Kiêu Thần

Lâm Phược cùng Chu Phổ leo lên ngựa theo Dương Thích đi đến Cố phủ.
So với vài ngày trước, người gác cổng ở tiền viện Cố gia có thêm vài tên hộ vệ mặc binh phục đeo đao, Dương Thích gọi tiểu giáo đầu lĩnh tới, nói với gã:
- Đây là Lâm cử nhân...
Giới thiệu qua một chút, rồi không nói thêm gì nữa, liền dẫn Lâm Phược đi vào trong nhà, Chu Phổ giữ ngựa chờ ở tiền viện.
Dương Thích đi được nửa đường gặp bà vú liền hỏi mới biết Cố Ngộ Trần đang ở Cẩn Viên, liền mang theo Lâm Phược đi về hướng hậu viện của ngôi nhà, Lâm Phược giờ mới biết được Cẩn Viên là vườn hoa nhỏ của Cố gia nằm ở phía sau tòa nhà, Cố Ngộ Trần đặt một cái tên rất là lịch sự tao nhã cho khu vườn này. Lâm Phược theo cửa nguyệt đi vào Cẩn Viên, vài cọng mai vàng vắt ngang trước mắt, lại nghe thấy đằng sau có tiếng gọi :
- Cha, ngươi muốn xem sách, ta đem đến trả lại cho người nè...
Lâm Phược kỳ quái dừng bước quay đầu liếc mắt một cái, đã thấy Cố Quân Huân nhấc lên một góc của chiếc váy, lộ ra cặp giày thêu ở dưới váy, quần áo có thêu hoa, vui sướng chạy tới, cánh tay kia còn đang ôm lấy mấy quyển sách.
Cố Quân Huân thấy Lâm Phược quay đầu lại, mới phát hiện mình gọi nhầm người, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng lên, không dám ngẩng mặt cùng Lâm Phược chào hỏi, cúi đầu xuống muốn chạy vượt qua Lâm Phược tiến vào trong vườn, dưới chân bị vấp vào bậc cửa một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mấy cuốn sách cũng bị rớt văng ra đất, nàng thật vất vả vịn lấy mấy cành cây để dừng lại, càng xấu hổ quẫn bách càng không dám nhìn mặt Lâm Phược, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn nhỏ ra máu, hai bên tai đỏ bừng lên một cách kiều diễm, cô nhìn thấy sách nằm ngay dưới chân Lâm Phược, lại thấy Lâm Phược xoay người nhặt lấy quyển sách, cô cũng sẽ không biết xấu hổ đến gần đó nhặt lại sách, chỉ là lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói :
- Mấy cuốn sách đó là cha ta đang muốn đọc…sau đó liền quay đầu chạy ra vườn.
Lâm Phược nhịn không được cười lên, hắn ở ngàn năm sau chưa từng gặp được cô gái nào dễ bị xấu hổ như vậy, đem mấy quyển sách nhặt lên đến, cũng là 《 võ học thất kinh chú 》. Những cuốn sách này ngược lại không chỉ viết về quyền cước quyền thuật, mà bao gồm cả những sáng tác binh pháp tập hợp lại của tiền nhân, danh tướng khai quốc của triều đại Tô Tấn viết sách đã sửa sang lại và thêm vào đó những chú giải và chú thích, có thể nói là nhà quân sự đương thời sáng tác đại hành gia. Bộ sách này trong dân gian hiệu sách là bị cấm in ấn cấm bán, Lâm Phược muốn dùng giá ua một bộ mà không mua được, tuy nhiên Cố phủ có loại này sách cũng không kỳ quái, Cố Ngộ Trần mười năm hoạt động trong quân đội, đối với quân sự binh pháp có hứng thú đó là chuyện bình thường, nhưng không nghĩ tới Cố Quân Huân không có việc gì lại từ cha của cô cầm lấy sách này đọc, chẳng lẽ cô gái thẹn thùng như vậy còn có giấc mộng làm một vị nữ tướng quân hay sao?
Dương Thích nhận lấy mấy cuốn sách từ trong tay Lâm Phược:
- Tiểu thư thật là không nhìn rõ người lại gọi loạn lên...
So với ngày trước, trong lời nói đối với Lâm Phược lễ độ không ít.
Lâm Phược cười cười, nhìn mấy bản thật dày 《 võ học thất kinh chú 》 trong lòng ngược lại có chút xúc động, đi theo Dương Thích vào trong vườn.
Trong góc Cẩn Viên có một ngôi nhà nhỏ bên trong có lò sưởi, Cố Ngộ Trần cùng với con trai Cố Tự Nguyên đang ngồi ở bên trong dùng cơm, Cố Ngộ Trần thấy Lâm Phược đến, hô:
- Đến, đến, đến, chưa ăn điểm tâm thì ngồi xuống uống bát cháo...
Lâm Phược cũng không xa lạ, ngồi xuống để bà vú đứng bên cạnh hầu hạ đưa đến bát cháo ngô rồi bắt đầu ăn.
- Tự Nguyên nói đêm qua ngươi ở Phiên Lâu mời Giang Ninh Binh Mã ti Trương Ngọc Bá uống rượu?
Cố Ngộ Trần hỏi.
- Ân.
Lâm Phược đoán được Cố Ngộ Trần sáng sớm gọi mình lại đây hơn phân nửa là vì việc này, nghĩ thầm Cố Tự Nguyên không nói, Cố Ngộ Trần cũng sẽ từ miệng của những người khác biết được, hắn nói :
- Trước kia Trương Ngọc Bá đảm nhiệm ở Giang Ninh phủ chức Binh Mã ti Tả Tư Khấu tham quân, từng ở dưới chức Án Sát sứ ti đảm nhiệm qua ba năm tri huyện, Lâm Phược sợ đi theo đại nhân Án Sát sứ ti không biết phép tắc, mới hẹn Trương Ngọc Bá ra gặp mặt. Mặt khác, Đông Dương xã đảng, Lâm Phược đối với Trương Ngọc Bá ấn tượng rất sâu, Tập Vân Xã muốn ở Giang Ninh yên ổn, cũng hy vọng có thể mượn nhiều sức của Trương Ngọc Bá... Ngày hôm qua gặp nhau rất vui vẻ, saus khi rời khỏi Phiên Lâu, còn cùng Trương Ngọc Bá tìm một khách sạn ở sâu trong ngõ nhỏ, nghe nói khách sạn kia có món thịt mí mắt dê là số một, ngày hôm qua nhưng lại không được ăn đến, tuy nhiên thịt dê nướng cũng không tồi, khi nào đại nhân rảnh rỗi, Lâm Phược mời đại nhân qua đó uống rượu ăn thịt dê.
Phiên Lâu sự tình không cần phải ... Nói nữa, đem Trương Ngọc Bá sự tình nói một chút sơ lược.
...
Cố Ngộ Trần vừa rồi còn có chút lo lắng, nghe Lâm Phược nói như vậy, liền mỉm cười, nói,
- Tốt, khí trời này ăn thịt dê xua đi cái lạnh rất thích hợp, các ngươi lần sau lại đi, nhớ rõ kêu ta.
Cố Tự Nguyên ngồi ở một bên thấy Lâm Phược miêu tả sơ lược lại không đề cập tới đêm qua hắn gây chuyện sinh sự ở Phiên Lâu uy hiếp Thiếu chủ Phiên Tri Mỹ, liền nói:
- Không nghĩ tới tình hình của ngươi mà vẫn nhàn nhã như vậy, đêm qua ta trở về cùng phụ thân nói qua, phụ thân còn sai Dương thúc mang theo người tới phố Đông Hoa môn tìm ngươi...
Lâm Phược buông xuống bát đũa, hướng Cố Ngộ Trần nói:
- Đại nhân như thế quan tâm, Lâm Phược lại không nghĩ đến cần phải báo cáo việc này. Sau đó liền đứng lên muốn hành lễ.
- Ngồi xuống đi, là ta quá lo lắng rồi...
Cố Ngộ Trần nói ra, lại để Lâm Phược ngồi xuống tiếp tục ăn cháo, liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa.
Cố Tự Nguyên trong lòng buồn bực, nghĩ thầm phụ thân sáng sớm cho người kêu Lâm Phược đến, không phải muốn cảnh cáo Lâm Phược ngày sau ở Giang Ninh không cần quá kiêu ngạo ương ngạnh sao? Dù sao ngày hôm qua từ Phiên Lầu nghe tới những lời bàn tán, giờ phút này ở Giang Ninh trên người Lâm Phược đã đánh lên nhãn hiệu của Cố gia.
Cố Tự Nguyên buồn bực nếm qua điểm tâm, gã là quốc tử học học sinh, sau khi theo Cố Ngộ Trần đến Giang Ninh, liền chuyển nhập Giang Ninh quốc tử học, sang năm tham gia quốc tử thi học kỳ thành tích lấy được loại ưu, mới có thể đến nha môn tiếp xúc đến việc dự khuyết quan thiếu, lúc này vẫn là phải thành thành thật thật đi quốc tử học học tiếp.
- Ta ăn xong đi trước.
Cố Tự Nguyên buông bát đũa, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
- Mới đến Giang Ninh, ta xem ngươi vẫn là đem tâm tư ôn bài vở nhiều một chút.
Cố Ngộ Trần chỉ bảo Cố Tự Nguyên một tiếng rồi để cho y rời khỏi, một lát sau mới cùng Lâm Phược nói:
- Đêm qua vẫn là Dương Phác trở về nói cho ta biết, mới biết được đêm qua Tự Nguyên là được Nguyên Cẩm Sinh dẫn đi Phiên Lâu cùng Thiếu chủ Phiên Lầu còn có phủ doãn công tử Vương Siêu gặp mặt, đứa nhỏ này cuối cùng vẫn không thể thay ta chia bớt gánh nặng...
- Đại nhân đã quá lo lắng, Thiếu quân thông minh hơn người, làm việc cũng có chừng mực, đó vẫn là điểm Lâm phược còn không bì kịp.
Lâm Phược nói.
- Ngươi không cần nói tốt thay cho y.
Cố Ngộ Trần nói :
- Phiên Lâu và Vĩnh Xương Hầu phủ quan hệ rất không bình thường, ngươi ở trước đêm qua còn có nghe nói qua đi?
- Ân.
Lâm Phược gật gật đầu.
- Nghĩ về sau cùng Phiên gia tổng thể là sẽ không phải người cùng đường, thật sự không cần thiết phải nén giận, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không nghĩ tới lại để cho đại nhân quan tâm lo lắng...
Lâm Phược nghĩ thầm Cố Ngộ Trần với tư cách là người quan trọng của Sở Đảng đến Giang Ninh đảm nhiệm chức Án sát Phó sứ, tổng thể sẽ không đơn thuần chỉ là vì làm quan phát tài, cùng những thế lực đứng đầu Giang Ninh sẽ không có khả năng một mực bình yên không để ý đến. Những quan trên của Sở Đảng đem Cố Ngộ Trần đưa đến Giang Ninh làm Án sát Phó sứ cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy Cố Ngộ Trần cùng với những nhóm thế lực cũ(địa đầu xà) ở Giang Ninh bọn họ ở chung một cách hoà thuận. Nhưng, Cố Ngộ Trần cũng có chỗ khó xử của Cố Ngộ Trần, lúc trước Sở Đảng ở trong triều còn không có hoàn toàn có quyền có thế, người kia chính là ở Giang Ninh quyền cao chức trọng, đó là Giang Ninh Phủ doãn cũng là đường đường chính chính tam phẩm quan to, Cố Ngộ Trần mới tứ phẩm chức quan rất khó có thể giữ yên được tình thế.
Cố Ngộ Trần bị vây ở thế hai bề đều khó khăn, ông muốn ở Giang Ninh đứng vững gót chân sẽ phải cùng Giang Ninh nhóm địa đầu xà (những người đứng đầu) ở ngoài mặt biểu hiện ra duy trì hoà hợp êm thấm, không thể lập tức đem quan hệ muốn làm căng thẳng, phải có đủ thời gian dung để ông ở Giang Ninh kéo bè kết phái, hình thành phạm vi thế lực của chính Cố Ngộ Trần ông, nhưng cũng phải lộ ra một chút răng nanh để quan viên Sở Đảng ở kinh thành từ xa nhìn đến ông sẽ không cùng địa đầu xà Giang Ninh có thái độ thỏa hiệp.
Cố tình Cố Tự Nguyên là con trai của Cố Ngộ Trần lại không thể hiểu được cái đạo lý này.
Về phần Phiên Lâu và Vĩnh Xương Hầu Phủ có cái gì mánh khoé, Vĩnh Xương Hầu phủ có dụng tâm gì mà muốn âm thầm giấu giếm đến giúp đỡ Phiên gia, vấn đề này lúc này thật sự không thể tìm hiểu đến cùng được.
Cố Ngộ Trần ánh mắt nhìn những đường viền bằng bạc trên chiếc đũa, nghĩ thầm Lâm Phược ngoại trừ thư văn không tốt ra, những cái khác không một chỗ nào không tốt để cho người ta rất hài lòng. Nếu nói ngày hôm qua hắn ở Phiên Lầu cùng Thiếu chủ Phiên Lầu phát sinh xung đột chỉ là nhất thời căm phẫn nhiệt huyết xông lên đầu, kia thật sự không có gì, chẳng qua là một cái lỗ mãng thanh niên mà thôi, khó mà có được là hắn hoàn toàn nhận ra được rõ ràng tình thế, như vậy tâm cơ điềm tĩnh dũng cảm so với người khác cũng không kém chút nào.
Cố Ngộ Trần ngược lại không kiêng kỵ người trẻ tuổi so với ông càng xuất sắc, càng có tâm cơ càng tốt, ông nghĩ muốn nắm giữ tình thế ở Giang Ninh, chỉ dựa vào mấy người tài trí bình thường là điều không thể thành công được, Cố Ngộ Trần đối với Lâm Phược trong khoảng thời gian này biểu hiện tương đối vừa lòng, dù là quan hệ gì thì ông cũng nguyện ý đối đãi với Lâm Phược như người một nhà. Cố Ngộ Trần trong lòng nghĩ : Giang Ninh vẫn là thủ đô ở phía nam của triều Đại Việt, ngoại trừ bình thường công việc báo cáo tình hình quân dân ở đây ra, triều đình trung tâm tất yếu sẽ có một con mắt khác nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, chỉ sợ đêm qua ở Phiên Lâu phát sinh chuyện gì thì đều có người viết thư gửi lên kinh sư và giờ đang trên đường chuyển đi rồi, ông cũng có thể làm sáng tỏ cho những đồng liêu trong Sở Đảng đang nhìn chằm chằm Giang Ninh biết rằng Lâm Phược là người của ông.
Coi như là ở Giang Ninh, cũng muốn khiến cho nhóm địa đầu xà (tổ chức đứng đầu) biết, ta Cố Ngộ Trần cũng không phải là một khối xương dễ nhai, nghĩ đến đây, Cố Ngộ Trần quay mặt ra nhìn Lâm Phược, hỏi:
- Vài ngày trước cùng ngươi nói chuyện, ngươi đã suy nghĩ tốt chưa?
- Ân, vẫn đang còn suy nghĩ, suy nghĩ như thế nào mới có thể càng dụng tâm vì đại nhân dốc sức phục vụ.
Lâm Phược đang suy nghĩ như thế nào mới có thể thuyết phục Cố Ngộ Trần đồng ý hắn đi đại lao Giang Đảo làm một gã cai ngục, nói,
- Lâm Phược cả gan đoán đại nhân đến Giang Ninh để thay đổi cách cai trị, nghiêm túc chuẩn bị võ lực là một chí nguyện vĩ đại.
- Ân...
Cố Ngộ Trần từ chối cho ý kiến khẽ hừ nhẹ một tiếng, ra hiệu Lâm Phược tiếp tục nói.
Thay đổi tác phong và uy tín sự tình, Lâm Phược chỉ là có một chút công danh, khó có thể gia nhập nhóm Thanh Lưu, sợ là không giúp được đại nhân bao nhiêu công việc bề bộn. Lâm Phược lúc còn ở huyện Bạch Sa lý gặp thổ phỉ, xem như trong cuộc đời một kiếp nạn lớn, từ nay về sau đối với bọn trộm cướp trên sống càng thêm căm hận; nói thật, Lâm Phược trong lòng cũng oán hận võ trang phòng bị ở địa phương lỏng lẻo để trộm cướp kiêu ngạo như thế, hận không thể dùng chí hướng cầm thương cưỡi ngựa chém bọn cướp. Lâm Phược không dám hy vọng xa vời bình sinh có thể làm quan quản lý quân lính phòng thủ, chức giám quân thiêm sự, khi mới tới Giang Ninh dọc từ cửa sông Kim Xuyên nhìn đến Án Sát sử ti đại lao Giang Đảo, nhìn giang đảo tình thế, Lâm Phược nhưng lại sinh ra một ít vọng tưởng: đại lao Giang Đảo ngay giữa Triều Thiên đãng trăm dặm phạm vi, xưa nay là Giang Ninh chỗ trốn của bọn cướp và thổ phỉ, Lâm Phược nguyện nhận chức đại lao tư ngục cùng phòng thủ đảo điển úy, bảo hộ đại lao được an toàn, cũng chỉ cho bọn giang phỉ(cướp trên sông) biết rằng đừng có mơ tưởng từ cửa sông Kim Xuyên quấy rầy đến Giang Ninh…cũng cho ba vạn đại quân phòng ngự Giang Ninh nhìn thấy, chỉ cần ba năm trăm quân tinh nhuệ như thế nào có thể chống chọi với bọn cướp tại ranh giới
Đứng ở một bên Dương Thích nghe Lâm Phược nói như thế, mày nhíu nhíu, trong lòng nhiều không hề tiết, y cùng với phụ thân đi theo Cố Ngộ Trần sinh sống trong quân đội mười năm, từ nhỏ ở trong quân doanh đến lớn, có một chút nhận thức đối với quân sự, cũng không cho rằng một nho sinh như Lâm Phược tự cho là xem qua vài tờ binh pháp lại biết rõ cái gì là quân sự.
Cố Ngộ Trần rất là hứng thú, nói:
- Đến, đến, đến, chúng ta cho dù là lý luận suông, nhưng ngươi thử nói xem, muốn như thế nào có thể chỉ dựa vào ba năm trăm lính tinh nhuệ liền bảo vệ được đại lao Giang Đảo, còn có thể ngăn cản giang phỉ(cướp sông) theo cửa sông Kim Xuyên quấy rầy Giang Ninh địa phương...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui