Đôi mắt Ngân Hạnh tròn xoe, căm phẫn nói: “Chủ tử nhà ngươi đã mang thai 5 tháng rồi mà bà ta vẫn dám ra tay ư? Tên cô gia kia cũng thế, không biết che chở tức phụ của mình sao?”
Lúc này, vẻ mặt thiếu phụ thê thảm, vừa rơi nước mắt vừa nói tiếp: “Hắn ta có biết che chở ta bao giờ đâu? Ngày thường trước mặt mẫu thân, hắn ta cứ sợ đầu sợ đuôi, nghe lời bà ta răm rắp, kể từ khi qua cửa đến nay, hắn ta suốt ngày khuyên ta phải hiếu thuận với mẫu thân của hắn ta.
Ta khúm núm nghe lời, nhẫn nhục chịu đựng đủ đường nhưng ta cũng là con người, không khỏi lẩm bẩm mấy câu như mẫu thân của hắn ta quá hà khắc, hắn ta lại nói rằng mẫu thân của hắn ta chỉ nóng tính thôi, không có lòng dạ xấu xa nào hết, bảo ta đừng so đo với bà ta…”
“Nhưng mẫu thân không có lòng dạ xấu xa của hắn ta lại âm thầm ức hiếp ta sau lưng nhi tử, trách ta cướp nhi tử của bà ta…”
Từ Vân Tê không thích nghe chuyện gia đình kiểu này, chỉ im lặng uống trà, Ngân Hạnh lại sinh lòng cảm khái: “Ta từng gặp không ít người như ngươi.
Ta hỏi ngươi, phu quân nhà ngươi có phải là nhi tử độc đinh không? Có phải công công của ngươi đã qua đời không?”
Thiếu phụ lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi nói đúng lắm, công công nhà ta đã qua đời từ mười mấy năm trước, bà bà nhà ta cùng nhi tử mở quán kinh doanh nhỏ lẻ, nay cũng coi như có một chỗ cắm dùi ở nam thành này…”
“Thế là đúng rồi!” Ngân Hạnh tỏ vẻ đã quá quen với tình huống này: “Bà bà nhà ngươi sống nương tựa với nhi tử nhiều năm, bây giờ ngươi gả đến nhà họ, bà ta thấy nhi tử chỉ yêu thương tức phụ chứ không quan tâm đến mẫu thân nên đương nhiên sẽ thấy khó chịu trong lòng, thế nên bà ta mới suốt ngày gây sự với ngươi…”
Thiếu phụ không khỏi sững sờ, có thể thấy được Ngân Hạnh đã đoán đúng.
Từ Vân Tê lại châm cứu một lượt, sau khi thai nhi đã hoàn toàn yên ổn, nàng mới sửa soạn hành lý chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, nàng căn dặn: “Tức giận thương thân, không có việc gì quan trọng hơn thân thể của mình, nếu ngươi gặp bất trắc gì thì chắc chắn trượng phu của ngươi sẽ cưới một người vợ mới, vẫn tiếp tục ăn chơi đàng điếm, mà ngươi chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ, người yêu thương mình đau đớn, kẻ thù hận mình sung sướng.
Có chuyện gì cứ chờ đến khi sinh con xong rồi hẵng chậm rãi lên kế hoạch…”
Lời nói của Từ Vân Tê như châu ngọc rơi vào lòng thiếu phụ.
Nàng ấy cắn môi, dần dần lộ vẻ kiên nghị: “Từ nương tử yên tâm, ta đã hiểu.”
Từ Vân Tê nói đủ rồi thì dừng lại, dẫn Ngân Hạnh rời đi.
Rời khỏi y quán, sắc trời đã âm u đến cực hạn, bông tuyết biến thành lông ngỗng.
Gió thổi trên đường, tuyết chặn từng tầng, vùn vụt lướt qua đôi mắt trong sáng của thiếu nữ, Từ Vân Tê ngẩng đầu nhìn chân trời mịt mù.
Ngân Hạnh đỡ nàng lên xe ngựa, vẻ mặt hơi nản chí: “Không biết cô gia có quở trách chúng ta hay không đây?”
Vẻ mặt Từ Vân Tê vẫn bình thản: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.”
Giờ dậu khắc đầu, Từ Vân Tê chạy về Vương phủ.
Ánh đèn mông lung càng có vẻ mờ ảo trong tuyết, bông tuyết rơi xuống từng chút một, hình dạng bị chiếu sáng rõ ràng trước ánh đèn cung đình dưới mái hiên.
Từ Vân Tê bước lên bậc thềm trong gió tuyết thổi đầy trời, quản sự đã cung kính đứng chờ từ lâu, nhanh chóng thỉnh an nàng.
Từ Vân Tê cười khẽ gật đầu, lướt qua chính sảnh tiến về phía hành lang gấp khúc.
Xe ngựa của Bùi Mộc Hành không chuẩn bị bếp lò, Từ Vân Tê đi một đường bị đông lạnh cóng, lại nghĩ đến Bùi Mộc Hành đang ở quý phủ nên bước chân không khỏi nhanh hơn, bất tri bất giác đã vòng qua cửa tròn, xách làn váy tiến vào mái hiên hành lang.
Trần ma ma đứng chờ trước cửa, tự tay vén rèm cho nàng.
“Tam thiếu phu nhân đã về rồi… Trời đã không còn sớm, e rằng người đã đói bụng, có muốn bày cơm không?”
Hơi ấm trong phòng phả vào mặt, hòa tan sương tuyết trên lông mày của nàng.
Từ Vân Tê bước qua ngưỡng cửa, mìm cười với bà ấy: “Ta đói lắm rồi, bày cơm đi…”
Vừa dứt lời, nàng thấy một người yên lặng ngồi giữa gian nhà đèn đuốc sáng trưng.
Hắn đã thay một bộ cẩm bào thêu vân văn màu ánh trăng, nhàn ngã tựa lưng vào tay vịn chợp mắt.
Có lẽ là vì nghe thấy tiếng bước chân, hắn bỗng ngước mắt lên, lông mi rất dày, đôi mắt trong veo, không có một chút mệt mỏi.
“Nàng về rồi.” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là ôn hòa.
Từ Vân Tê kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, cảm thấy hơi lạ lẫm khi thấy căn phòng mà mình đã sinh sống được một tháng lại đột nhiên xuất hiện một nam nhân, sau đó nàng mới chậm chạp nhớ ra hắn mới là nam chủ nhân của gian nhà này.
Từ Vân Tê im lặng vỗ trán, xoay người cởi áo choàng ra đưa cho nha hoàn, sau đó tiến lên chào hỏi Bùi Mộc Hành: “Tam gia cũng ở đây…”
Đây là một chiếc bàn hoàng hoa lê hình chữ nhật, Bùi Mộc Hành ngồi phía bắc, quay mặt về phía nam, Từ Vân Tê bèn ngồi xuống bên tay trái của hắn, hai chén trà được đặt trên bàn, một chén đặt trước mặt Bùi Mộc Hành, một chén đặt cách Từ Vân Tê rất gần.
Vừa rồi Từ Vân Tê đã chợp mắt trong xe ngựa một lát, đến khi tỉnh lại miệng khô lưỡi khô, thấy chén trà ấy, theo bản năng cho rằng chuẩn bị cho mình, bèn giơ tay bưng chén trà đưa đến bên miệng.
Thấy động tác của nàng, sắc mặt Bùi Mộc Hành thoáng chốc cứng ngắc.
Uống xong chén trà, ngón tay của Từ Vân Tê siết chặt miệng chén, lơ đễnh nhìn thấy sắc mặt của trượng phu ngồi đối diện có gì đó là lạ, mà sau lưng hắn, Trần quản gia tay ôm mấy cuốn sổ sách cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay nàng…
Trái tim của Từ Vân Tê nhất thời chùng xuống.
Không ổn, chỉ sợ đây là chén trà mà Bùi Mộc Hành đã uống.
Trong lòng nàng nhất thời dâng lên cảm giác quái dị.
Bầu không khí cứ như cô đọng.
Trần quản gia trách cứ nhìn thê tử, Trần ma ma cũng buồn bực vô cùng.
Lúc nãy Bùi Mộc Hành ngồi xuống, Trần ma ma tự tay rót một ly Nga Mi Mao Tiêm mà hắn vẫn luôn thích uống.
Bùi Mộc Hành khứu giác nhạy bén, nhận thấy Nga Mi Mao Tiêm này không phải là tân phẩm năm nay nên đẩy chén trà ra chỗ khác, Trần ma ma lại mang Nga Mi Mao Tiêm mới tiến công đến đây để thay thế, vừa rồi nghe được tiếng bước chân, Trần ma ma vội ra ngoài nghênh đón Từ Vân Tê nên quên cất chén trà.
Trên thực tế, Bùi Mộc Hành vẫn chưa uống chén trà này, chỉ có điều khi đưa chén trà lên miệng, hắn ngửi mùi thơm của trà, cảm thấy không đúng lắm nên mới đẩy chén ra.
Chỉ có điều, suy cho cùng thì hai người vẫn dùng cùng một chén trà.
Ánh mắt của Bùi Mộc Hành dời xuống đôi môi của Từ Vân Tê, chẳng mấy chốc lại rời mắt.
Dù gì cũng uống rồi, Từ Vân Tê không phải là người thích xoắn xuýt.
Nàng giả vờ như không biết gì hết, đặt chén trà xuống bàn, nhân tiện hỏi Bùi Mộc Hành: “Sao hôm nay Tam gia lại về phủ?”
Bùi Mộc Hành đã quen với việc không thể hiện cảm xúc, cũng không có khả năng tiết lộ manh mối, trả lời câu hỏi của nàng: “Hôm nay ta dùng bữa với bệ hạ trong cung của Hoàng hậu nương nương, nương nương nhờ ta mang một ít điểm tâm cho nàng.”
Dứt lời, hắn đẩy một hộp đựng đồ ăn đến trước mặt nàng.
Từ Vân Tê phát hiện khi Bùi Mộc Hành nói câu này, vẻ mặt của Trần quản gia hơi bất đắc dĩ.
“Đa tạ nương nương ban thưởng, cũng vất vả Tam gia đi một chuyến.” Nàng mỉm cười rất khách sáo.
Nghe vậy, khóe môi Bùi Mộc Hành hơi nhếch lên.
Sự thật là, Hoàng hậu nghe nói hắn đã ở lại trong cung suốt nửa tháng nên đặc biệt gọi hắn đến Khôn Ninh cung răn dạy một trận, trách cứ hắn thờ ơ với thê tử mới cưới của mình, nhân tiện đưa điểm tâm mà ngự trù hiếu kính để hắn mang về nhà.
Hoàng hậu vốn định cho hắn dùng danh nghĩa của mình để an ủi thê tử, song Bùi Mộc Hành lại không thể nói dối nên nói hết sự thật với Từ Vân Tê.
Cho dù Bùi Mộc Hành không nói thật, Từ Vân Tê cũng sẽ không hiểu nhầm là tấm lòng của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Bùi Mộc Hành bảo Trần quản gia lui ra ngoài, xem ra định dùng bữa ở đây, Từ Vân Tê bèn gọi Trần ma ma truyền lệnh.
Trong lúc chờ đợi, đôi phu thê nhìn nhau không nói một lời.
Lát sau, Bùi Mộc Hành nhớ đến chuyện ở Cẩm Hòa đường, bèn dặn dò nàng: “Lúc nãy ta đã nói rõ với mẫu thân, sau này nàng muốn ra phủ thì không cần xin chỉ thị của người bên ngoài, chỉ cần bảo nha hoàn thông báo với Hách ma ma bên cạnh mẫu thân là được.”
Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê, Bùi Mộc Hành sẽ không cưỡng ép hai người phải chung sống với nhau, chỉ có thể nghĩ ra cách này, đã không trói buộc Từ Vân Tê, cũng có thể bày tỏ lòng tôn trọng đối với mẫu thân, vẹn toàn cả đôi đường.
Nghe vậy, đôi mắt Từ Vân Tê tỏa sáng nhìn hắn: “Thật sự là vậy, thế thì tốt quá.”
Nàng cười cong đôi mắt, nụ cười điềm tĩnh vô hại dường như đang bày tỏ nàng là đóa hoa được nuôi chiều từ bé, chưa bao giờ trải qua sóng gió.
Lần đầu tiên, Bùi Mộc Hành nhìn thấy biểu cảm sống động này trên gương mặt của nàng: “Trước kia mẫu thân làm việc có điều không ổn, ta thay mặt mẫu thân xin lỗi nàng.
Về sau chuyện kiểu này sẽ không xảy ra nữa.”
Từ Vân Tê ngây người, có lẽ là không dám tin Bùi Mộc Hành sẽ ra mặt giúp mình, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Xem ra vị trượng phu này biết phân biệt thị phi, sẽ không thiên vị mẹ ruột của mình một cách mù quáng, vậy thì cuộc sống sau này cũng có hy vọng.
Nàng tiêu sái cười nói: “Tam gia nói quá lời, thực ra ta có thể thông cảm cho mẫu thân, ta chưa từng trách bà ấy.”
Người được chọn làm con dâu của mình lại bị kẻ khác chiếm chỗ, nếu là ai cũng sẽ không vui.
Đôi mắt Từ Vân Tê rất sạch sẽ, trong veo sáng ngời, không phải nơm nớp lo sợ nịnh hót lấy lòng, mà là thật sự không để bụng chuyện đó.
Hiểu lý lẽ, dịu dàng hào phóng, chuyện gì cũng không để bụng, thê tử như vậy thì sau này sẽ dễ dàng chung đụng hơn.
Bùi Mộc Hành gật đầu, nói: “Dùng bữa đi.”
Lúc rời đi, hắn ngoảnh đầu nhìn ánh đèn êm dịu trong Thanh Huy viên.
Nếu là hắn uống nhầm chén trà của Từ Vân Tê thì chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái, suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy hôm nay Từ Vân Tê chịu ấm ức ở chỗ mình.
Hắn phải nghĩ cách bù đắp cho nàng.