Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Tuyết rơi vù vù, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Chỉ có mấy người hầu trong Thanh Huy viên đang bận rộn làm công việc của mình.

Từ Vân Tê phân phó Ngân Hạnh đi chuẩn bị một bát canh an thần trước, hay còn gọi là thuốc tê.

Thứ nhất là vì nàng sợ Bùi Mộc Hành sẽ không phối hợp, thứ hai, nàng chuẩn bị cho hắn dùng ba đợt thuốc trong vòng 12 canh giờ, trong khoảng thời gian này, hắn không thể tỉnh dậy.

Chuẩn bị thuốc gây tê hoặc thuốc mê cho bệnh nhân là sở trường của Ngân Hạnh.

Sau khi đuổi mọi người rời đi, Từ Vân Tê bèn vào hiệu thuốc nhà kho nhỏ để điều chế thuốc, sau đó lập tức đi về phía hậu viện.

Từ Vân Tê lại yêu cầu hai bà tử thô sử khiêng một tấm bình phong đến đây che khuất giường, lại phá lệ châm bốn chiếc đèn cung đình, chiếu sáng tây thứ gian.

Sau đó, người không liên quan đều lui ra ngoài, Từ Vân Tê xắn tay áo lên, chuẩn bị xử lý vết thương.

Từ Vân Tê hành nghề y nhiều năm, cứu tử phù thương* đã thành bản năng, huống chi người trước mặt này là trượng phu của mình, vậy nên Từ Vân Tê không chút do dự tiếp nhận.

*Cứu tử phù thương: cứu người đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, chăm sóc người bị thương.

Bùi Mộc Hành nằm úp sấp trên giường nhỏ, vóc dáng cao gầy chiếm cứ hơn nửa chiếc giường, nửa khuôn mặt để lộ vô cùng tái nhợt, không còn một giọt máu, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng, lông mày và lông mi dày nhíu thật chặt, dường như đang chịu đựng cơn đau dữ dội.

Từ Vân Tê cắt bỏ áo ngoài của hắn trước, động tác vừa thành thạo vừa nhanh nhẹn.

Chờ đến khi nàng cắt chỉ còn lại trung y màu trắng, Ngân Hạnh mới rón rén tay chân bưng một bát canh an thần vào phòng.

Hai chủ tớ tốn chút công sức mới đút cho Bùi Mộc Hành uống bát canh này.

Có vẻ như ngửi thấy mùi lạ nên Bùi Mộc Hành sinh lòng đề phòng theo bản năng, chỉ sợ sẽ đụng chạm đến vết thương của hắn, Từ Vân Tê đành phải né tránh.

May mà chờ một lát, cả người hắn đã hoàn toàn mất hết ý thức, ngã xuống giường thật mạnh.

Từ Vân Tê vừa lau mồ hôi giúp hắn, vừa ra lệnh cho Ngân Hạnh: “Lấy ngọc cơ cao đến đây.”

Đây là phương thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của Từ Vân Tê, có thể hồi phục làn da bị thương ở mức lớn nhất, giúp vết thương nhanh chóng lành lặn.


Chốc lát sau, Ngân Hạnh bưng một chiếc lọ màu nâu rất nhỏ vào phòng.

Nhìn thoáng qua các loại thuốc mỡ mà Hoàng Duy mang đến, nàng ấy khinh thường hừ một tiếng, sau đó ôm hết đống thuốc mỡ vào lòng mang ra ngoài.

Từ Vân Tê chuẩn bị lọ thuốc xong, một tay cầm dao, một tay cẩn thận cầm áo trong dính máu của Bùi Mộc Hành, bắt đầu làm sạch vết thương giúp hắn.

Ngân Hạnh đã sớm tránh mặt ra bên ngoài, khoanh tay trước ngực tựa lưng vào cửa tây thứ gian, người khác tò mò nhìn sang bên này, nàng ấy lập tức trừng mắt đáp lại khiến họ xấu hổ dời mắt.

Điểm khó nhất của loại vết thương này không phải là bôi thuốc, mà là làm sạch vết thương.

Da thịt có thể hồi phục ở mức lớn nhất hay không đều dựa vào việc vết thương có được xử lý một cách chỉn chu hay không.

Trước kia Từ Vân Tê đi theo ngoại tổ phụ khám bệnh, đã quen với đủ loại vết thương, có người bị rắn độc cắn, có người bị dầu nóng làm bỏng, càng có người bị thương vì đao kiếm, vô số loại vết thương, loại nào nàng cũng có thể xử lý ổn thỏa.

Nhìn vết thương máu me đầm đìa của Bùi Mộc Hành, vẻ mặt Từ Vân Tê không chút dao động, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, chuyên chú tỉ mỉ, không chút sơ sài.

Tốn khoảng hơn một canh giờ, Từ Vân Tê đã cắt bỏ sạch sẽ phần da thịt bị phân hủy cho trượng phu.

Nàng rắc một lớp ngọc cơ thủy lạnh lẽo lên vết thương trước, loại dược thủy này không màu không mùi, sẽ nhanh chóng thẩm thấu vào da, máu thịt đỏ rực ban đầu cứ như được trấn an, dần dần không còn ghê người như trước.

Chờ đến khi lớp dược thủy này khô hẳn, nàng lại dùng tăm bông tự chế bôi một lớp thuốc mỡ không màu dạng keo lên vết thương.

Sau khi xử lý ổn thỏa đã là đêm khuya.

Để đề phòng Bùi Mộc Hành sẽ sốt cao lúc nửa đêm, đêm nay Từ Vân Tê ngủ trên giường La Hán trong tây thứ gian, may mà cả đêm vẫn yên ổn.

Đến giờ tỵ hôm sau, Từ Vân Tê tiếp tục kiểm tra vết thương của hắn, vết thương khép lại rất nhanh, đã không còn màu đỏ rõ rệt như hôm qua.

Từ Vân Tê lại gọi Ngân Hạnh bưng nước vào phòng, tự tay lau thân thể cho Bùi Mộc Hành, giúp hắn thay một bộ xiêm y sạch sẽ, cuối cùng bôi một lớp sinh cơ cao, đắp một tấm chăn mỏng lên người hắn rồi bỏ mặc hắn trên giường.

Đầu giờ thân buổi chiều, phu thê Hi Vương không thể kiềm chế được nữa, vội vàng chạy đến Thanh Huy viên.

Từ Vân Tê cung kính đón hai người vào phòng, lại gọi Trần ma ma dâng trà.

Hi Vương phi làm gì còn tâm trạng uống trà, vội vã đi vào phòng trong, vòng qua bình phong sáu mặt điêu khắc chim và hoa, đã thấy nhi tử nằm ngủ trên giường với vẻ mặt dịu đi, vẻ sắc bén không còn sót lại trên khuôn mặt tuấn tú không tì vết ấy, hắn đang chìm vào giấc ngủ say không phát ra một tiếng động.


Nhi tử lớn đến chừng này tuổi mà chưa bao giờ chịu nỗi khổ cỡ này, Hi Vương phi nước mắt tuôn trào, che miệng rón rén lui ra ngoài.

Mặc dù hơi bất mãn vì hôm qua Từ Vân Tê lộng quyền, song đối mặt với nhi tức phụ đã chăm sóc nhi tử suốt một đêm, Hi Vương phi cũng bày ra vẻ mặt hiền hòa hiếm hoi.

Bà ấy cầm khăn thêu lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Đêm qua vất vả cho ngươi.”

“Đây là điều con nên làm.” Từ Vân Tê vẫn giữ nụ cười trên môi.

Hi Vương phi nhìn thoáng qua vẻ mặt nhàn nhạt hờ hững của con dâu, lúc trước bà ấy ghẻ lạnh nàng cũng thế, bây giờ nàng vẫn vậy, có thể coi là không bận tâm hơn thua, bà ấy không khỏi coi trọng nàng hơn.

Tranh thủ lúc mẹ chồng nàng dâu trò chuyện, Hi Vương chuồn vào phòng.

Ngoài phòng, Hách ma ma đỡ Hi Vương phi ngồi xuống, Hi Vương phi lau nước mắt trên khóe mắt, nhân tiện hỏi: “Thuốc mỡ mà đêm qua ta đưa đến, ngươi có dùng không? Đó là thuốc của Chưởng viện Thái y viện Phạm Thái y, ở Kinh thành này ngàn vàng khó cầu.”

Từ Vân Tê cười trả lời: “Con dùng rồi, quả thực rất tốt.”

Hiển nhiên Hi Vương phi không tin tưởng nàng, nếu giải thích với bà ấy thì sẽ chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.

Ngân Hạnh đứng bên cạnh trợn mắt nhìn trời.

Quả nhiên nghe câu này, Hi Vương phi lập tức yên lòng.

Đêm qua bà ấy mất ngủ cả đêm, bây giờ thấy nhi tử đã chuyển biến tốt hơn, bèn đè trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong phòng, Hi Vương bưng đệm gấm ngồi trước giường của Bùi Mộc Hành.

Lát sau, trong quang sắc mơ hồ, Bùi Mộc Hành mở mắt ra, còn chưa kịp thấy rõ mình đang tại nơi nào thì đã đối diện với vẻ mặt giận dữ của phụ thân.

Hi Vương khẽ quát hắn một câu: “Con quá càn rỡ, dám đề đạt chuyện phế lập Trữ quân!”

Bùi Mộc Hành nằm úp sấp lâu quá nên xương cổ hơi mỏi nhừ.

Hắn nâng tay lên xoa bóp cổ, gương mặt tuấn tú được ánh đèn vàng mờ chiếu rọi sáng trong như ngọc, đôi mắt khép hờ, giọng hơi khàn khàn: “Phụ thân, sổ gấp của thập nhị thúc đã được nộp lên hơn hai ngày, trong lòng bệ hạ sáng như gương, nếu ngài ấy thật sự định phế truất Thái tử thì cuốn sổ ấy đã được giao cho tam ty từ lâu rồi.

Ngài ấy vẫn giữ lại sổ chứ không xử lý ngay chính là vì đang chờ người cho mình cơ hội làm như vậy, nhi tử chẳng qua chỉ thuận theo thánh tâm, phân ưu giúp bệ hạ mà thôi.”


Hi Vương hừ nhẹ: “Dù là vậy, con cũng không cần phải chịu trận đòn này chỉ để lấy lòng Hoàng đế!”

“Con làm vậy tất nhiên là có mục đích của con.” Bùi Mộc Hành ngước mắt nhìn ông ấy, ánh mắt sắc bén: “Người hãy nghĩ lại mà xem, con khuyên bệ hạ hãy áp chế chuyện phế Trữ, Tần Vương sẽ làm thế nào? Chắc chắn trong lòng Tần Vương sẽ vô cùng giận dữ, điều mà con muốn chính là chọc giận Tần Vương.

Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là có thể tận mắt chứng kiến Thái tử bị phế truất, chắc chắn lúc này Tần Vương sẽ nghĩ mọi cách để bịa đặt bằng chứng phạm tội hòng dồn Thái tử vào chỗ chết.

Đến lúc đó, con sẽ một mũi tên bắn trúng hai đích.”

Hoàng đế là một vị minh quân nắm giữ quyền lực tối cao, có thể dễ dàng chấp nhận Tần Vương kiềm chế Thái tử nhưng sẽ không muốn thấy Tần Vương tự ý đụng chạm vào chuyện phế lập.

Ngày Tần Vương kéo Thái tử rơi ngựa, chỉ sợ cũng cách ngày mà ông ta gặp nạn không xa.

Hi Vương nhìn dáng vẻ bày mưu nghĩ kế của nhi tử bằng ánh mắt sâu thẳm, bỗng thở dài thườn thượt.

“Con ấy à, vẫn không chịu nghe khuyên bảo.”

Bùi Mộc Hành hờ hững: “Phụ vương từng Nam chinh Bắc chiến nhiều lần, mở rộng nửa giang sơn cho Hoàng tổ phụ, chẳng lẽ người cam tâm sao?”

Hoàng đế không thích Hi Vương là sự thật nhưng Hoàng tử am hiểu dẫn binh đánh trận trong triều cũng chỉ có một mình Hi Vương.

Mấy chục năm qua, khúc xương khó gặm nhất đều do Hi Vương đánh bại.

Hi Vương chép miệng một cái, không trả lời câu này mà chỉ nói: “Con bắn một mũi tên trúng hai đích hồi nào? Ta thấy con bắn một mũi tên trúng ba đích thì có.

Tuy rằng hôm qua bệ hạ đánh con nhưng nói không chừng trong lòng yêu thương con, sau này chờ con khỏi hắn, chỉ sợ sẽ có ý chỉ ban xuống.”

Nghĩ đến chuyện nhi tử còn trẻ mà đã lăn lộn trong quan trường lâu ngày, Hi Vương không khỏi chua xót: “Gần vua như gần cọp, thật khó cho con.” Dứt lời, ông ấy ôn hòa hỏi: “Còn đau không?”

Lúc này Bùi Mộc Hành mới chợt nhớ mình đang bị thương, chỉ có điều hôm nay chỗ bị thương chỉ cảm thấy mát lạnh, không thấy đau đớn, bèn lắc đầu: “Con không thấy đau.”

Hi Vương nở nụ cười đầy ẩn ý, đứng dậy nói: “Được rồi, vậy thì con tiếp tục dưỡng thương đi.”

Hi Vương dẫn Hi Vương phi rời đi, Từ Vân Tê đưa hai người đến cửa viện.

Tranh thủ lúc này, Hoàng Duy bưng mấy cuốn sách mà Bùi Mộc Hành hay đọc chuồn vào Thanh Huy viên, vòng qua bình phong bước vào tây thứ gian, đã thấy chủ tử nhà mình mờ mịt nhìn chung quanh.

“Tại sao ta lại ở đây?” Bùi Mộc Hành nhổm người dậy, cau mày hỏi Hoàng Duy.

Hiển nhiên đây là tây thứ gian của Thanh Huy viên.

Hoàng Duy không bất ngờ vì phản ứng của hắn, tranh thủ tiến lên thay hắn kéo tấm chăn mỏng trượt xuống, đoạn giải thích: “Đây là ý của thiếu phu nhân.”


Bùi Mộc Hành sững sờ tại chỗ.

Hoàng Duy vội vàng minh oan cho mình: “Hôm qua thiếu phu nhân thậm chí không nể mặt Vương gia, khăng khăng yêu cầu người hầu đưa ngài đến nơi này.”

Bùi Mộc Hành nhìn chằm chằm vào hắn ta, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng có lẽ không thể nhịn được nữa, hắn trầm giọng hỏi: “Cũng là phu nhân bôi thuốc?”

Thấy ánh mắt tối tăm nặng nề của hắn, Hoàng Duy sợ đến nỗi quỳ mọp xuống đất, nơm nớp giải thích: “Ngài đừng trách lão nô, thiếu phu nhân là chủ tử, nàng ấy muốn hầu hạ ngài bôi thuốc, không ai có thể ngăn cản…”

Bùi Mộc Hành nhắm mắt lại, một tay chống trán, khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối, không nói một lời.

Hoàng Duy không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, đành phải quỳ ở đó không dám nhúc nhích, chờ mãi mà không thấy cơn giận như trong dự đoán.

Lúc đầu, Bùi Mộc Hành thật sự tức giận.

Hắn không thích nữ nhân đụng vào mình, chỉ có điều ngẫm lại, người nọ là thê tử của hắn, ngày thường Từ Vân Tê vẫn giữ khuôn phép không sai một bước, thời khắc mấu chốt lại thể hiện trách nhiệm của thê tử, chăm sóc trượng phu bị thương, chẳng lẽ hắn lại trách nàng? Tuy rằng ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ và lúng túng nhưng không lâu sau, Bùi Mộc Hành không để tâm đến chuyện này nữa.

Hắn tự nhủ rằng, đây là nghĩa vụ phu thê, không thể chỉ trích nàng.

Thấy sắc mặt của chủ tử lại biến thành lạnh nhạt hờ hững, Hoàng Duy không khỏi bội phục lòng dạ của hắn.

Xem ra nỗi lo lắng của mình là thừa thãi.

Ngại bình phong che ánh sáng, Bùi Mộc Hành ra lệnh cho hắn ta di chuyển sang một bên, Hoàng Duy nghe lệnh.

Vừa dọn xong thì nghe thấy tiếng cười giòn giã như chuông bạc truyền đến từ hành lang, rõ ràng là Ngũ cô nương Bùi Mộc San đến đây thăm Bùi Mộc Hành, Hoàng Duy đành phải ra ngoài cửa chờ.

Lát sau, Bùi Mộc San thân mật ôm cánh tay Từ Vân Tê tiến vào phòng.

Tranh thủ khoảng thời gian trống, Bùi Mộc Hành đã tự khoác một chiếc áo choàng màu xanh biếc, nghiêng người nằm trên giường quay mặt ra ngoài, tay cầm một cuốn sách, trông vẻ mặt không khác ngày thường là bao.

Thấy dáng vẻ của huynh trưởng không giống như mới bị đánh, Bùi Mộc San kinh ngạc đến gần hắn: “Chẳng phải huynh bị đánh à? Có phải Hoàng tổ phụ không nỡ đánh huynh nên chỉ giả vờ giả vịt cho người ngoài xem không?”

Bùi Mộc Hành không kiên nhẫn nhìn muội muội, tâm trạng một lời khó nói hết.

Khóe mắt liếc thấy bóng dáng kia đang chậm rãi đến gần, hắn trả lời bằng giọng điệu thản nhiên: “Đỡ hơn đôi chút.”

Từ Vân Tê đứng cách hắn không xa không gần, âm thầm quan sát hắn một lát, thấy vẻ mặt của hắn không giận dỗi, bèn cười hỏi: “Tam gia, chàng có muốn uống trà không?”

Bùi Mộc Hành nhìn về phía nàng, gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: “Đa tạ.”

Từ Vân Tê lập tức xoay người ám chỉ Ngân Hạnh, sau đó ngồi bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận