Thành lâu nguy nga chặn lại ánh nắng chói chang, tiếng gió dưới cổng Ngọ môn xào xạc, Từ Vân Tê khoác một chiếc áo choàng bằng lụa đỏ đính lông thỏ quanh viền áo đứng dưới chân tường, tường đỏ mênh mông không thấy điểm cuối trải dài sau lưng, chiếu lên gò má của nàng trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng như cánh bướm.
Khi bước ra, Bùi Mộc Hành thấy chóp mũi của tiểu thê tử đã đỏ bừng vì lạnh giá, đôi mắt trong veo nhìn hắn, gió lạnh thổi loạn tóc mai của nàng, nàng nhẹ nhàng vén lọn tóc, nở nụ cười ngại ngùng với hắn, sau lưng là tường đỏ tươi đẹp, khoác áo choàng diễm lệ trên vai, lại không thể áp chế dung nhan chói mắt của nàng.
Bùi Mộc Hành quét mắt chung quanh nàng, nàng nắm hai tay đặt trước bụng, lạnh đến nỗi khẽ run lên nhưng trên tay lại trống không, lại liếc nhìn nha hoàn bên cạnh nàng, vẻ mặt đầy e ngại, tay cũng mang theo thứ gì.
Bùi Mộc Hành cũng không lộ vẻ thất vọng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Sao nàng lại đến đây vào lúc này?”
Chẳng những đến đây vào lúc này mà lại càng không nên đến một nơi như Hoàng thành.
Từ Vân Tê biết chỉ sợ hôm nay mình phạm phải điều tối kỵ của hắn, vội khuỵu gối hành lễ: “Xin lỗi Tam gia, không phải ta cố ý quấy rầy chàng đâu, mà thật sự là vì ta có vật quan trọng để quên trên xe ngựa của chàng, có thể cho phép ta tìm kiếm trong chốc lát không?”
Thì ra là vậy.
Bùi Mộc Hành nhất thời không phân biệt được cảm xúc trong lòng mình là gì.
Đám mây dần dần tụ lại nơi chân trời, ánh nắng chậm rãi yếu bớt, Bùi Mộc Hành khẽ thở dài một tiếng rất nhỏ, nâng tay chỉ vào bên trong: “Đi theo ta.”
Thấy Bùi Mộc Hành không nghi vấn hay chỉ trích, Từ Vân Tê âm thầm thở phào nhẹ nhõm một phen, để lại Ngân Hạnh đứng chờ dưới tường thành, còn mình cẩn thận đi theo sau lưng Bùi Mộc Hành, không dám nói một lời.
Dưới cổng Ngọ môn, Bùi Mộc Hành đưa yêu bài chi Giáo úy gác cổng kiểm tra thực hư, không biết nói gì mà Giáo úy kia cung kính cho đi qua.
Xe ngựa đỗ trong một ngõ hẻm nhỏ đằng sau Thần cung giám trong Ngọ môn.
Men theo con đường giữa Thần cung giám và cung tường, gió lạnh dày đặc bỗng ập đến, Bùi Mộc Hành không khỏi nhíu mày, quay đầu lại thì thấy thê tử lặng lẽ cách xa mình ba bước, đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn đằng trước.
Khi cảm nhận được hắn, ánh mắt của nàng thoáng chốc hiện lên vẻ thấp thỏm và áy náy, mềm mại như chiếc đuôi nhỏ cào người.
Bùi Mộc Hành khó có thể miêu tả tâm trạng của mình.
Quả thực hắn không thích nữ nhân trong nhà tìm đến khu công sở nhưng khi thấy thê tử mềm mại của mình, hắn lại phá lệ nói: “Ta không trách nàng.”
Không lâu sau, Bùi Mộc Hành đưa nàng đến bên xe ngựa.
Từ Vân Tê vội nhấc làn váy, chui vào xe ngựa tìm túi thơm của mình.
Sau một lát loay hoay, cuối cùng nàng cũng tìm được chiếc túi thơm kia giữa đệm gấm và vách xe, có lẽ là lúc xe ngựa bị xóc nảy nên rơi vào đây.
Từ Vân Tê giấu túi thơm trong chiếc túi bên hông, lúc này mới vui vẻ đi ra.
Vừa định xuống xe ngựa, bỗng một bàn tay to chặn ngang trước mặt nàng.
Ngón tay thon dài trắng nõn, dưới ánh mặt trời đẹp không sao tả xiết.
Từ Vân Tê ngây ngẩn cả người, khóe mắt nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn nửa khuôn mặt của mình.
Nếu là hắn chủ động thì nàng không thể làm trái ý tốt của hắn.
Chỉ có điều ghi nhớ hắn thích sạch sẽ, Từ Vân Tê kéo ống tay áo của mình rồi đặt tay lên, để tránh hai bên đụng chạm da thịt với nhau.
Cánh tay mảnh khảnh đặt lên lòng bàn tay của mình, Bùi Mộc Hành thế mới biết xương tay của nữ nhân lại mảnh mai mềm mại nhường này, chỉ sợ dùng sức một chút sẽ bẻ gãy.
Bùi Mộc Hành cẩn thận đỡ nàng xuống xe.
Chờ nàng đứng vững, hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng rụt tay về.
Từ Vân Tê đang định rời đi, lại thấy Bùi Mộc Hành quay lưng về phía xe ngựa, nhìn về phía Phụng Thiên điện, không có ý định rời đi ngay lập tức.
Từ Vân Tê sốt ruột đến y quán, đành phải giục hắn: “Tam gia, không còn sớm nữa, chàng mau đưa ta ra ngoài đi.”
Nghe vậy, Bùi Mộc Hành khoanh tay thản nhiên nhìn nàng một lát, ôn hòa hỏi: “Cuối năm công việc trong triều bận rộn, ta không thể hồi phủ, nàng ở trong phủ có gặp chuyện khó khăn phức tạp gì không?”
Từ Vân Tê không biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này, bèn lắc đầu trả lời: “Không có, mọi chuyện đều ổn.” Ổn đến nỗi không thể ổn hơn được nữa.
Mỗi ngày sửa soạn lại y án, nghiên cứu chế tạo thuốc viên.
Ngoại trừ Bùi Mộc San sẽ thi thoảng ghé chơi, không còn ai quấy rầy nàng, không có bà mẫu quản thúc, không có trượng phu cần hầu hạ, cuộc sống nhàn nhã.
Từ Vân Tê phát hiện mình vừa nói xong, đuôi mắt của trượng phu lập tức rủ xuống, biểu hiện vẻ lạnh lùng rõ rệt.
Hắn không vui à?
Thấy ánh mắt của thê tử ẩn chứa sự sốt ruột, cuối cùng Bùi Mộc Hành không nói gì nữa, đưa nàng rời cung.
Hoàng Duy và một tiểu nội thị trốn dưới mái hiên hành lang xa xa.
Tiểu nội sử chỉ vào hướng Từ Vân Tê rời đi, nói: “Lần trước thiếu phu nhân quý phủ đưa hộp thức ăn đến đây, rõ ràng Tam công tử rất thích, sao lúc ngài hồi phủ không nhắc nhở thiếu phu nhân để nàng ấy tiếp tục đưa mấy hộp đến đây?”
Hoàng Duy nhéo chóp mũi tiểu nội thị, cười thần bí: “Ta xem náo nhiệt làm gì? Chuyện này phải để Tam gia đích thân mở lời mới được.”
Bên này, Từ Vân Tê không có thời gian phỏng đoán tâm tư của Bùi Mộc Hành, buổi trưa gấp rút trở về y quán, vội vàng châm cứu cho bệnh nhân.
Chờ đến khi làm việc xong, nữ chưởng quỹ cửa hàng may đưa nàng ra ngoài, nhân tiện chỉ vào xa phu Vương phủ đang đứng chờ bên ngoài thì thầm: “Chuyện lần trước cho ta một lời cảnh cáo.
Ta nghĩ người thường xuyên phải ra ngoài, bèn lặng lẽ dàn xếp một người lẻn vào Vương phủ, trùng hợp bắt gặp Vương phủ thiếu người hầu nên bảo hắn ta trà trộn vào, sau này người muốn ra ngoài thì có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Nữ chưởng quỹ tên là Tú Nương, đã gả chồng từ rất lâu về trước.
Năm ngoái, trượng phu của nàng ấy ăn vụng bên ngoài bị Tú Nương bắt quả tang, đối phương chẳng những không hối hận mà còn cùng ngoại thất kia đánh đập Tú Nương, bị Từ Vân Tê bắt gặp.
Từ Vân Tê và Ngân Hạnh cứu Tú Nương, hơn nữa còn mời tụng sư* giúp nàng ấy.
Sau khi rời khỏi gia đình vô liêm sỉ kia, Từ Vân Tê dùng lộ phí dành dụm nhiều năm mua gian cửa hàng này để che giấu tai mắt, cho Tú Nương và nữ nhi của nàng ấy một chỗ nương thân.
*Tụng sư: hay còn lại là trạng sư, cách gọi luật sư thời cổ đại.
Từ Vân Tê biết nàng ấy đang lo lắng chuyện gì, bèn giải thích: “Ngươi yên tâm, ta đã nói rõ ràng với bà mẫu rồi.
Chỗ này của ngươi là cửa hàng đồ cưới của ta, họ sẽ không nghi ngờ gì đâu.”
“Thế thì càng tốt.”
Trong khoảng thời gian sau này, thi thoảng Bùi Mộc Hành sẽ hồi phủ, phu thê bọn họ hoặc là đứng dưới hành lang trò chuyện mấy câu ngắn gọn, hoặc là cùng nhau dùng bữa ở Cẩm Hòa đường.
Từ Vân Tê được Vương phi yêu cầu giúp đỡ Tạ thị, Bùi Mộc Hành âm thầm bày cục cho vụ án Thông châu.
Bùi Mộc Hành không nhắc đến chuyện dược cao, Từ Vân Tê cũng không làm thêm, từ đầu đến cuối hai người đều không đâm thủng cửa sổ giấy.
Mãi đến hai ngày trước trừ tịch, sổ gấp của Thập Nhị Vương Bùi Tuần được bí mật đưa đến Phụng Thiên điện.
Chuyện này vốn được giấu rất kín, tiếc rằng chiều tối hôm nay lại truyền đến tin Bùi Tuần bị kẻ gian gây thương tích ở Thông châu, cuối cùng vụ án Trần Minh Sơn đánh tráo lương thực vẫn không thể che giấu, bị vạch trần trước mặt mọi người.
Xưa nay Trần Minh Sơn vẫn giao thiệp chặt chẽ với Thái tử, toàn bộ mũi nhọn đều chĩa về phía Thái tử đương triều.
Dân chúng phẫn nộ, tướng sĩ xôn xao, Tần Vương mang theo dân ý ép Hoàng đế phải điều tra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Triều đình từ trên xuống dưới có thể coi là thần hồn nát thần tính, ai nấy đều câm như hến.
Lúc ấy, Thái tử nơm nớp lo sợ quỳ ngoài Phụng Thiên điện, khóc rống chảy nước mắt, bốn vị phụ thần Nội các và quan chức lục bộ cũng chờ tin tức tại Văn Chiêu điện.
Đến ngày 29 tháng chạp, một ngày trước trừ tịch, Bùi Mộc Hành nhận lệnh tiến đến Phụng Thiên điện đưa công báo các vùng.
Lúc tiến vào cung điện, đông phối điện đã xông đàn hương khắp phòng, có lẽ xông suốt đêm nên mùi hơi gay mũi.
Bùi Mộc Hành tiến vào trong điện, mắt nhìn thẳng phía trước, cung kính dâng công báo lên bàn trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế khoác một chiếc áo khoác màu xanh đen, tựa vào gối minh hoàng nhắm mắt dưỡng thần, Chưởng ấn Ty lễ giám Lưu Hi Văn đứng bên cạnh bóp vai cho ông ta.
Hoàng đế chống tay lên trán, mặc cho Bùi Mộc Hành đứng đó một lát, mới mở mắt nhìn hắn: “Hành Nhi đến rồi…”
Ông ta chậm rãi đẩy tay Lưu Hi Văn ra, ngồi thẳng người dậy, đưa mắt nhìn công báo mà Bùi Mộc Hành vừa nộp lên, lại chuyển sang hộp được sơn son thếp vàng bên cạnh, lạnh nhạt chỉ vào nó: “Hành Nhi, con có biết trong lá thư này viết gì không?”
Bùi Mộc Hành cúi đầu, trả lời thản nhiên: “Tôn nhi không biết.”
“Vậy thì con mở ra đọc cho trẫm nghe thử xem…”
Bùi Mộc Hành ngẩng đầu lên thật mạnh, thấy Hoàng đế cụp mi mắt chứ không nhìn mình, bèn đưa mắt nhìn Lưu Hi Văn.
Lưu Hi Văn lập tức giả chết, cụp mắt nhìn xuống mũi chân, giả vờ như không liên quan đến mình.
Bùi Mộc Hành lộ vẻ ngượng nghịu: “Hoàng tổ phụ…”
Hoàng đế lại lần nữa giơ tay lên.