Kiêu Thần

Lâm Phược dáng người cao ngất, tướng mạo gầy tuấn tú, có một cỗ khí chất rắn rỏi lão luyện, trời lạnh, mặc chiếc áo choàng màu xanh, bên hông đeo bội đao, y phục Tảo Hồng Đại Mã, quả thực cũng có vài phần khí thế. Phía trước hắn, Chu Phổ, Trần Ân Trạch cùng Liễu Nguyệt Nhi đều lại đây, cùng Triệu Hổ xuống ngựa vây quanh hắn, đem Tảo Hồng Mã dắt tới.
Đông Dương hương đảng ở nơi này nhìn Lâm Phược đầy tớ, mỹ tỳ của Lâm Phược vây quanh khí độ bất phàm, cho dù trước đó vài người nghe được những lời đồn tương đối về Lâm Phược, cũng biết được lời đồn thật sự không thể tin, cái gọi là tai nghe là hư vô, mắt thấy là thật, cũng thầm nghĩ rằng trước mắt nam nhân này khí thế như thế, như thế nào lại là người yếu đuối vô dụng?
Lâm Mộng Đắc không thể không thừa nhận Lâm Phược có vài phần thủ đoạn, nhị công tử Diệp Tục Tông ở chợ Loa Mã lấy đao ép bức quỳ xuống tuy không truyền ra ngoài, Lâm Mộng Đắc cũng rất rõ ràng, trong lòng đối với Lâm Phược càng tăng thêm cảnh giác, vừa hướng dẫn đám người Lâm Phược, Dương Phác đi vào bên trong, lại đưa mấy người tới giới thiệu cho bọn họ kết giao.
Mấy người này đều là những nhân vật kiệt xuất trong Đông Dương đảng ở Giang Ninh, trong đó tri huyện Mạt Lăng, tri huyện Vương Nguyên Lượng phủ thành đông Giang Ninh thanh danh lừng lẫy nhất.
Vương Nguyên Lượng xuất thân cơ hàn, năm nay khoảng tứ tuần. Năm thứ hai Sùng Quan ông ta thi đậu tiến sĩ, nhận chức quan tới huyện Mạt Lăng phủ Giang Ninh làm tri huyện thất phẩm. Ông ta hôm trước qua sông đến trạm Triều Thiên thăm Cố Ngộ Trần, chào hỏi khá nhiều khách khứa, ông ta ngồi xuống mới cùng Cố Ngộ Trần nói chuyện thời gian khoảng nửa chén trà liền cáo từ rời đi, thật không biết có thể lưu lại cho Cố Ngộ Trần ấn tượng sâu đậm. Sở Đảng hưng thịnh, Vương Nguyên Lượng cũng nóng lòng tự mình đánh tín hiệu lên Sở Đảng, nghe nói Dương Phác thân tín của Cố Ngộ Trần ban đêm muốn tới hội quán, y liền ngồi xe tới đây, muốn gần gũi hơn với Dương Phác một chút. Đối với Lâm Phược, năm hai mươi tuổi có thể thi đỗ trong kỳ thi hương, Vương Nguyên Lượng đương nhiên yêu thích, nhưng hắn không có khả năng đặc biệt vì Lâm Phược từ huyện Mạt Lăng chạy vào trong thành dự tiệc.
Cùng tương đương với địa vị của Vương Nguyên Lượng ở Giang Lăng còn có Binh Mã Ti Tả Tư Khấu Tham Quân Trương Ngọc Bá phủ Giang Ninh, ông ta cũng đỗ tiến sĩ năm thứ hai Sùng Quan. Bởi vậy về chức vụ, Trương Ngọc Bá so với Vương Nguyên Lượng càng biết rõ hơn việc Cố Ngộ Trần gặp thích khách ở huyện Thạch Lương, biết trước mắt Lâm Phược hiểu rõ qua sự kiện thích khách mình có ơn cứu mạng đối với Cố Ngộ Trần, sau chuyện này lại suýt nữa bị đồng bọn của thích khách trả thù, càng hiểu Lâm Phược trong mắt Cố Ngộ Trần có chút địa vị. Nhìn Vương Nguyên Lượng thân thiết cùng Trương Ngọc Bá khoác vai mà đi, Trương Ngọc Bá tự nhiên cùng Lâm Phược nắm tay thân thiết chào hỏi.
Diệp Giai ông chủ của hãng giấy Chính Nghiệp Đường Giang Ninh hơi rớt lại phía sau bước tới, Chính Nghiệp Đường là một trong các công ty giấy quy mô lớn nhất ở Giang Ninh, bao gồm kinh doanh in ấn sách vở, việc kinh doanh giấy viết tất cả do kho hàng Lâm Ký cung cấp, đứa con cả của ông ấy lại cưới tiểu thư Lâm Đình Huấn làm vợ, cùng Lâm gia quan hệ thân thiết nhất, đương nhiên so với những người khác càng biết những chuyện trước kia của Lâm Phược. Lâm Mộng Đắc bảo gã tới tiệc tẩy trần của Lâm Phược, gã không tiện từ chối, thái độ cũng lạnh nhạt, đây vốn cũng là ý của Lâm Mộng Đắc.
Lâm Mộng Đắc giới thiệu ba người này, Lâm Phược đều để tâm ghi nhớ. Ngoài ba người này, Lâm Phược đương nhiên có ấn tượng sâu sắc nhất đối với Tiếu Mật chủ hãng Tiếu Ghi Điển. Tiếu Mật lo lắng Lâm Phược ghi hận việc trước đây, càng sợ hắn đem việc trước đây đem tuyên bố ra, làm hỏng thanh danh của gã trong đảng, cũng rất nóng ruột đi ra nghênh đón Lâm Phược, muốn ra sức bù lại sự việc trước kia, chen chúc đến bên cạnh Lâm Phược, đem một phần danh mục lễ vật đưa tận tay Lâm Phược, thân thiết nói:
- Lâm công tử thanh niên tài năng, tuấn kiệt ở Giang Ninh, cùng làm bạn với chúng tôi, đúng là chuyện may mắn nhất, Tiêu mỗ cùng Đông Dương đảng có một phần lễ vật xin công tử vui lòng nhận cho, đây cũng là chút lòng của Vương tri huyện, Trương tham quân …
Lâm Phược nhận danh mục quà tặng đảo mắt qua một cái, Lâm Mộng Đắc và Tiếu Mật đều tặng hai mươi lạng bạc làm quà, lễ vật của những người khác đương nhiên không được hào phóng như vậy, viết một danh sách dài chi chít, e là không dưới sáu mươi người. Lễ vật của Vương Nguyên Lượng và Trương Ngọc Bá không giống của những người khác, Vương Nguyên Lượng tặng một đôi bút lông Hồ Châu, tuy nói bút lông Hồ Châu thuộc loại thượng đẳng thì giá trị chỉ hai lượng bạc, cũng lộ ra được chút ít tâm tư; Trương Ngọc Bá tặng một miếng bạch ngọc, lúc này không nhìn được vật, cũng không biết giá trị của ngọc bạch giá trị bao nhiêu. Lâm Phược đem danh mục quà tặng nhét vào trong lòng ngực, quay sang đám người Vương Nguyên Lượng, Trương Ngọc Bá cám ơn:
- Hai vị đại nhân ưu ái Lâm Phược như vậy, khiến tại hạ lo sợ, lo sợ…

Cũng biết hôm nay chỉ là tiệc tẩy trần, nếu không có Tiếu Mật tích cực hô hào, cũng không có nói đến tiền lễ, quay sang Tiếu Mật chắp tay cảm tạ nói:
- Đã khiến Tiếu ông chủ lo lắng nhiều.
- Việc nên làm, nên làm…
Tiếu Mật thấy Lâm Phược tiếp thu ý tốt của mình, cao hứng nói.
Dương Phác lấy từ trong ngực ra Ngọc bản chỉ, đưa cho Lâm Phược:
- Thấy ngươi luyện bắn tên ngón cái bị chai, ngón tay ngọc này xem như lễ vật của ta và Thiên Kiều…
Anh ta xem tiệc tẩy trần của Lâm Phược náo nhiệt như vậy, Lâm Mộng Đắc, Tiếu Mật đợi ở Giang Ninh cũng đoán được có nhân vật máu mặt vì Lâm Phược dốc sức sắp xếp ổn thỏa như vậy, thân phận, địa vị của Vương Nguyên Lượng, Trương Ngọc Bá muốn cao hơn Lâm Phược người một đới cũng không dự tiệc tùy tiện, càng nghĩ Lâm Phược có thể được đại nhân thương yêu quả thật có chỗ hơn người, càng có lòng muốn bỏ qua những thành kiến cũ đối với Lâm Phược, hy vọng sau này có thể đi lại thân thiết gần gũi một chút.
- Không dám nhận, không dám nhận…
Lâm Phược nhìn Ngọc bản chỉ là ngọc Trạch Tiên Lệ Dương Phác đưa tới, rõ ràng là vật quý của Dương Phác, vội từ chối khéo léo.
- Cố đại nhân đưa người vào cuộc, người từ chối phải tự lập tiền đồ; ngón tay ngọc này ta chỉ muốn chúc người chuyển tới Giang Ninh bay xa vạn dặm, người lại từ chối thì muốn lạnh nhạt với tâm ý của ta và Thiên Kiều rồi.

Dương Phác nói.
Người ngoài nghe nói việc Lâm Phược từ chối lời mời của Cố Ngộ Trần, đều thấy thất kinh, Vương Nguyên Lượng lúc này mới thật sự đánh giá Lâm Phược, thầm nghĩ hắn tuổi còn trẻ, không nghĩ đến có thể khiến Cố Ngộ Trần yêu thích tài học và kiến thức.
Lâm Mộng Đắc nghe xong lời Dương Phác nói, cảm thấy không ổn. Dương Phác cố ý nói những lời này là muốn Lâm Phược ở trong Đông Dương đảng đạt lấy thanh danh. Nhưng hắn không có tư cách ở trước mặt Vương Nguyên Lượng, Trương Ngọc Bá phản bác lại lời của Dương Phác.
Lâm Phược liền nhận lấy ngón tay ngọc của Dương Phác vui vẻ cất vào ngực, cùng bước vào trong sân, do Lâm Mộng Đắc và Tiếu Mật hai người đưa hắn giới thiệu với những Đông Dương đảng khác ở trong sân.
Lâm Phược nhất thời không thể nhớ được nhiều người như vậy, có được danh mục quà tặng, những nhân vật này có thể trở về từ từ cân nhắc, trước hết cùng Dương Phác, Vương Nguyên Lượng, Trương Ngọc Bá, Diệp Giai, Tiêu Mật cùng Cố Thiên Kiều, Lâm Mộng Đắc tiến vào phòng dùng cơm.
Vương Nguyên Lương, Trương Ngọc Bá cũng dựa theo thân phận, rượu quá ba tuần đều cáo lui trước, những người khác đều uống rượu tới tàn tiệc mới lần lượt rời đi.
Lâm Mộng Đắc uống tới ngà say, đầu óc cũng tỉnh táo, cùng Lâm Phược tới cửa hội quán tiễn Dương Phác, Cố Thiên Kiều ngồi xe rời đi. Lâm Mộng Đắc trong lòng vẫn muốn nói với Dương Phác việc mời nhập trướng trước kia Lâm Phược từng ở trạm Triều Thiên cự tuyệt Cố Ngộ Trần, ông ta thầm nghĩ Dương Phác không thể thay Lâm Phược nói mạnh miệng, một mặt vì Cố Ngộ Trần yêu thích Lâm Phược như vậy cảm thấy kinh ngạc, lời này của Dương Phác quả thực truyền lại Lâm Phược ở trong Đông Dương đảng đã gây được uy tín, mặt khác, Lâm Phược cự tuyệt lời mời nhập trướng của Cố Ngộ Trần càng đúng theo suy đoán của ông ta:
- Lâm Phược chính là đến Giang Ninh để thay thế vị trí của Lâm Mộng Đắc.
Lâm Phược ở Thượng Lâm có Thất phu nhân ủng hộ, ở Giang Ninh lại giao hảo cùng Cố gia Sở Đảng mới, lại có công danh trong người, Lâm Mộng Đắc thầm nghĩ Lâm Phược muốn tới tranh giành, ông ta thực không có chắc chắn quá lớn có thể giữ được vị trí chủ quản Giang Ninh. Trong bữa tiệc nhìn Lâm Phược cùng mọi người xã giao không chút luống cuống, thản nhiên trò chuyện vui vẻ, Lâm Mộng Đắc cũng ít nhiều có chút nản lòng thoái chí, buông tha không tranh, uống nhiều rượu. Lúc này đi ra tiễn Dương Phác, Cố Thiên Kiều rời đi, một luồng gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ:
- Nhị lão gia Lâm Đình Lập và nhị công tử Lâm Tục Tông không muốn nhìn thấy cục diện bên này Giang Ninh rơi vào tay người Thất phu nhân không chế, muốn hay không ngày mai liền phái tâm phúc đi liên lạc với nhị lão gia Lâm Đình Lập hoặc nhị công tử Lâm Tục Tông? Hoặc có một cơ hội sống.

- Mộng Đắc thúc, hôm nay phải đa tạ Mộng Đắc thúc thu xếp giúp Lâm Phược, Lâm Phược còn có chuyện muốn cùng Mộng Đắc thúc trao đổi…
Lâm Phược nhìn Lâm Mộng Đắc uống nhiều rượu mặt đỏ lên, đám người Chu Phổ, Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung đang đứng ở một bên.
Trong lòng Lâm Mộng Đắc cả kinh, nghi hoặc liếc mắt nhìn Lâm Phược một cái, thầm nghĩ hắn chẳng lẽ một khắc cũng không muốn chờ đợi, hiện tại sẽ ngả bài sao? Thằng cháu này cũng quá khinh người, ta đó là hứa đem sản nghiệp lớn đều giao cho ngươi quản, ngươi có thể quản cái gì? Lâm Mộng Đắc trong lòng giận dữ, lạnh lùng nói:
- Tú tài hiền chất, có chuyện gì, ngươi cứ phân phó.
Lâm Phược làm như không nghe thấy oán khí trong lời nói của Lâm Mộng Đắc, nói:
- Lâm Phược ở trong Thượng Lâm không có ý muốn mạo phạm nhị công tử có tộc quy lớn, tuy nói gia chủ khoan dung, Lâm Phược cũng tự thấy không có mặt mũi nào ở lại Thượng Lâm, mói tự mình tới Giang Ninh…
Lâm Mộng Đắc trong lòng nghĩ:
- Không có ý định mạo phạm
Việc cố ý mạo phạm đó chẳng phải là một đao đem đầu của nhị công tử cắt bỏ xuống sao? Lâm Mộng Đắc kìm giọng nói:
- Những việc này, Thượng Lâm gửi thư có nhắc đến, lỗi không hoàn toàn tại ngươi.
- Sau khi tới Giang Ninh, Lâm Phược chủ yếu mưu sinh để sống, nhưng lại không có mặt mũi nào nhờ gia tộc che chở.
Lâm Phược nói:

- Lâm Phược muốn ở Giang Ninh tự lập một môn hộ, làm việc trong cửa hiệu, còn muốn xin Mộng Đắc thúc âm thầm giúp đỡ…
- Hả!
Cho dù Lâm Mộng Đắc đanh đá chua ngoa lão luyện, lúc này cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Phược, ông ta vạn lần không ngờ Lâm Phược đến Giang Ninh ý đồ đường hoàng, không ngờ muốn tự lập môn hộ, cũng không có ý tứ tranh giành vị trí của ông ta.
Lâm Phược không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Mộng Đắc, tiếp tục nói:
- Ngoại trừ trà và giấy, huyện Thạch Lương cũng không có sản vật khác nổi tiếng đưa đi bán nơi khác, ta càng nghĩ, ở Giang Ninh xử lý hiệu buôn, trước tiên cũng chỉ có thể bắt đầu từ trà, giấy, Mộng Đắc thúc nghĩ như thế nào?
Ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đắc.
Lâm Mộng Đắc trong lòng chua xót như cũ.
Giang Ninh là nơi tập kết trà, giấy huyện Thạch Lương xuôi theo Giang Đông mười phủ, hàng năm tiêu thụ trà lên tới một trăm nghìn cân, giấy hơn mười nghìn ….., huyện Thạch Lương ngoài tiêu thụ trà, giấy chiếm sáu thành trở lên, tất do Lâm gia độc quyền vận chuyển, phân chia tiêu thụ, Lâm Mộng Đắc ông ta là người độc quyền việc này. Đổi lại là ông ta, ai muốn chen chân đến một chút, Lâm Mộng Đắc tự nhiên sẽ dùng hết mánh khóe, dùng hết các thủ đoạn, nhưng Lâm Phược này sau khi chiếm thế mạnh mẽ, cứng rắn đề xuất muốn tự lập môn hộ, Lâm Mộng Đắc lúc này chính mình lại không có lý do chính đáng để cự tuyệt.
Trong lòng Lâm Mộng Đắc rốt cục hiểu được Lâm Phược vì sao cần khách khí đường hoàng như vậy, nếu không muốn Lâm Phược tới tranh giành vị trí chủ quản Giang Ninh với ông ta, ông ta nhất định phải trợ giúp hắn ở Giang Ninh tự lập môn hộ.
Lâm Phược nhếch khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt dời về phía bóng đêm cuối phố.
Thời đại này có thể hành nghề kiếm tiền bình thường đều do triều đình, quan phủ hoặc cường hào các nơi nắm giữ, ông ta muốn ở Giang Ninh xử lý buôn bán, tùy tiện đi theo các hiệu buôn khác hoặc các xưởng quan doanh cạnh tranh, tất sẽ lọt vào cường lực chèn ép** việc cũng không giống bình thường; huống chi đã cùng Đỗ Vinh trở mặt, thề không đội trời chung, Khánh Phong Hành ngay cả trợn mắt cũng phải đối mặt với uy hiếp thật lớn, cũng không cho ông từ từ tìm tòi, thời gian tích lũy kinh nghiệm.
Lâm Phược nhất định muốn trước tiên từ kho hàng Lâm Ký chia một miếng ăn tới sống yên ở Giang Ninh, ít nhất hắn hy vọng huyện Thạch Lương có thể thuận lợi vận chuyển trà giấy trên thuyền mà không gặp phải sự cố cháy nổ hoặc vô duyên chìm dưới đáy sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận