Kiêu Thần

Phiên Lâu ở phố Đông Hoa Môn vốn là khu vực phồn hoa nhất trong thành Giang Ninh, những cửa hàng bên đường đều treo đèn lồng, nhiều loại màu sắc rực rỡ, làm cho phố Đông Hoa Môn càng thêm sầm uất, trời còn chưa tối, trên đường gạch người đi đường đã tấp nập, gió lạnh có thổi qua bao nhiêu cũng không khiến người ta cảm thấy vắng lặng.
Lâm Phược và Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc trên đường đi đến tửu lầu khác, Trương Ngọc Bá nói:
- Ta ngược lại biết một chỗ có tiệm rượu, Lâm công tử không cần ngại chỗ đó tồi tàn...
- Như thế nào có thể?
Lâm Phược cười nói, hắn chỉ sợ Trương Ngọc Bá đối với hắn rất xa lạ, lúc này chẳng sợ tìm bất kỳ một quán ven đường nào để cùng nhau uống rượu một cách sảng khoái là tốt rồi. Lâm Mộng Đắc thấy sự tình đã đâm lao phải theo lao, không bằng trước thống khoái uống rượu rồi nói sau, liền đi theo Trương Ngọc Bá hướng phố ngõ nhỏ chui vào.
Trương Ngọc Bá nói chỗ tiệm rượu kia là thiết tiền ngõ nhỏ là Tống Ngũ Tẩu cửa hàng thịt dê, Lâm Mộng Đắc cũng biết nơi này, khen:
- Trương đại nhân thật sự chọn được địa điểm tốt, chỉ sợ hôm nay là đã tới chậm, không kịp ăn rau hẹ xào thịt mí mắt dê rồi, cùng Lâm Phược giới thiệu cửa hàng này chiêu bài món thịt mí mắt dê công dụng :
- Mỗi món đồ ăn đều muốn dùng tám chín đầu con dê, chỉ lấy hốc mắt non thịt cắt bỏ xào với rau hẹ, Tống Ngũ Tẩu làm món thịt mí mắt dê, hương thơm giòn tinh mỹ, đẹp tỉ mỉ tinh tế, dù nói cũng khó có thể hình dung được...
Nghe được Lâm Cảnh Trung ở phía sau trực tiếp nuốt nước miếng.
Lâm Phược cười đang đi vào một chỗ không có quá lớn thu hút sân, trong viện nhà chính hai bên đều có sương phòng đổi thành nhà nhỏ rượu bằng gỗ, ánh nến mơ hồ chói lọi, còn có bảy tám gã thực khách ở trong sân uống rượu, Trương Ngọc Bá là khách quen nơi này, bọn họ đi vào sân, tiểu nhị cùng bên hông buộc thắt lưng vàng nhạt, nhìn qua giống nơi đây nữ chủ nhân trung niên phụ nữ liền lại đây tiếp đón:
- Trương đại nhân tốt đã một thời gian không có tới tiểu điếm ăn thịt dê , khiến tiểu nhân rất nhớ mong...
- Câu này cũng không thể để bà vợ trong nhà của ta nghe thấy, ta thèm Tống Ngũ Tẩu món thịt mí mắt dê cũng thế, thèm xong về nhà bà vợ ta lau sẵn cây côn chờ rồi ...
Trương Ngọc Bá tuy là xuất thân tiến sĩ, nhưng vài năm nay việc làm là bắt trộm bắt kẻ thông dâm, ra ngoài nói chuyện, còn có phố phường khí khái, tuỳ ý cùng thướt tha Tống Ngũ Tẩu hay nói giỡn
Lâm Phược cũng cười cùng Tống Ngũ Tẩu chắp tay thi lễ:
- Quấy rầy Tống Ngũ Tẩu .
Nam nữ đại phòng sâm nghiêm lễ giáo là việc kín trong nhà, những cái này bình dân bên trong, phố phường giữa cũng là tùy tiện. Cùng khổ người ta có đôi khi cuộc sống thật sự khó khăn, thậm chí còn có đem thê tử cầm cố một thời gian cho người ta. Đương nhiên , người mua cầm đồ cũng là không thể chính thức cưới người vợ của người cùng khổ, mua cầm đồ thê tử trở về, sau khi sinh con nối dõi tông đường, lại đem thê tử trả lại cho người ta. Không chỉ nói đem vợ cầm cố, còn có bạn vợ(mấy người đồng bọn hoặc huynh đệ nghèo cùng lấy một vợ) việc này trong thành Giang Ninh cũng không hiếm thấy, chỉ có điều luật lệ triều đại này, cầm cố vợ là hợp pháp, còn bạn vợ là không được, Trương Ngọc Bá ngồi xuống, cùng Lâm Phược nói một chút việc phố phường.
Sở trường nhất rau hẹ xào thịt mí mắt dê lúc này tự nhiên là đã không còn, Trương Ngọc Bá cùng Lâm Phược nói nơi này thịt dê nướng cũng là nhất tuyệt, khiến Tống Ngũ Tẩu nướng năm cân thịt dê đưa lên, chọn một vài món nhắm rượu khác, rồi gọi hai bình rượu ngon. So với Phiên Lầu một bàn rượu cần vạn tiền, bên này ăn chán chê cũng ba năm trăm đồng tiền thôi.
Lâm Mộng Đắc nghĩ thầm y cùng Trương Ngọc Bá nhận thức cũng hơn ba năm, đều là người của Đông Dương xã đảng, làm bạn lại luôn cách một tầng, , ban đầu trong lòng nghĩ Trương Ngọc Bá là xuất thân tiến sĩ ra làm văn thần, chính mình là một thân thương nhân nhiễm hơi tiền, không hoà hợp làm một khối là đương nhiên, , lúc này nhìn đến Trương Ngọc Bá và Lâm Phược gặp nhau mới hai lần liền như thế thẳng thắn không giấu giếm, trước khi tới cửa hàng còn "Trương đại nhân, lâm cử nhân, Lâm công tử" nói chuyện, uống một bầu rượu xong liền đổi thành"Ngọc bá huynh, lâm tiểu đệ" xưng hô, trong lòng thầm than:
- Lâm Phược nếu là bản tông con cháu thì tốt bao nhiêu, hắn là con cháu chi nhánh khác, những người khác trong tộc như thế nào đồng ý hắn ngồi lên vị trí cao trong tộc được?
Lâm Mộng Đắc hơi trầm ngâm, cùng Lâm Phược nói:
- Ngươi xử lý Tập Vân Xã cũng thiếu nhân thủ, ta cho ngươi mượn bốn người để giúp đỡ. Phiên Đỉnh lão cáo già sẽ nén giận, y nếu muốn đối phó ai luôn sẽ đợi đúng thời cơ lại một đầu vồ lên cắn chết đối thủ không buông, tạm thời đừng lo lão cáo già này, chỉ có điều Phiên Tri Mỹ công tử ca tính tình, ngược lại rất khó mà lường được...
- Đa tạ tam thúc quan tâm,
Lâm Phược lắc đầu cười nói :
- Ngươi không thấy tối nay Tiểu Hầu gia đều vẫn khoanh tay đứng nhìn đâu?
Phiên Tri Mỹ có công tử ca tính tình chỉ sợ cũng khó có cơ hội, ta chính mình sẽ cẩn thận là được. Ngươi như vậy giúp ta, chỉ sợ nhị công tử bên kia không biết sẽ nói gì.
- Nhị công tử a?
Lâm Mộng Đắc lắc lắc đầu, nói :
- Khó...
Y đây là lần đầu tiên cùng Lâm Phược thẳng thắn trao đổi ý kiến, ở gã xem ra, loại này tình thế, Lâm Tục Tông còn muốn muốn thượng vị, khả năng rất thấp.
Lâm Phược không hy vọng xa vời Lâm Mộng Đắc lúc này có thể hoàn toàn trợ giúp hắn, có thể như thế thẳng thắn so với lúc trước đề phòng, chính là đã tiến nhanh một bước rồi.
Trương Ngọc Bá nghe bọn hắn đang nói chuyện trong gia tộc họ Lâm, ngồi ở bên cạnh không xen mồm vào, sau một lúc lâu, nghĩ tới một chuyện hỏi:
- Đúng rồi, ở Phiên Lâu nghe ngươi đề cập Tập Vân Xã, là có việc gì?
- Tiểu đệ muốn ở Giang Ninh mở một gian hiệu buôn, lấy cái tên tục khí này, Cố đại nhân cũng có ở Tập Vân Xã góp chút tiền, Cảnh Trung là Tập Vân Xã chủ quản lý.
Lâm Phược lúc này mới hồ đồ không để ý giới thiệu Lâm Cảnh Trung đến, khi trước ở Phiên Lâu, chỉ giới thiệu qua tên Lâm Cảnh Trung, lại mở miệng hỏi Trương Ngọc Bá :
- Ngọc bá huynh có ý tứ không? Ta cùng Ngọc Bá huynh cũng không phải là những người xa lạ, hy vọng Ngọc Bá huynh ngày sau có thể đối với Tập Vân Xã hơi dùng chút tâm tư, liền tính hàng năm hai trăm lượng bạc tiền lãi.
Lâm Mộng Đắc nghĩ thầm Lâm Phược thật sự không đơn giản, đầu năm nay một ít văn thần tự xưng là công minh liêm khiết, vơ vét tài sản tiền bạc tay chân cực kỳ lưu loát, cũng rất ít có xuống mặt trực tiếp hùn vốn việc buôn bán , dù sao truyền ra sẽ tổn hại danh dự, không nghĩ tới Lâm Phược không ngờ có thể khiến Cố gia hướng Tập Vân Xã góp tiền tiền, lại không biết Lâm Phược đi chính là phu nhân lộ tuyến, Cố Ngộ Trần mới ỡm ờ đáp ứng.
Nghe được Cố Ngộ Trần cũng đầu tư tiền, Trương Ngọc Bá tự nhiên không có gì hảo do dự làm ra vẻ thanh cao, lanh lẹ đáp ứng nói:
- Thành giao... Tuy nhiên việc góp tiền này, ta nhất định phải bỏ ra, mấy ngày nữa ta sẽ sai người của ta đưa đến ngươi quý phủ đi.
Thời đại này tiền lợi tức cao là ngàn năm sau người ta khó có thể tưởng tượng , đầu năm nay cho vay lãi hằng năm không lấy 100% cũng không ý tứ nói là cho vay nặng lãi, nhà có thừa tiền đặt ở tiệm cầm đồ cũng có thể lấy đến hai đến ba thành tiền lãi hàng năm, đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng muốn so với ngàn năm sau gửi ngân hàng lớn hơn nhiều.
Hiệu buôn làm sổ sách người ngoài là rất khó kiểm tra, hiệu buôn ngân cổ ( cũng gọi là tài cổ ) có phân lợi nhuận và tiền lãi cố định hai loại, Lâm Phược sẽ không khiến Cố gia và Trương Ngọc Bá tham dự vào việc kinh doanh hiệu buôn, cũng sẽ không định kỳ đem hiệu buôn sổ sách báo cho bọn họ, tự nhiên cho bọn họ tính cố định lợi tức ngân cổ, cùng bỏ tiền cho tiệm cầm đồ định kỳ lấy tiền lợi tức hình thức không khác biệt lắm, chỉ có điều Lâm Phược sẽ không cần Cố Ngộ Trần, Trương Ngọc Bá thật sự lấy tiền vốn ra.
Lâm Phược cười, nói:
- Ngày tết đem đến, năm nay tiền lợi liền xong, Ngọc Bá huynh cũng không cần đem tiền vốn đưa đến, chạy tới chạy lui, phiền toái cực kỳ...
Trương Ngọc Bá cười cười, liền không ở trên vấn đề này dây dưa, cũng biết Lâm Phược không tham gã chút tiền vốn này, tiếp tục uống rượu, Lâm Phược lại đem Tập Vân Xã ký hợp đồng Cố gia trà hàng kinh doanh nói sơ lược cho Trương Ngọc Bá nghe, cũng nên để cho y đối với Tập Vân Xã có chút tin tưởng.
Bọn họ đang uống rượu, cửa sân bị người ta từ bên ngoài đẩy vào, một cơn gió thổi ập vào, thổi trúng rèm vải bên này lay động, nghe thấy trong viện có người hét lớn:
- Tốt ngươi một cái Tiền Tiểu Ngũ, ngươi thiếu nợ Lại Ngũ gia tiền nợ khi nào mới trả? Nếu không đem con vợ của ngươi đi cầm cố ra ngoài lấy tiền, con vợ của ngươi tướng mạo không xấu, chỉ có điều hơi bị gầy gò, tuy nhiên ta đã thay ngươi tìm được tốt người mua, chỉ cần ngươi gật đầu đáp ứng, chúng ta liền thanh toán xong ...
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lâm Phược đặt xuống đôi đũa, Chu Phổ vén rèm ra bên ngoài xem, quả nhiên là ngày đó bọn họ mới đến Giang Ninh tìm tên kia thanh niên Tiền Tiểu Ngũ giúp đi mua đồ. Mấy ngày nay vừa mới chăm sóc tốt vết thương gã đeo trên lưng một cái sọt bất chấp gió lạnh tiến vào sân, lại thấy một tên cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn người đàn ông từ trong phòng bên trái sương phòng trà xông ra, giống như tóm một con gà nắm chặt thanh niên Tiền Tiểu Ngũ, tướng mạo hung ác buộc hắn bán vợ trả nợ.
Tống Ngũ Tẩu từ phòng trong đi ra, đối với gã đàn ông kia nói:
- Lại Ngũ, Binh Mã tư Tả Tư Khấu Trương đại nhân đang ở đây uống rượu, ngươi không kiềm chế một chút! Ta tìm Tiền Tiểu Ngũ chạy đi mua thịt dê, ngươi muốn đòi nợ, đừng có ở trong viện của ta đòi.
Gã đàn ông tên Lại Ngũ thanh âm kiềm chế chút ít, nhưng vẫn cường ngạnh nói:
- Tả Tư Khấu đại nhân cũng không có thể cản ta đòi nợ, ngũ tẩu ta cho ngươi mặt mũi, ta không ở trong viện của ngươi đòi nợ, tuy nhiên Tiền Tiểu Ngũ ngươi đừng có đi ra cửa viện này...
Cho hai tên dưới tay một cái liếc mắt, nói :
- Các ngươi đi ra cửa sân canh chừng, hôm nay Tiền Tiểu Ngũ không trả tiền nợ cho ta, các ngươi liền trực tiếp tới nhà của y đem con vợ của y bắt lấy là được.
Trương Ngọc Bá lắc đầu cùng Lâm Phược nói:
- Cái này Lại Ngũ người cầm đầu họ Trần, ngày thường ở thành tây cho vay nặng lãi, thay người thu tiền nợ, dưới tay nuôi mấy chục cái vô lại lưu manh, giống như cùng Mộc Quốc Công phủ đại quản sự là quan hệ bà con họ hàng...
Lâm Phược cùng Chu Phổ nói:
- Ngươi đem Trần Lại Ngũ mời vào đây, nói chuyện hắn nợ ta tiền sự tình...
Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc cũng không biết Giang Ninh địa đầu xà (bọn côn đồ ở địa phương) nợ Lâm Phược cái gì tiền, liền nhìn Chu Phổ đi ra ngoài, đập Trần Lại Ngũ đầu vai đưa gã cùng Tiền Tiểu Ngũ mạnh mẽ mời đến sương phòng rượu nhà gỗ nhỏ(tửu các), Tống Ngũ Tẩu cũng theo đi vào đến.
Trần Lại Ngũ tiến vào tửu các, thấy Tả Tư Khấu tham quân Trương Ngọc Bá ngồi ở bàn trước, nước miếng văng ra nói:
- Trương đại nhân gọi ta lại đây có cái gì chỉ bảo, Lại Ngũ lập tức giúp ngươi làm thỏa đáng.
- Là ta tìm ngươi.
- Lâm Phược đặt chén rượu xuống :
- Chắc hẳn ngươi cũng biết ta là ai... Trước đó vài ngày, ta đưa cho Tiền Tiểu Ngũ thỏi bạc đi mua đồ, nghe nói nửa đường bị người ta cướp lấy, mời ngươi lại đây hỏi về việc này một chút!
Trần Lại Ngũ lúc trước đem Tiền Tiểu Ngũ cầm thỏi bạc cướp đi gán nợ, chính là sau lại nghe bọn thủ hạ báo cáo nói người mới đến ngõ Bá Ki nhà này người ta không ngờ không hề cố kỵ đem Khánh Phong Hành hai gã cơ sở ngầm bắt được đánh một trận, gã không biết nhà này người ta có bối cảnh như thế nào liền không dám dễ dàng đắc tội, mới màn đêm buông xuống lại đem thỏi bạc kia trả lại cho Tiền Tiểu Ngũ, để tránh đắc tội với người, gã trong khoảng thời gian này cũng không có lại đi tìm Tiền Tiểu Ngũ đòi nợ. Qua mấy hôm nay, thấy Tiền Tiểu Ngũ cho nhà Tống Ngũ Tẩu chạy mấy việc vặt, gã đương nhiên đem chuyện Lâm Phược vứt đến sau đầu, ép buộc Tiền Tiểu Ngũ bán vợ trả nợ, làm sao nghĩ đến sẽ như vậy khéo léo, không ngờ bị Lâm Phược hỏi đến việc này.
Trần Lại Ngũ khuôn mặt bỉ ổi cười nói :
- Công tử gia, việc đó thật sự là hiểu lầm, vả lại sau đó không phải đã trả lại bạc cho Tiền Tiểu Ngũ sao, chẳng lẽ súc sinh này không có vì công tử gia mua mấy thứ đồ vật đó? Để ta kéo tên súc sinh này đi ra ngoài đánh một chút!
- Trần Lại Ngũ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hay là muốn ta đem ngươi bắt đến nha môn mới bằng lòng nói?
Trương Ngọc Bá mặt âm trầm quát hỏi Trần Lại Ngũ.
Trần Lại Ngũ tuy là địa đầu xà (bọn côn đồ địa phương), cuối cùng vẫn còn sợ quan ba phần, huống chi Binh Mã tư khóa làm khó dễ bọn chúng những tên đầu lĩnh nhìn thấy cũng giống như nhìn tới hung thần ác sát, Trương Ngọc Bá có thể nói là người mà gã không dám trực tiếp đắc tội nhất, Trương Ngọc Bá sắc mặt âm trầm, bắp chân gã liền run lên, bị bắt đến nha môn liền ăn một trận đòn côn, này một tháng thịt dê tẩm bổ liền bằng không, còn muốn ở trên giường nằm một mùa đông. Gã cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ :
- Thật sự là hiểu lầm, lúc ấy thấy Tiền Tiểu Ngũ cầm bạc trong tay, liền một đầu nghĩ đến việc đòi y trả nợ sự tình, thật không ngờ Tiền Tiểu Ngũ là cầm bạc của công tử gia đi mua đồ, thiếu chút nữa làm lỡ chính sự của công tử gia. Lại Ngũ thật sự là đáng chết, đắc tội công tử gia, đắc tội Trương đại nhân bằng hữu, Lại Ngũ ngày mai nhất định sẽ đi tới phủ công tử nhận tội...
- Được rồi, ta chỉ tưởng rằng ngươi đem việc này cấp quên, không có ý tứ bắt ngươi lên quan phủ.
Lâm Phược hời hợt nói :
- Tiền Tiểu Ngũ dù sao cũng là người thay ta làm việc, ta không thể nhìn y vì ngươi mà phải buộc bán vợ trả nợ, y nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta hôm nay thay y trả nợ...
Trần Lại Ngũ cũng quả nhiên là một tên lưu manh, quỳ trên mặt đất lấy từ trong ngực ra khế ước nợ nần, đưa ra cho Lâm Phược xem qua, liền ngay tại chỗ xé nát, nói:
- Lại Ngũ tội đáng chết vạn lần, nào dám để công tử gia trả nợ, Lại Ngũ và Tiền Tiểu Ngũ khoản nợ này liền xem như thanh toán xong , nếu có chút đổi ý, trời giáng xuống ngũ lôi đánh chết.
- Được rồi, được rồi, ta cùng Trương đại nhân còn muốn uống rượu, các ngươi còn có chuyện gì, đi ra ngoài nói đi.
Lâm Phược phất tay đem Trần Lại Ngũ, Tiền Tiểu Ngũ bọn người đuổi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui