Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Bùi Mộc Hành trở về thư phòng, ám vệ đánh xe đứng ở cửa bẩm báo: “Thuộc hạ đưa thiếu phu nhân đến Thành Dương y quán.”

Bùi Mộc Hành khẽ ừ một tiếng, chỉ cho là có người bạn quan trọng nào đó của Từ Vân Tê bị bệnh chứ không suy nghĩ nhiều.

Trong lòng hắn đang có chuyện quan trọng hơn.

“Đi mời phụ thân đến đây.”

Cuối giờ dậu, bông tuyết như lông ngỗng rơi lả tả khắp đất trời, không lâu sau, đình viện ngoài thư phòng đã bị phủ một lớp tuyết mỏng.

Giọng nói trầm thấp của Bùi Mộc Hành chậm rãi truyền đến cách một lớp cửa sổ lưu ly: “Đã điều tra được Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn, ông ta âm thầm vận chuyển lương thực bị mốc vào kho lúa, lại đổi lương thực mới được đưa đến ra ngoài, chảy vào thị trường.”

Hi Vương ngồi khoanh chân trên đầu giường lò bên cửa sổ phía nam, tay cầm một con dấu nhỏ, nhíu mày hỏi: “Đống lương thực bị mốc kia ở đâu ra?”

Vóc dáng cao gầy của Bùi Mộc Hành đứng trước bàn, đôi mắt đen tối sâu xa: “Lương trang tại địa phương Thông châu, còn có mười mấy gia tộc liên lụy đến lương trang, mục tiêu quá phân tán, Lưu Việt phụng mệnh Hoàng thượng điều tra vụ án, bị theo dõi sát sao, không tiện thi triển tay chân.

Con đã sai người âm thầm trợ giúp hắn ta.”

Dứt lời, khóe môi của hắn khẽ cong lên, lộ vẻ trào phúng: “Trần Minh Sơn mua lương thực bị mốc đưa vào kho lúa với giá cực thấp, lại vận chuyển lương thực mới bán cho lương trang địa phương với giá cao, kiếm được khoản tiền chênh lệch cực lớn.

Đám chưởng quỹ lương trang kia thứ nhất là muốn lấy lòng quan phụ mẫu, thứ hai cũng là để giảm bớt một phần thiệt hại, hai bên đều nhận được ích lợi, thế nên chuyện này mới bị giấu kín như bưng.”

Hi Vương xuất thân quân lữ, đã từng là chủ soái hiệu lệnh tam quân trên chiến trường, thường xuyên chịu khổ vì thiếu lương thực thiếu ngân lượng, vậy nên ông ấy không thể chịu nổi đám sâu kiến trong triều đình giở trò trộm cắp.

Nghe câu này, sắc mặt ông ấy sa sầm: “Chỉ cần là con người đã làm thì sẽ để lại dấu vết.


Hành Nhi, con nhất định phải điều tra rõ ràng vụ án này, trả lại sự công bằng cho các tướng sĩ trên tiền tuyến.”

Bùi Mộc Hành nhìn ông ấy bằng ánh mắt phức tạp trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Phụ thân thật sự cho rằng Trần Minh Sơn có lá gan làm chuyện khi quân phạm thượng nhường này tại một nơi trọng yếu như Kinh đô sao?”

Hi Vương suy nghĩ một lát, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Ông ấy cau mày, đập lên bàn thật mạnh: “Lũ tôm tép này!”

“Thiết kỵ Đại Ngột đã diễu võ giương oai dưới chân tường thành, bách tính mười bốn châu ở biên quan đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, thế mà chúng chỉ lo đấu tranh nội bộ thôi ư!”

Có vẻ như Bùi Mộc Hành khinh thường nghe những lời càu nhàu này, chỉ nói: “Tuổi tác của bệ hạ đã cao, e rằng cũng chỉ trong vòng hai năm nay mà thôi, bên dưới càng ngày càng càn rỡ là chuyện bình thường.”

Hi Vương bèn hỏi: “Con cho rằng là kẻ nào?”

Ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt sắc sảo của Bùi Mộc Hành, chiếu lên một vệt tàn ảnh.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn âm u khó có thể thấy rõ: “Con cho rằng kẻ nào không quan trọng, quan trọng là phải lấy ra bằng chứng xác thực.

Gần đến cuối năm, lục bộ bận tối mày tối mặt, chỉ sợ vụ án Thông châu sẽ dần dần bị triều đình lãng quên…”

Không chờ hắn nói xong, Hi Vương đã vội kêu lên: “Thế sao được! Nhất định phải phơi bày vụ án này trước thiên hạ, tuyệt đối không thể khiến trái tim của các tướng sĩ biên quan nguội lạnh!”

Ngón tay thon dài của Bùi Mộc Hành nhẹ nhàng gác lên bàn, giọng nói không dao động: “Đã vậy thì con sẽ ném đá dò đường trước.”

“Con định làm thế nào?”

Khí lạnh từ khe cửa thấm vào phòng, ngấm vào đôi mắt của Bùi Mộc Hành, giọng nói của hắn vẫn trầm lắng ôn hòa: “Mạo danh một lương trang trong số đó, xác nhận Trần Minh Sơn ức hiếp thương hộ để cướp đoạt tiền bạc, đến Kinh thành gõ văng trống Đăng Văn.


Trống Đăng Văn vừa vang lên, cả thiên hạ đều hay, vụ án này không ai có thể che giấu…”

Hi Vương hít sâu một hơi, lo lắng nhìn nhi tử.

Gương mặt tuấn tú của Bùi Mộc Hành vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí còn biểu hiện vẻ nhàn nhã lười biếng khó có thể phát hiện.

“Hành Nhi, phủ Hi Vương không có ô dù trong triều, chuyện này con nhất định phải xóa dấu vết sạch sẽ, tuyệt đối không thể để người khác điều tra được chúng ta.

Con cũng biết rồi đấy, Hoàng tổ phụ của con không thích ta, chỉ cần có một chút dấu vết, vi phụ sẽ không bao giờ có thể xoay người.”

Bị câu nói này khơi mào cảm xúc, Bùi Mộc Hành trào phúng: “Mười mấy Hoàng tử trong triều, ai cũng có quyền thế hơn phủ Hi Vương chúng ta.

Đông Cung vị kia nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ cha con chúng ta!”

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào Hi Vương bằng ánh mắt sáng ngời: “Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, mới khiến người bị Hoàng tổ phụ chán ghét? Người vẫn không chịu nói à?”

Kể từ khi Bùi Mộc Hành chào đời, đã biết trong số mười mấy nhi tử của Hoàng đế, người không được sủng ái nhất là Hi Vương.

Cho dù Hi Vương dũng mãnh thiện chiến, lập được công lao hãn mã cho Đại Tấn, Hoàng đế vẫn lạnh nhạt với ông ấy, thế nên khi các đại thần trong triều nhao nhao chia bè kéo cánh, không một ai chọn đi theo Hi Vương.

Sau này mãi đến khi Bùi Mộc Hành thể hiện tài năng, lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, cảnh ngộ của phủ Hi Vương mới được cải thiện nhưng vẫn chẳng khá hơn là bao.

Bùi Mộc Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, âm thầm điều tra sâu xa, lại phát hiện từ năm mười tuổi, Hi Vương đã đắc tội Hoàng đế, vì nguyên nhân gì thì đến nay vẫn chưa ai hay biết.

Ba mươi năm trước, một thiếu niên mười tuổi có thể phạm phải lỗi gì mới khiến Đế vương thù hận đến tận bây giờ?


Thấy sắc mặt của phụ thân vẫn luôn hào khí ngút trời dần dần trở nên suy sụp, song vẫn không chịu nói một lời, Bùi Mộc Hành thất vọng thở dài một tiếng.

Ánh nến chao đảo bập bùng, thư phòng yên tĩnh trong chốc lát, hồi lâu sau, Hi Vương mới ngước mắt lên, ngượng ngùng cười nhìn nhi tử: “Hành Nhi, là vi phụ làm liên lụy đến con.”

Nếu không phải tại ông ấy thì Hoàng đế sẽ không đề phòng phủ Hi Vương, do đó tiện tay ban thưởng hôn sự không đáng nhắc đến cho Bùi Mộc Hành.

Hoàng đế thưởng thức Bùi Mộc Hành, lại chỉ muốn hắn thuần làm thần tử.

Hi Vương sợ nhi tử sẽ nảy sinh ý nghĩ xằng bậy, vội khuyên nhủ: “Con tài hoa xuất chúng, được Hoàng đế coi trọng, bất kể là Thái tử hay Tần Vương đều muốn mượn sức con, tương lai con nhất định sẽ là một đời quyền thần…”

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Mộc Hành vẫn không thay đổi: “Đã không còn sớm, phụ thân hãy về nghỉ ngơi đi.”

Hắn đích thân tiễn phụ thân ra cửa viện, lại quay về thư phòng, đứng dưới mái hiên hành lang thật lâu không vào phòng.

Gió lạnh xuyên qua rừng cây, phát ra tiếng rít vi vu, cứ như tiếng gào thét cô đơn nơi chân trời.

Hoàng Duy xách một chiếc đèn lưu ly, khom lưng đứng bên cạnh khuyên nhủ hắn: “Chủ nhân, gió lớn, ngài vào phòng thôi…”

Bùi Mộc Hành vẫn không nhúc nhích đứng bên cây cột hành lang, vén ống tay áo rồi vươn một đoạn cánh tay mạnh mẽ sạch sẽ đón từng bông tuyết rơi xuống.

Bông tuyết vừa chạm vào da đã tan chảy, khí lạnh dần dần ngấm vào lòng bàn tay, hắn vẫn đứng lù lù bất động.

Hoàng Duy trơ mắt nhìn cánh tay của hắn dần dần bị đông lạnh đến nỗi trắng bệch, vội kêu lên: “Tuyết lớn rơi đầy trời, ngài nên kéo ống tay áo che khuất cánh tay, sao lại vươn tay ra đón tuyết?”

Bùi Mộc Hành chắp một tay sau lưng, giơ cánh tay còn lại lên cao hơn, ánh mắt sắc bén như thể muốn chém đứt bầu trời âm u trên đỉnh đầu.

Hắn càng muốn xoay chuyển càn khôn.



Đại tuyết liên tục rơi ba ngày, mãi đến mùng một tháng chạp mới trời quang mây tạnh.


Cứ đến mùng 1 và 15 hằng tháng đều phải đến Cẩm Hòa đường thỉnh an, Từ Vân Tê cũng không ngoại lệ.

Nếu lần trước Bùi Mộc Hành đã ra mặt giúp nàng, vậy thì nàng cũng phải bày ra thái độ, không quan tâm Hi Vương phi có gặp nàng hay không, hôm nay nàng đều phải đến Cẩm Hòa đường một chuyến để thực hiện đầy đủ lễ nghi.

Lần này nằm ngoài ý muốn của Từ Vân Tê, Hách ma ma bên cạnh Vương phi cười tủm tỉm mời nàng vào phòng.

Khi bước vào đông thứ gian, đại tẩu Tạ thị và nhị tẩu Lý thị cũng có mặt, Từ Vân Tê đến trễ một lát, bèn đứng cuối giường thỉnh an Hi Vương phi.

Mặt ngoài Hi Vương phi không có biểu cảm gì, chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó thấy Từ Vân Tê vẫn đứng yên không nhúc nhích, bèn gọi: “Ngồi đi.”

Từ Vân Tê ngồi bên dưới Lý thị.

Tạ thị tay cầm sổ sách, đang xin chỉ thị của Hi Vương phi, Lý thị bèn quay sang thì thầm cùng Từ Vân Tê: “Ta thật sự hâm mộ tam đệ muội, chuyện tam đệ nói đỡ giúp muội trước mặt Vương phi đã lan truyền ra ngoài rồi, chúng ta muốn rời phủ một chuyến cũng khó, muội lại được đi lại tự do.

Suy cho cùng, vẫn phải xem nam nhân của mình có làm được hay không.”

Đương nhiên Từ Vân Tê cảm nhận được lòng ghen tỵ trong lời nói của Lý thị.

Nàng không có ý định kết thù kết oán với bất cứ ai, cũng chẳng buồn lắm miệng với các nàng, giọng nói của nàng rất mềm mại: “Thật sự là vì dạo trước mẫu thân của ta không được khỏe, ta lo âu quá mức, bèn ra ngoài mấy lần.

Sau này ta cũng sẽ chú ý hơn.

Tất nhiên, nếu ngày thường nhị tẩu có việc gì cần mang hộ thì cứ nói với ta, ta sẽ tiện đường mang về giúp tẩu.”

Ánh mắt Lý thị sáng lên, chút đố kỵ vừa rồi đều biến thành vui mừng: “Thật không?”

Hi Vương phi chèn ép lão đại lão nhị gắt gao, khiến đám con dâu như họ cũng không được lợi lộc gì.

Từ Vân Tê cười gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận