Kiêu Thần

Lâm Phược nói đến đại lao Giang Đảo, hoàn toàn chính là gãi đúng chỗ ngứa của Cố Ngộ Trần.
Cố Ngộ Trần mới đến Giang Ninh, trước khi đảm nhiệm chức Án sát Phó sứ Giang Đông, phải làm từng bước ở Giang Ninh có chỗ đứng vững vàng mới có thể suy nghĩ đến chuyện bỏ cũ lập mới được. Cho dù là quan mới nhận chức có ba phương pháp khẩn cấp, đó cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, tiểu đánh tiểu nháo, dễ dàng làm ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người, sẽ tạo ra hiệu quả ngược lại, trí giả thật sự sẽ không làm như vậy, huống chi Cố Ngộ Trần sẽ không quên trên đầu chính mình còn có Án sát sứ đại nhân, còn có một người chủ tử ở Giang Ninh đang chờ ông làm ra sai lầm đâu.
Đương nhiên, Cố Ngộ Trần cũng không phải thấy cục diện khó khăn sẽ không cần đến người mạnh dạn dám nghĩ dám làm, mấy ngày nay đến Giang Ninh nhậm chức, ông đang suy nghĩ nên tìm người nào có thể mở ra cục diện hiện tại một cách không sai sót.
Đại lao Giang Đảo lúc ban đầu là do Giang Ninh Hình Bộ cùng với Giang Đông Án Sát sứ ti liên hợp thúc đẩy xây dựng lên một cái lao thành là nơi giam giữ những tên tù phạm bị kết án ngồi tù nhiều năm khổ dịch thay thế tội bị lưu đày, xây xong không quá một năm lao thành đã bị đề nghị bác bỏ từ trung tâm triều đình ở kinh thành, bây giờ nơi đây trở thành Giang Đông Án Sát sứ ti giam giữ những kẻ tù phạm bị kết án thông thường.
Bảy tám năm trước, phái quan viên Tây Tần đang nắm giữ thế lực, thâu tóm mọi quyền hành trong triều, không coi thủ lăng quan Giang Ninh ra thể thống gì, mấy năm nay Giang Ninh Hình Bộ và Giang Đông Án Sát sứ ti vẫn một mực không ngừng dâng tấu chương thỉnh cầu một lần nữa mở lại lao thành, nhưng đều bị triều đình kiên quyết bác bỏ. Cái gọi là “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, hiện nay quan viên phái Tây Tần đã không còn được Thánh Thượng tín nhiệm, Sở Đảng ở trong triều đình quật khởi, trong lòng Cố Ngộ Trần nghĩ rằng lúc này mở lại lao thành là thời điểm ít bị cản trở nhất.
Cố Ngộ Trần cũng không phải là người lạc quan thông thường, đã biết rõ những thủ lăng quan ở Giang Ninh có nguyên tắc thái độ làm người rất hẹp hòi, bọn họ giận dỗi với triều đình Yến Kinh. Ngày trước triều đình phản đối, bọn họ vẫn không ngừng dâng tấu chương thỉnh cầu, nói không chừng bây giờ triều đình đồng ý, thì bọn họ lại quay mũi giáo lại phản đối. Cố Ngộ Trần cảm thấy trước khi ông nhắc đến việc mở lại lao thành, phải có chuẩn bị đầy đủ, dù sao tạm thời bây giờ vẫn chưa đủ điều kiện để mở lại lao thành.
Giang Đông Án Sát sứ ti quản lý đại lao ở trong thành, vẫn phải dựa vào binh mã ti của Giang Ninh phủ cùng với binh lực của phòng hộ quân thành Giang Ninh, thuần túy lính cai ngục chỉ có hơn sáu mươi người; đại lao Giang Đảo đơn độc ở ngoài thành, lại ở vào chỗ bọn giang phỉ hồ khấu qua lại tự nhiên bên trong thuỷ vực Triều Thiên đãng, để bảo đảm đại lao Giang Đảo được an toàn, lính cai ngục nơi đó phải nhiều gấp đôi so với cai ngục ở trong thành mới được.
Bởi vì quận Giang Đông có một bộ phận tù phạm được phân chia giam giữ ở đại lao của các phủ huyện trong quận, chỉ có những tù nhân bị kết án ba năm, năm năm trở lên ở trong tù nhưng không có tiền chuộc tội để giảm án xuống mới bị áp giải đến đại lao Giang Đảo tập trung giam giữ (người nhà của những tù nhân ở các phủ huyện xung quanh Giang Ninh vì tránh cho người đó bị giam giữ ở xa quê, cho dù trong nhà nghèo khó, cũng sẽ cực lực dùng tiền chuộc tội để giảm án xuống dưới ba năm), đủ loại tình huống, khiến toàn bộ những tù phạm quận Giang Đông bị bắt giam đến đại lao Giang Đảo luôn không tới trăm người.
Chính vì số lượng tù nhân bị giam giữ không nhiều, nên trên đảo tích trữ vật tư tự nhiên cũng có giới hạn, hơn nữa số lượng lính canh ngục sung túc, tuy có giang phỉ hải tặc đi ngang qua, nhưng tuyệt đại đa số bọn chúng sẽ không chủ động quấy rối ở trên đảo.
Một khi mở lại lao thành, tình huống sẽ hoàn toàn khác so với hiện tại.
Một lần nữa mở ra lao thành, trong toàn quận Giang Đông tất cả những tù nhân phạm trọng tội sẽ bị tập trung đến lao thành ở Giang Đảo, thậm chí cả những tù nhân đã bị lưu đày ngoài biên cương cũng sẽ theo đủ mọi phương pháp chuyển đến giam giữ ở lao thành này. Lao thành Giang Đảo rất nhanh tù nhân sẽ vượt quá ngàn người, việc dự trữ vật tư trên đảo sẽ theo đó mà tăng lên nhiều, rất có sức hấp dẫn đối với cường đạo hải tặc. Hơn nữa chính là những trọng phạm bị kết án lưu đày càng khó quản lý hơn so với những nghi phạm thông thường rất nhiều, thậm chí trong những trọng phạm đó có những kẻ là giết người cướp của hải tặc hoặc sơn tặc thủ lĩnh, trong ngoài cấu kết làm ra những sự kiện tù nhân trốn ngục sẽ sảy ra không ít.
Như vậy, hiện tại chỉ dựa vào lực lượng phòng hộ của đại lao Giang Đảo sẽ có vẻ rất mỏng manh yếu kém, thậm chí có thể nói trăm ngàn chỗ hở. Đặc biệt khi ở Giang Ninh mọi người ôm tâm tư xem kịch vui, Cố Ngộ Trần sẽ không thể trông cậy vào phòng hộ quân đóng ở ngoài thành Giang Ninh sẽ cung cấp cứu viện kịp thời.
Những quan viên muốn xem trò vui ở Giang Ninh nhiều lắm, một khi chính mình dâng tấu chương lên triều đình xin mở lại Lao thành, kết quả khiến đại lượng trọng phạm mắc tội lưu đày thoát đi hoặc là dẫn tới bọn cướp tập kích ngục cứu người, Ngộ Trần nghĩ rằng khi đó ông có thể bảo vệ vị trí của chính mình cũng không tệ rồi, không cần xa vời nói đến chuyện gì bỏ cũ lập mới.
Tấu chương thỉnh cầu triều đình mở lại lao thành là một sự kiện đặc biệt phải cẩn thận, trước khi không thể nắm chắc vẹn toàn, Cố Ngộ Trần sẽ không mạo hiểm tiền đồ của chính mình, nhưng Lâm Phược đề xuất muốn đi đại lao Giang Đảo làm ngục quan, tâm tư của ông lại bắt đầu linh hoạt, nếu Lâm Phược thực sự có năng lực, nói không chừng có thể tạo ra đủ điều kiện để một lần nữa mở lại lao thành.
*****************
Nghe Lâm Phược nói chỉ bằng ba năm trăm lính tinh nhuệ có thể đem đại lao Giang Đảo cùng với cửa sông Kim Xuyên phòng thủ kiên cố, tuy Dương Thích đứng ở một bên có chút khinh thường, nhưng Cố Ngộ Trần lại rất có hứng thú muốn cùng Lâm Phược thảo luận.
- Án Sát sứ ti tuy là văn thần ở nha môn, nhưng dù sao vẫn có một chút trực thuộc vũ lực, có lẽ chỉ có những hộ vệ bên người của quan viên mới có thể gọi là lính tinh nhuệ, còn việc truy bắt trộm cướp bình thường đều phải dựa vào Phủ Quân ở địa phương hoặc xã binh xã dũng, những tên lính cai ngục càng không đáng tin cậy.
Cố Ngộ Trần nói :
- Ngươi nói dựa vào ba năm trăm tinh nhuệ có thể đem đại lao Giang Đảo phòng thủ vững chắc, nhưng ta cũng không có cách nào điều cho ngươi ba năm trăm quân tinh nhuệ được...
- Thật ra Lâm Phược có biết một chút về phương pháp luyện binh.
Lâm Phược biết ý tứ của Cố Ngộ Trần, hắn trong lòng cũng chỉ muốn có danh nghĩa được quyền luyện binh
- Lâm Phược có thể thay mặt đại nhân đi tới Đông Dương phủ chiêu mộ một đội quân con em địa phương để nhận chức lính cai ngục.
Tuy nói Đề Đốc phủ quản lý trấn quân là lực lượng quân sự chủ chốt của triều Đại Việt, nhưng trong triều vẫn thiên về truyền thống dùng văn ngự võ, ở ngoài hệ thống trấn quân, vẫn thường có tiền lệ văn thần trực tiếp quản lý quân đội, giống như Tri phủ Thẩm Nhung của Đông Dương phủ trực tiếp lo liệu đối với việc quản lý quân đội phủ quân, việc tiến hành sự thay đổi một cách dứt khoát này cũng là do triều đình ngầm đồng ý, việc này đại khái là nguyên nhân để triều đình càng tin tưởng đối với văn thần. Lâm Phược đề nghị đến Đông Dương phủ chiêu mộ gia hương binh, Cố Ngộ Trần cũng không có cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, khi ông nghe đến lời đề nghị này cảm nhận Lâm Phược không có tư tâm gì.
Ở Giang Ninh, đương nhiên Cố Ngộ Trần là lãnh tụ của Đông Dương xã đảng, Lâm Phược chiêu mộ binh lính ở Đông Dương lại đem trực tiếp nhét vào Án Sát sứ ti quản lý, ba năm trăm tinh nhuệ này có thể nói là tư binh của Cố Ngộ Trần.
Cố Ngộ Trần cũng không phải có dã tâm gì khác, nhưng nghĩ ngày sau có ba năm trăm xã binh trong tay, dù sao cũng dễ làm việc hơn một chút, ông nói:
- Việc này không cần vội, trước hết ngươi hãy nói về phương pháp luyện binh…
Nếu có thể, ngày sau sẽ để cho Dương Phác, Mã Triều hoặc là Dương Thích trực tiếp thống lĩnh ba năm trăm xã binh này đi đại lao Giang Đảo làm binh lính coi ngục, nhưng Dương Phác ba người đều không có công danh, phẩm bậc võ quan lại quá thấp một chút, vả lại ông cảm thấy Lâm Phược vẫn đáng giá tín nhiệm hơn.
- Tô hầu 《 võ học thất kinh chú 》là cuốn sách tập trung những thành quả về quân sự của tổ tiên.
Lâm Phược ánh mắt nhìn về mấy cuốn sách trong tay của Cố Ngộ Trần.
- Lâm Phược may mắn đọc được vài trang bị tổn hại, đối với ngũ binh phương pháp có một chút hiểu biết...
Liền đem trong khoảng thời gian này cùng với Chu Phổ cân nhắc một một chút ngũ binh, trị binh, dụng binh phương pháp cẩn thận nói với Cố Ngộ Trần.
Từ xưa văn nhân đều có sở thích nói đến những chuyện thiếu cơ sở thực tế, cũng có ảo tưởng về việc cầm cương phóng ngựa bình thiên hạ, Cố Ngộ Trần cũng không ngoại lệ. Ngoại lệ chính là hắn sinh sống trong quân đội mười năm, so với những văn nhân chỉ biết lý luận suông thì ông đối với ngũ binh trị binh phương pháp có lý giải càng sâu sắc và nhận thức càng thâm nhập vào điểm mấu chốt, đây cũng là điểm mà ông nghĩ đến rất tự hào. Ban đầu ông cho rằng Lâm Phược đối với binh pháp có một chút cảm ngộ cùng hiểu biết sơ sài, lại thật không ngờ Lâm Phược chân chính tinh thông vẫn là phương pháp trị binh, luyện binh thuật doanh ngũ quy mô nhỏ, những hiểu biết tinh tế như thế này hoàn toàn là điều mà những thư sinh chỉ biết nói suông kia thiếu nhất. Lâm Phược nói đến đạo lý rất rõ ràng, để cho người đã từng sống trong quân đội mười năm như Cố Ngộ Trần nghe cũng cảm thấy thật bất ngờ, Dương Phác, Mã Triều lại đây thúc giục ông đi nha môn lên công đường xử án, chỉ có điều ông cùng Lâm Phược đang nói chuyện rất cao hứng, liền sai Dương Phác và Dương Thích thay ông đi nha môn canh giữ có việc gì thì nhanh chóng cưỡi ngựa trở về bẩm báo là được.
Cố Ngộ Trần thở dài:
- Ta vẫn còn muốn đề xuất cho ngươi đi Yến Kinh một chuyến, ngươi cầm thư của ta lên Yến Kinh, chỉ cần Thang Công và Trương tướng chấp nhận tài năng của ngươi, cho dù thi hương không được, ngươi cũng không cần lo lắng ở Yến Kinh không có đường ra...
Lâm Phược cười cười, nói:
- Lâm Phược càng mong muốn được ở Giang Ninh phụ giúp đại nhân...
- Chỉ để ngươi làm cai ngục, ngươi không biết đó là ủy khuất ngươi?
Cố Ngộ Trần hỏi, trong lòng ông cũng chưa bao giờ không mong muốn Lâm Phược ở lại trợ giúp mình, ông ở Giang Ninh rất thiếu thốn trợ thủ hợp ý mình. Ở ông xem ra, để Lâm Phược trông coi đại lao Giang Đảo, rất có hi vọng một lần nữa mở ra lao thành. Có thể thành công mở lao thành phối hợp duy trì đi xuống, chính là một lần thay đổi trọng đại của hình danh(quan viên trông coi về hình sự) triều đại này.
- Lâm Phược muốn làm cai ngục, còn có một phần tâm tư.
Lâm Phược nói thẳng.
Ồ?
Cố Ngộ Trần nhìn Lâm Phược.
- Lâm Phược có ý định ở cửa sông Kim Xuyên xây dựng một kho hàng...
Lâm Phược nói.
Lúc này không nói, ngày sau ở cửa sông Kim Xuyên xây kho hàng, Cố Ngộ Trần cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra trong đó hết thảy, cùng với đến lúc đó để Cố Ngộ Trần cảm thấy xa lạ, còn không bằng lúc này liền thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
- Ha ha.
Cố Ngộ Trần đối với Lâm Phược thẳng thắn thành khẩn bẩm báo rất hài lòng, dù sao Cố gia ông ở Tập Vân Xã có cổ phần, nếu cũng không cho phép Lâm Phược chiếu cố một chút việc tư, về sau ông làm sao lại không biết xấu hổ từ Tập Vân Xã lấy tiền lãi, cười nói:
- Tuy nói văn thần đều lấy chí công vô tư làm điển hình, nhưng chân chính chí công vô tư người chỉ có ở trong ca kịch mà thôi, trên đời còn chưa gặp người như vậy, chỉ có điều ngươi phải nhớ kỹ đừng để việc tư làm ảnh hưởng đến việc công là được.
- Lâm Phược ghi nhớ đại nhân dạy bảo.
Lâm Phược nói.
- Ừ, việc chiêu mộ binh lính cũng không thể gấp được, ngược lại việc lấy chức cai ngục này, ngươi chờ tin tức của ta hai ngày.
Cố Ngộ Trần cũng tràn đầy tự tin nói :
- Ngươi đi cai ngục, rất nhiều việc cũng cần phải cẩn thận chậm rãi thăm dò. Ngươi có đầy bụng tài hoa, lại một lòng dốc sức vì triều đình, không cần lo lắng tiền đồ, Đổng Nguyên lúc đó chẳng phải xuất thân Cử nhân?
- Tạ ơn đại nhân đề bạt.
Lâm Phược đứng lên hướng Cố Ngộ Trần hành lễ.
Cố Ngộ Trần giữ Lâm Phược ở lại cùng nhau dùng cơm trưa, ăn xong bữa cơm trưa, Cố Ngộ Trần đi nha môn lên công đường xử án, Lâm Phược và Chu Phổ trở Tập Vân Cư. Lâm Phược không nghĩ tới thuyết phục Cố Ngộ Trần để hắn nhận chức cai ngục đại lao Giang Đảo sẽ thuận lợi như vậy, nghĩ lại thì cũng có thể đoán được Cố Ngộ Trần cố ý đem lao thành Giang Đảo tại Giang Ninh trở thành nơi đầu tiên ông mạnh mẽ quyết đoán sự tình bỏ cũ lập mới.
Lâm Phược không biết tình thế nguy kịch không thể cứu vãn của triều Đại Việt còn có thể duy trì bao lâu, lại biết Cố Ngộ Trần muốn lập tức thi hành cơ chế bỏ cũ lập mới là bực nào khó khăn, hắn cùng với Chu Phổ dẫn ngựa vào sân trở lại Tập Vân Cư, Tiền Tiểu Ngũ nói có người khách đang đợi, Lâm Phược nhìn qua cũng là Tiền Tiểu Ngũ chủ nợ cũ, tây thành cho vay nặng lãi Trần Lại Ngũ với khuôn mặt bỉ ổi đang đứng ở trong sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui