừa rồi thử thăm dò nhiều lần, Lâm Mộng Đắc cũng xác định Lâm Phược thực có tâm tư dừng chân ở Giang Ninh.
Tiểu tử này lời nói sắc bén sơ hiển, đã không phải đầy tớ nhỏ nhát gan của mấy tháng trước, hắn dám muốn đoạt quyền, ta nên làm cái gì bây giờ? Lâm Mộng Đắc vẫn bị vấn đề phức tạp này làm cho đau đầu, ông ta thậm chí hoài nghi mọi việc xảy ra ở Thượng Lâm hết thảy đều do Thất phu nhân đứng sau màn thao túng, đó thật sự là một nữ nhân lợi hại.