Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Loại dược thiện này của Từ Vân Tê đã sử dụng tổng cộng mười tám loại dược liệu, bao gồm các loại như phục linh, sơn dược, khiếm thực… Niệm tình Bùi Mộc Hành lo việc triều chính nhiều, nàng lại bỏ thêm hạt táo chua, hoa huệ tây để hỗ trợ giấc ngủ, kèm theo hạt sen, sơn tra để điều chỉnh hương vị cho vừa miệng, hầm bằng lửa nhỏ suốt hai canh giờ, dược cao được hầm xong sẽ mịn màng như son phấn, cuối cùng lại cắt ít hoa mai rắc lên bánh, mai rụng từng đóa, rất có ý cảnh, là một món dược thiện đủ sắc hương vị.

Dược thiện được nội giám thông truyền đưa đến tay Hoàng Duy.

Mấy năm trước Hoàng Duy đã tịnh thân, có thể tiến vào nội đình, ngày thường đều do hắn ta đi theo Bùi Mộc Hành vào cung hầu hạ.

Lúc này là giữa trưa, tuyết đọng trên mái hiên vẫn chưa tan hết, dưới ánh mặt trời càng làm tôn lên cung điện vàng son lộng lẫy sắc bén như lưỡi dao.

Thái giám chưởng sự của Ngự thiện trù đã đến đây hỏi thăm mấy lần, trong Văn Chiêu điện vẫn không có động thái truyền lệnh.

Trống Đăng Văn vừa vang lên, toàn bộ khu công thự đều chấn động.

Trống Đăng Văn do Đô sát viện và Cấm vệ ty cùng nhau quản lý.

Cấm vệ ty lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế, Đô sát viện muốn áp chế vụ việc mà không được, lại liên lụy đến vụ án kho lúa Thông châu và Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn.

Hay tin này, Binh bộ Thượng thư hùng hổ chạy đến làm ầm ĩ trước mặt Hoàng đế, cuối cùng Hoàng đế triệu tập các đại thần Nội các và quan chức các bộ cùng nghị sự trong Văn Chiêu điện.

Giữa điện, Thái tử mặc trang phục Trữ quân màu minh hoàng khom lưng đứng trước Bàn long tọa, ôn tồn nói với Hoàng đế: “Bẩm phụ hoàng, luật pháp Đại Tấn nói rằng, kiện tụng không thể tố cáo vượt cấp, vượt một cấp đánh năm mươi gậy, nếu không quản thúc thì e rằng sau này tư pháp sẽ loạn.

Vụ án này nên giao cho Án sát ty Trực Lệ điều tra xử lý.”

Phàm là quân dân tố tụng đều cần báo cáo trình bày từ dưới lên trên, dựa theo cấp bậc như châu huyện, phủ, Án sát ty, lưỡng kinh Trực Lệ… Hiển nhiên vụ án lương trang Thông châu đã vượt quá giới hạn.

Trên thực tế, mỗi khi có người gõ vang trống Đăng Văn, tám chín phần mười là tố tụng vượt quá mười cấp, còn phải xem triều đình sẽ xử lý như thế nào.

Hoàng đế năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, tóc mai lưa thưa, đôi mắt vẫn sáng ngời như trước.

Ông ta nghiêng mình tựa vào đệm minh hoàng mềm mại, thản nhiên liếc Thái tử một cái, lại đưa mắt nhìn Tần Vương đang đứng dưới bậc thang.

“Tần Vương, con nói thử xem?”

Nghe phụ hoàng hỏi, Tần Vương ngước mắt nhìn Hoàng đế, sau đó lại thăm dò nhìn Thái tử, cuối cùng khom lưng trả lời: “Từ thời Ngụy đến nay, các thời đại đều thiết lập trống Đăng Văn.

[Ngụy Thư] từng viết ‘Dân nghèo có oan khuất gì hãy gõ trống, xe công sẽ dâng sớ lên’, thời nhà Tống cho phép dân thường gõ trống Đăng Văn kêu oan, từ đó thể hiện sự trong sạch của tố tụng.

Triều đại nước ta nhờ có sự nghiêm khắc và sáng suốt của phụ hoàng mà các cấp tư pháp đều đầy đủ, rất hiếm khi bị gõ trống Đăng Văn.”

“Chính vì thế, lần này trống bị gõ vang không phải là chuyện nhỏ.

Quả thật chưởng quỹ lương trang có hiềm nghi vượt cấp tố tụng, song người mà ông ấy muốn tố cáo là quan phụ mẫu địa phương, thế nên ông ấy đến Kinh thành gõ trống Đăng Văn cũng là lẽ thường tình.

Trống Đăng Văn đã nhiều năm chưa vang, lần này vang lên, cả thiên hạ đều nghe tiếng, mong bệ hạ hãy điều tra nghiêm ngặt.”

Nghe lời nói của Tần Vương, Thái tử quay sang hung ác trừng ông ta, nhếch môi cười lạnh: “Người mà ông ta tố cáo đúng là quan phụ mẫu không sai, chỉ có điều trên Trần Minh Sơn vẫn còn Án sát ty Trực Lệ.

Theo lời nói của lão đệ Tần Vương, chẳng nhẽ dưới sự cai trị của phụ hoàng, quan lại đều bao che cho nhau, chính trị không thông suốt hay sao?”

Năm nay Thái tử đã 44 tuổi, là đích tử của tiên Hoàng hậu, đồng thời cũng là đích trưởng tử của Hoàng đế, xưa nay Hoàng đế vẫn gửi gắm kỳ vọng cao đối với ông ta, mấy năm trước đã cho phép Thái tử giám quốc.


Dù sao cũng tọa đường mấy chục năm, Thái tử nhanh chóng bắt được lỗ hổng trong lời nói của Tần Vương.

Tần Vương cười híp mắt, chỉ vào ánh mặt trời sáng ngời ngoài cung điện: “Ngoài cổng Chính Dương dân ý sục sôi, mấy chục vạn tướng sĩ ở biên cương đều đang dõi mắt, Thái tử điện hạ cho rằng nên xử lý như thế nào?”

Thái tử hơi nghẹn họng.

Lại thêm dạo gần đây Đại Ngột không yên phận, chỉ sợ năm sau sẽ có một trận đại chiến, triều đình đã khẩn cấp huy động lương thực.

Chuyện kho lúa Thông châu bị vạch trần, trận hỏa hoạn ở Thông châu đã đốt đến tận mông ông ta.

Thấy Hoàng đế nghi ngờ nhìn mình, Thái tử nhanh chóng thay đổi tâm tư, lập tức thở dài: “Vụ án này đương nhiên là phải điều tra.

Đô sát viện phái một Ngự sử thất phẩm vẫn chưa đủ, có thể điều động thêm một Thiêm đô ngự sử đến đó.

Ý của ta là, người gõ trống Đăng Văn này nhất định phải bị quất roi, bảo đảm giữ gìn sự thật.”

Tần Vương còn định nói tiếp, Hoàng đế ngồi bên trên đã âm u nhìn thoáng qua đám thần tử trong cung điện.

“Dương Đô đốc, khanh thấy thế nào?”

Hữu Đô đốc Dương Khang của phủ Đô đốc ngũ quân là nhạc phụ kiêm cữu cữu của Thái tử.

Thấy Thái tử mưu toan áp chế vụ án trống Đăng Văn, ông ấy suy đoán vụ án này liên quan đến Thái tử, thế nhưng mấy chục vạn tướng sĩ dưới trướng ông ấy còn đang chờ lương thực trong triều để qua mùa đông này.

Dương Đô đốc suy xét trong chốc lát, đoạn chắp tay nói: “Thần cho rằng, nên mau chóng điều tra rõ chân tướng vụ này, hơn nữa đưa lương thực đến biên quan trước.”

Ấn đường của Thái tử căng thẳng, khẽ trừng Dương Đô đốc một phát.

Dương Đô đốc cụp mi, không để ý tới ông ta.

Hoàng đế cụp mí mắt, lẳng lặng nhìn Dương Khang một lát rồi khẽ ừ một tiếng, cuối cùng nhìn về phía Thủ phụ Nội các Yến Bình.

“Yến Các lão, ý của khanh là gì?”

Yến Bình là cữu cữu ruột thịt của Tần Vương, huynh trưởng ruột thịt của Yến Quý phi, tại Nội các là Thủ phụ tôn sư, lại kiêm chức Lại bộ Thượng thư, ngày thường có địa vị ngang ngửa Thái tử và Dương Đô đốc.

Yến Bình không nhanh không chậm tiến lên hành lễ: “Thần cho rằng, luật pháp không thể bỏ qua, tất nhiên là phải xử phạt người gõ trống theo luật lệ.

Vụ án Thông châu cũng rất cấp bách, cần mau chóng điều tra rõ chân tướng để trả lại sự công bằng cho dân chúng trong thiên hạ này.”

Hoàng đế mỉm cười, lúc này mới chậm rãi đỡ ghế ngồi dậy, nghiêng người hỏi: “Thế thì theo ý khanh, nên điều tra như thế nào?”

Yến Bình nhìn thoáng qua sắc mặt đen sì của Thái tử, bình tĩnh trả lời: “Tuân theo chỉ dụ của Thái tử điện hạ, cử một Thiêm đô ngự sử đến Thông châu.”

Không biết là ai ở bên dưới khẽ hừ một tiếng: “Giữ cân bằng cả hai bên, không hổ là cáo già…”

Yến Bình đứng thẳng dậy rồi lùi sang một bên, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hoàng đế lại nhìn người nọ, ấy là Hoàng tam tử Trần Vương.

Thấy cữu cữu bị người khác cười nhạo ngay trước mặt triều đình, Tần Vương đang định quát nạt Trần Vương thì lại bị Yến Bình ngăn cản bằng ánh mắt nghiêm khắc.


Thấy Hoàng đế sắp sửa đồng ý với ý kiến của Yến Bình, Bùi Mộc Hành đứng dưới tay vịn bên trái của Hoàng đế chậm rãi bước lên, đi đến trước mặt Hoàng đế, khẽ nói: “Tổ phụ, lúc này đã là giờ ngọ ba khắc, bữa sáng ngài đã chẳng dùng mấy, bây giờ không vội bàn luận vụ án, thân thể của ngài quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.”

Gương mặt của Hoàng tôn trẻ tuổi trắng như sứ, đẹp như tác phẩm điêu khắc đẹp nhất, hoàn hảo đến nỗi không tìm được một chút tì vết, giọng nói buốt giá như châu như ngọc, dường như có thể tẩy rửa mùi khói thuốc súng tràn ngập trong cung điện.

Tầm mắt của Hoàng đế chuyển sang chỗ hắn, vẻ mặt hơi dịu đi, nâng tay lên mặc cho hắn và nội thị bên cạnh đỡ mình đứng dậy, nhìn lướt qua cung điện một vòng: “Dùng bữa trước đã.”

Bùi Mộc Hành đỡ ông ta tiến vào tả trắc điện dùng bữa, còn các đại thần ở lại trong chính điện của Văn Chiêu điện dùng bữa.

Hoàng đế vừa rời đi, Tần Vương và Thái tử lập tức giao chiến bằng miệng lưỡi, không ai nhường nhịn ai.

Trong trắc điện, Bùi Mộc Hành và Chưởng ấn Ty lễ giám Lưu Hi Văn cùng nhau hầu hạ Hoàng đế dùng bữa.

Hoàng đế chậm rãi uống một ngụm canh, nhìn Bùi Mộc Hành rồi hỏi: “Hành Nhi, con cho rằng nên phái ai đến Thông châu là phù hợp nhất?”

Bùi Mộc Hành chậm rãi kẹp thức ăn đã được thái giám thử độc đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Hoàng đế để ông ta từ từ nhấm nháp.

Nghe câu hỏi này, vẻ mặt của hắn vẫn không hề dao động, chỉ lùi lại một bước, khom lưng trả lời: “Tôn nhi còn trẻ, không hiểu chính sự, đi theo Hoàng tổ phụ được mở mang kiến thức, ghi chép văn thư, không dám tùy tiện bàn chuyện triều chính.”

Hoàng đế vừa gắp thức ăn vừa cười: “Trẫm cho phép con nói, con cứ to gan nói thẳng đi.”

Bùi Mộc Hành nhăn mặt, vén vạt áo quỳ xuống: “Thái tử điện hạ và Tần Vương tranh cãi trong điện mãi không có kết cục, ngài lại gây khó dễ cho tôn thi ở trắc điện, khiến tôn nhi vạn phần kinh hãi.

Nếu ngài nhất định muốn chỉ trích tôn nhi thì hãy dứt khoát để tôn nhi đi cho rồi.”

Mặc cho ai cũng biết rằng, Bùi Mộc Hành bị Hoàng đế ép đến nỗi không còn cách nào khác mới buông lời giận dỗi như vậy.

Hoàng đế lại đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt đen xám lóe lên tia sáng.

Nếu chiều ý Thái tử, phái một Thiêm đô ngự sử đi điều tra thì e rằng sẽ sấm to mưa nhỏ.

Mà làm theo ý Tần Vương thì chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Cả hai kết cục này đều không phải là điều mà Hoàng đế muốn thấy.

Khi Bùi Mộc Hành nói chi bằng để hắn đi cho rồi, Hoàng đế chợt nghĩ đến cách giải quyết vẹn cả đôi đường.

Lát sau, Hoàng đế hạ chỉ yêu cầu Thập Nhị Vương Bùi Tuần đến Thông châu điều tra vụ án này.

Thập Nhị Vương là nhi tử duy nhất của đương kim Đế Hậu, thân phận kim tôn ngọc quý trong triều đình, nổi tiếng là Tiêu Dao Vương.

Ngày thường, y hay chơi bời lêu lổng, chưa bao giờ nhúng tay vào tranh đoạt đảng phái, đã không thiên vị Thái tử, cũng không gần gũi Tần Vương, để y đến Thông châu là phù hợp nhất.

Ý chỉ vừa ban xuống, tiếng ồn ào trong điện ngưng bặt.

Hoàng đế trở về Phụng Thiên điện nghỉ trưa, để lại Bùi Mộc Hành và Chưởng ấn Ty lễ giám đọc ý chỉ, Thập Nhị Vương Bùi Tuần tiếp chỉ, vén tay áo tiến lên nhéo tai Bùi Mộc Hành.

“Có phải là nhãi con nhà ngươi chơi xỏ ta không hả? Ta ở Kinh thành ăn tết yên lành không được, ngươi cứ phải làm hại ta đến Thông châu mới được hả?”


Lúc này, Thái tử và Tần Vương đều nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Bùi Mộc Hành tự biết mình phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế, các đảng phái trong triều sẽ chú ý đến mình nhiều hơn.

Để rửa sạch nghi ngờ, hắn cười khổ trước mặt mọi người: “Nào có, bệ hạ hỏi ý ta, ta không dám nhiều lời, bèn quỳ xuống nói ‘nếu Hoàng tổ phụ muốn làm khó con thì cứ để con đi cho rồi’, có lẽ Hoàng tổ phụ cảm thấy ta không thể gánh vác trọng trách nên mới chọn vương thúc.”

Thập Nhị Vương Bùi Tuần tất nhiên là hiểu ý Hoàng đế.

Y cầm thánh chỉ gõ vào lòng bàn tay, khịt mũi nhìn Bùi Mộc Hành: “Ta nhớ món nợ này đấy nhé!”

Nhìn đám đại thần đi xa, Bùi Mộc Hành che giấu tất cả cảm xúc trên mặt, lúc này mới khoanh tay tiến về phía phòng văn thư bên cạnh Văn Hoa điện.

Hoàng Duy đã đứng chờ trong hành lang từ lâu, vội vàng nghênh đón.

“Chủ nhân của ta ơi, ngài đói lắm rồi phải không? Thiếu phu nhân đặc biệt đưa một hộp thức ăn đến đây để ngài lấp đầy bụng.”

Buổi trưa vừa qua, mặt trời đã ngả về tây, Văn Hoa điện và phòng văn thư cách nhau một đình viện nhỏ, tường đỏ ngói xanh, chiếu lên gò má của Bùi Mộc Hành trắng đến bất ngờ.

Hắn sửng sốt trong chốc lát, nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay Hoàng Duy: “Phu nhân sai người đưa đến ư?”

“Không thì còn ai nữa?”

Bùi Mộc Hành biết ngay đây là quà đáp lễ mà Từ Vân Tê tặng cho mình.

Mọi chuyện phát triển đúng như dự đoán, tâm trạng của Bùi Mộc Hành không tòi, dẫn Hoàng Duy bước qua cửa hông đi vào phòng văn thư.

Phía chính bắc phòng văn thư có ba gian trị phòng, bên cạnh trị phòng có một con đường nhỏ, men theo con đường nhỏ sẽ đến một tiểu viện, trong sân trồng hai cây nguyệt quế, cành quế vẫn trổ lá xanh um, tăng thêm màu xanh lá cho mùa đông giá rét nay.

Ngày thường, Bùi Mộc Hành hay nghỉ ngơi ở đây.

Đã có cung nhân bày thức ăn đầy bàn, Hoàng Duy đặc biệt đặt hộp thức ăn của Từ Vân Tê ở đằng trước, bưng một đĩa bánh hoa mai từ trong hộp đặt lên bàn.

Thấy là điểm tâm, Bùi Mộc Hành nhíu mày, hắn không thích đồ ngọt.

Hoàng Duy cũng hơi tiếc nuối.

Nhưng lo lắng sẽ phụ tấm lòng của Từ Vân Tê, hắn ta vẫn khuyên nhủ: “Ngài dùng thử một lần đi.”

Niệm tình Từ Vân Tê vất vả một phen, Bùi Mộc Hành bèn gắp một miếng bánh đặt vào miệng, vừa ăn một miếng, hắn không khỏi ngẩn người.

Dường như có vị bánh đậm đà tan chảy trong miệng, không ngọt cũng không dính, ngược lại mịn màng ngon miệng, trên đầu lưỡi còn cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng.

Lại nhìn điểm tâm trên đĩa, óng ánh như ngọc hoa mai tô điểm, điểm cuối không biết dùng vật gì làm thành cành khô, vừa có ý thơ cũng có ý thiền.

Thì ra nàng cũng là một nữ tử tinh tế.

Xưa nay Bùi Mộc Hành vốn cẩn trọng kín đáo, chỉ ăn ba cái bánh rồi đặt xuống, hai cái còn lại được Hoàng Duy cất vào hộp, đưa vào trị phòng để lát sau Bùi Mộc Hành dùng tiếp.

Giờ mùi hai khắc, người của Hộ bộ đến đây mời Bùi Mộc Hành rời đi, Hoàng Duy cũng đi theo.

Đến buổi tối trở về, Bùi Mộc Hành cảm thấy đói bụng, theo bản năng nghĩ đến món bánh hồi trưa, lại thấy hộp thức ăn trên bàn trống trơn.

Bùi Mộc Hành không khỏi buồn bực.

Hắn nhìn về phía Hoàng Duy, Hoàng Duy cũng mờ mịt, vội gọi tiểu nội thị trực ban đến đây quát lớn: “Kẻ vô liêm sỉ nào gan lớn bằng trời, dám đụng vào điểm tâm của Tam công tử?”

Tiểu nội thị vội vàng quỳ xuống, khóc nói: “Chúng tiểu nhân nào dám? Là hồi giờ thân đầu khắc, bệ hạ đến phòng văn thư, ngửi thấy mùi thơm, bèn ăn luôn hai cái bánh còn lại.”

Hoàng Duy rúng động, ngoảnh đầu nhìn về phía Bùi Mộc Hành.


Vẻ mặt Bùi Mộc Hành tràn đầy phức tạp.

Sắp đến cuối năm, các bộ trong công thự làm việc suốt cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày đều có vô số quyển điệp được đưa đến Ty lễ giám.

Ty lễ giám xem xét chiết tử một lượt rồi giao cho phòng văn thư phê duyệt, có một số chuyện quan trọng, Bùi Mộc Hành và Chưởng ấn Ty lễ giám sẽ cùng nhau dâng cho Hoàng đế phê duyệt, có một số việc phê duyệt bằng bút son như Nội các, Bùi Mộc Hành hầu như không có thời gian hồi phủ.

Chỉ có điều thi thoảng Ngự thiện phòng đưa điểm tâm đến, hắn sẽ khó tránh khỏi nhớ lại món bánh hoa mai mà Từ Vân Tê làm cho mình.

Có lẽ là vì không quá quen thuộc nên hắn ngượng ngùng mở lời, nghĩ rằng biết đâu Từ Vân Tê sẽ tặng tiếp cho mình thì sao? Tiếc rằng chờ suốt ba bốn ngày vẫn không thấy bóng dáng hộp thức ăn đâu, Bùi Mộc Hành lại không coi trọng việc ăn uống, đành phải bỏ cuộc.

Mùng tám tháng chạp còn được gọi là ngày lễ mùng tám tháng chạp, trong cung sẽ ban thưởng một bát cháo mùng tám tháng chạp cho phủ đệ của các vương công đại thần.

Mùi vị quá ngọt, Từ Vân Tê không uống, lặng lẽ đưa cho Ngân Hạnh thích đồ ngọt uống thay mình.

Sáng sớm hôm nay, Từ Vân Tê thỉnh an Hi Vương phi xong rồi ra ngoài.

Hôm nay có một bệnh nhân mắc bệnh nặng cần châm cứu.

Trước khi rời đi, nàng dặn dò Ngân Hạnh kiểm tra túi thuốc, chuẩn bị rời phủ.

Nào ngờ khi Từ Vân Tê thay xong xiêm y xuất hành thì lại thấy Ngân Hạnh sốt ruột tìm kiếm thứ gì đó trong nhà kho nhỏ.

“Ngươi sao vậy?” Từ Vân Tê khoác áo lông vũ dày, đứng ở cửa hỏi.

Ngân Hạnh sốt ruột gần khóc, xoay người lại trả lời: “Cô nương, không tìm thấy túi thơm nhỏ trong túi thuốc.”

Sắc mặt Từ Vân Tê nhất thời thay đổi, trong túi đựng dụng cụ kim châm mà nàng chuyên dùng để mổ bụng hoặc khâu vết thương cho bệnh nhân.

Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, ôn tồn hỏi: “Kể từ lần trước cứu thai phụ kia rồi về phủ, chúng ta chưa từng rời phủ lần nào.

Ngươi ngẫm lại xem trong khoảng thời gian này, ngươi đặt túi thuốc ở đâu?”

Ngân Hạnh khóc đến nỗi ngộp thở: “Nô tỳ trở về rồi đặt túi thuốc trong hiệu thuốc chỗ nhà kho nhỏ, mấy ngày nay chưa từng đụng vào.” Nàng ấy khụt khịt mũi: “Có khi nào để quên ở y quán không?”

Từ Vân Tê nhíu mày, tốt nhất là để quên ở y quán, lỡ để quên trong xe ngựa của Bùi Mộc Hành thì phiền phức.

“Đến y quán trước đã.”

Hai người vẫn chạy đến cửa hàng may trước.

Lần này, Từ Vân Tê không lập tức thay quần áo mà chỉ ngồi trong cửa hàng may, phân phó Ngân Hạnh chạy sang y quán bên cạnh tìm túi thơm nhỏ kia.

Người bệnh hôm nay nhất định phải mổ, không có túi thơm kia thì không được.

Lát sau, Ngân Hạnh trở về với sắc mặt tái mét, Từ Vân Tê lập tức biết ngay việc lớn không ổn, bèn gọi nữ chưởng quỹ của cửa hàng may.

“Ngươi sang y quán bên cạnh một chuyến giúp ta, nói với Hồ chưởng quỹ là dụng cụ hành nghề của ta để quên trong phủ, phải về nhà lấy, nếu giờ thân buổi chiều chưa thấy ta quay lại thì cứ bảo bệnh nhân về trước, ngày mai chẩn trị cũng chưa muộn.”

Nữ chưởng quỹ đồng ý.

Từ Vân Tê rời khỏi cửa hàng, dẫn Ngân Hạnh lên xe ngựa, ra lệnh cho xa phu: “Đến Hoàng thành.”

Bùi Mộc Hành ở lại Hoàng thành quanh năm suốt tháng, xe ngựa được đặt trong ngọ môn, Từ Vân Tê không vào được.

May mà có ám vệ Vương phủ đứng chờ trước cổng, thấy Từ Vân Tê đến đây, bèn sai người truyền tin cho Bùi Mộc Hành.

Lúc này Bùi Mộc Hành đang xem phúc đáp các nơi, nghe nói Từ Vân Tê đến đây, theo bản năng cho rằng nàng đến để đưa đồ ăn cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận