Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành hôn đến nay, phu thê hai người mới có thể trò chuyện với nhau một cách thư thái như thế này.

Từ Vân Tê thoáng kinh ngạc, lập tức hiểu ra: “Thế thì hôm nay ta sẽ làm cho chàng một lần.”

Sắc trời hơi tối, Từ Vân Tê cầm một chiếc đèn, ánh đèn chiếu lên gương mặt của nàng, đôi mắt sáng ngời, làn da mịn màng như phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong veo.

Bùi Mộc Hành lại lắc đầu: “Hôm nay mới mùng một, nàng nghỉ ngơi đi, hôm nào rảnh rỗi hẵng làm.”

Từ Vân Tê đặt chiếc đèn xuống bàn, mỉm cười dịu dàng: “Đối với ta mà nói, hôm nào cũng như nhau.”

Bỏ lại câu này, Từ Vân Tê lập tức đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Duy tiến vào hầu hạ Bùi Mộc Hành rửa mặt đi vệ sinh.

Nhà bếp Vương phủ chuẩn bị đủ loại thức ăn tinh xảo phong phú nhưng Từ Vân Tê chỉ cho phép Bùi Mộc Hành uống cháo.

Điền bụng xong, Bùi Mộc Hành lại uống một bát thuốc, sau đó ngồi trên giường đọc sách một mình.

Không biết Từ Vân Tê cho Bùi Mộc Hành uống loại thuốc gì mà không lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi.

Đầu giờ trưa, hắn bị đánh thức bởi mùi thuốc trong phòng, mở mắt ra thì thấy thê tử mỉm cười ngồi trên đệm gấp trước mặt mình, chỉ vào một đĩa điểm tâm nóng hổi mới ra lò đặt trên bàn cao bên cạnh: “Chàng ăn thử đi.”

Ánh mắt của nàng rất dịu dàng điềm tĩnh, gò má lại ửng hồng chói mắt.

Bùi Mộc Hành súc miệng trước, sau đó ăn thử một miếng, hương vị hơi khác với lần trước.

“Nàng đổi công thức à?”

“Không thì sao được? Giờ chàng đang bị thương, không nên dùng thực phẩm có tính kích thích, vậy nên ta bỏ thêm nhiều hạt sen và sơn dược cho chàng.

Chàng tổn thương khí huyết nên ta lại đổi sang dùng sâm Tây Dương, có lẽ mùi thuốc sẽ hơi đậm.”

Bùi Mộc Hành gật đầu, hương vị vẫn ngon như trước kia, vừa mềm vừa dẻo.

“Vất vả cho nàng.”

Một đĩa năm chiếc bánh, Từ Vân Tê ăn hai cái, ba cái còn lại Bùi Mộc Hành đều ăn hết.

Bùi Mộc Hành nằm úp sấp không tiện cử động, Từ Vân Tê tự tay nhúng ướt khăn đưa cho hắn.


Nàng nghĩ hắn có tật thích sạch sẽ nên định đặt tấm khăn lên bằng kỷ để hắn tự lấy, nào ngờ Bùi Mộc Hành lại cho rằng nàng muốn đưa cho mình nên giơ tay lên nhận, tay của hai người hơi lệch hướng, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn cứ thế chạm vào lòng bàn tay của nàng, ngón cái cầm tấm khăn, thoạt nhìn như hắn đang nắm tay Từ Vân Tê.

Hai người đều ngây ra như phỗng.

Từ Vân Tê làm nghề y nhiều năm, khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt với người bệnh.

Nàng không cho rằng đây là chuyện gì to tát, chẳng qua sợ Bùi Mộc Hành sẽ không thích.

Từ Vân Tê buông tay, vẻ mặt Bùi Mộc Hành vẫn không thay đổi, nhận lấy tấm khăn rồi chậm rãi lau khóe miệng.

Từ Vân Tê cho rằng hắn sẽ tiếp tục lau tay, lại thấy Bùi Mộc Hành trả lại khăn cho nàng một cách tự nhiên.

Không biết từ bao giờ, hắn đã quen với việc Từ Vân Tê đến gần mình.

Bầu không khí bỗng trở nên mờ ám, kèm theo đó còn có mùi thuốc mãi mà không tan hết.

Bùi Mộc Hành đánh vỡ sự yên tĩnh: “Nàng biết dược lý à?”

Từ Vân Tê đưa bát đũa cho Ngân Hạnh, sau đó cũng rửa tay, ngoảnh đầu nhìn hắn: “Đúng, ta rất am hiểu dược lý.”

Bùi Mộc Hành đã hiểu.

Trong Kinh thành có không ít quý nữ thế gia nghiên cứu học tập dược lý trong khuê các.

Có người chế tác hương cao hoặc son phấn, nhưng đa phần học tập dược lý là để chế biến dược thiện hiếu kính trưởng bối.

Dược lý sâu xa khó hiểu, không phải ai cũng học được, mỗi khi có cô nương nào am hiểu thứ này đều sẽ được mọi người khen ngợi.

Bùi Mộc Hành không ngờ Từ Vân Tê lớn lên ở thôn quê cũng am hiểu thứ này.

Có thể thấy được, nàng vô cùng xuất sắc, điều đó khiến Bùi Mộc Hành bất ngờ.

Trên thực tế, ngoại trừ xuất thân không cao quý, Từ Vân Tê tính cách nhã nhặn hiền dịu, yên tĩnh ung dung, biết giữ khuôn phép, biết tiến biết lùi, là một thê tử vô cùng dễ sống chung.

Hắn đã rất hài lòng.

“Thư phòng của ta có mấy cuốn sách cổ, trong sách ghi chép không ít phương thuốc cổ xưa, hôm sau ta sẽ bảo Hoàng Duy đưa đến cho nàng.”

Từ Vân Tê hơi kinh ngạc: “Chàng ủng hộ ta ư?”

“Đó là tất nhiên.” Bùi Mộc Hành gật đầu, đôi mắt lạnh nhạt cũng hiện lên vẻ ôn hòa.


Từ Vân Tê đan mười ngón tay vào nhau đặt lên đầu gối, mỉm cười ngại ngùng.

Lát sau, Hi Vương phi sai người đến đây gọi Từ Vân Tê để nàng đi theo người của Vương phủ cùng nhau vào cung chúc tết Hoàng đế.

Từ Vân Tê để Ngân Hạnh ở lại chăm sóc Bùi Mộc Hành, còn mình thay một bộ cung trang đỏ thẫm rồi rời đi.

Sắc trời sáng dần, ánh nắng mong manh xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, hai bên đường phố vẫn chồng chất tuyết đọng thật dày.

Sáng sớm có Vũ Hầu Vệ phụ trách tuần tra, dọn dẹp một con đường để xe ngựa qua lại.

Từ Vân Tê và Bùi Mộc San ngồi chung xe ngựa.

Trong xe, Bùi Mộc San hào hứng nói cho Từ Vân Tê nghe đạo lý đối nhân xử thế của tôn thất.

“Lát nữa chúng ta sẽ đến Khôn Ninh cung trước để thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đừng xem Hoàng hậu nương nương chính vị Trung cung, ngày thường bà ấy rất ít khi nhúng tay vào việc khác, cung vụ đều giao cho Yến Quý phi nương nương quản lý, hơn nữa còn có Thái tử phi ở bên cạnh phụ một tay.”

“Thái tử phi ấy à, xuất thân tướng môn nhưng tính cách lại rất ôn hòa, mẫu thân của ta luôn mắt cao hơn đỉnh, thế mà lúc nào cũng bội phục Thái tử phi.”

“Nhắc đến Thái tử phi thì không thể không nhắc đến Tần Vương phi nương nương…” Bùi Mộc San ghé lại gần nàng với vẻ mặt thần bí, hạ giọng xuống: “Ta kể cho tẩu nghe, bà ta chính là kẻ thù không đội trời chung của mẫu thân ta.”

Từ Vân Tê chớp mắt, hỏi: “Tại sao lại thế?”

Bùi Mộc San thở dài một hơi, sau đó giải thích: “Tần Vương phi và mẫu thân của ta cùng vào cửa chung một ngày.

Tẩu cũng biết nghi thức thành thân của tôn thất rồi đấy, Vương gia không cần đích thân đón dâu, hơn nữa Tần Vương chê Tần Vương phi không đủ xinh đẹp, thế nên lúc thành thân, ông ta cứ tỏ vẻ không mấy hứng thú…”

Từ Vân Tê nhớ lại ngày đại hôn của mình, người đến rước dâu là Lễ bộ Thị lang, không phải Bùi Mộc Hành.

“Nhưng mà, mẫu thân của ta lại là người mà phụ thân ta mong chờ bao lâu nay, lúc thành hôn chẳng những phô trương lớn mà cha ta còn đích thân cưỡng ngựa rước dâu.

So sánh hai bên, Tần Vương phi thua trận, kể từ ngày đó, bà ta suốt ngày đối chọi gay gắt với mẫu thân của ta.

Tẩu cũng biết rồi đấy, mẫu thân của ta chưa bao giờ chịu thua người khác…”

“Chao ôi, lát nữa sẽ có trò hay để xem…”

Từ Vân Tê ôm lò sưởi tay, vừa nghe vừa cười chứ không phát biểu ý kiến.

Phủ Hi Vương cách Hoàng thành rất gần, chỉ một khắc sau đã đến Đông Hoa môn.


Từ Đông Hoa môn đến Khôn Ninh cung phải đi khoảng hai khắc, niệm tình trời lạnh tuyết rơi, đã có cung nhân chuẩn bị kiệu nhỏ để Vương phi sử dụng.

Hi Vương đã dẫn Bùi Mộc Tương và Bùi Mộc Cảnh đến Phụng Thiên điện từ sáng sớm, Hi Vương phi bèn dẫn ba nhi tức và hai nhi nữ đến Khôn Ninh cung trước.

Ruỉ rui thế nào mà lại bắt gặp Tần Vương phi trong Đông Hoa môn.

Tần Vương phi và Hi Vương phi trạc tuổi nhau, bà ta mặc một chiếc áo bối tử dày màu xanh lam thêu hoa, khoác thêm một chiếc áo choàng màu đồng thêu hoa lan, đứng bên cạnh cung đạo, lẳng lặng chờ Hi Vương phi đến đây.

Vóc dáng của bà ta rất cao, nhan sắc chỉ có thể gọi là bình thường, so với Hi Vương phi ngày xưa xinh đẹp như hoa, cho dù được đám nhi tức phụ vây quanh cũng không chút thua kém, Tần Vương phi trông như người lớn tuổi hơn.

Hi Vương phi đã nhìn thấy bà ta từ lâu, mặc cho Tạ thị đỡ mình chậm rãi tiến đến gần bà ta, cầm khăn thêu cười hỏi: “Xin thỉnh an tẩu tẩu.

Sao vành mắt của tẩu tẩu đen sì vậy? Chẳng lẽ tẩu ngủ không ngon giấc?”

Nét mặt Tần Vương phi lạnh lùng.

Đương nhiên bà ta sẽ không nói cho Hi Vương phi biết, Thái tử bị Hoàng đế quở trách nặng nề nhưng lại trừng phạt nhẹ tênh, tâm trạng của Tần Vương không vui nên đêm qua nổi trận lôi đình trong phủ, ngay cả bà ta cũng bị trách mắng một trận.

“Chẳng qua là đón giao thừa nên ngủ trễ một chút.” Sau đó, ánh mắt bà ta bâng quơ lướt về phía sau lưng Hi Vương phi, dừng lại trên người Từ Vân Tê, quan sát nàng thật kỹ, đoạn cười nói: “Đây là tức phụ của Hành ca nhi à? Quả thực xinh đẹp hơn người, không thua kém ngươi năm xưa.”

Nghe vậy, Hi Vương phi không khỏi bực bội trong lòng.

Tần Vương phi nói một câu “ngươi năm xưa”, thứ nhất là muốn nói với Hi Vương phi rằng, bà ấy già rồi, không còn dung nhan ngày xưa nữa.

Thứ hai cũng là cố tình đâm vào nỗi đau của Hi Vương phi.

Xuất thân của Hi Vương phi cao quý cỡ nào? Tổ tiên là hậu duệ của Lan Lăng Tiêu thị, phụ thân là một trong mười tám vị danh thần Ngân Tước đài, huynh trưởng nhậm chức Tổng đốc Tứ Xuyên, được coi là Quân hầu một vùng.

Từ nhỏ bà ấy đã sống trong nhung lụa, cả đời chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của người khác.

Còn Từ Vân Tê thì sao? Nữ nhi của quan ngũ phẩm nhỏ bé lớn lên nơi hương dã, không tên không họ.

Tần Vương phi so sánh mẹ chồng nàng dâu với nhau, mục đích là để chọc giận Hi Vương phi.

Đều là cáo già với nhau, ai sợ ai? Cho dù trong lòng Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê nhưng cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài: “Tẩu tẩu quá khen.

Mấy đứa nhi tức phụ nhà ta không bàn đến chuyện khác, đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, đi đến đâu cũng sẽ không bị người ta cười nhạo là trông giống nam nhân.

Tất nhiên, tướng mạo chỉ là thứ yếu, quan trọng là phu thê hòa thuận hạnh phúc, thế thì việc gì phải lo âu nữa.”

Sắc mặt Tần Vương phi thoáng chốc sa sầm.

Tần Vương không ưng Tần Vương phi, sau khi bà ta sinh hạ đích trưởng tử, Tần Vương chỉ ngủ trong phòng thiếp thất.

Đến nay dưới gối Tần Vương phi chỉ có một đích tử, Vương phủ lại nhiều thứ tử đến nỗi đếm không xuể.

Cuộc sống hiện giờ của Tần Vương phi cũng không thoải mái, chẳng qua bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười vẫy gọi Từ Vân Tê: “Vân Tê, lại đây.”


Ngay cả khuê danh của Từ Vân Tê cũng hỏi thăm được.

Ánh mắt Từ Vân Tê hiện lên vẻ kinh ngạc, tiến lên hành lễ: “Xin thỉnh an Tần Vương phi nương nương.”

Tần Vương phi làm lơ ánh mắt nổi giận của Hi Vương phi, tháo một chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, đưa cho Từ Vân Tê: “Lần đầu gặp mặt, ta thấy ngươi quen thuộc, rất hợp nhãn duyên của ta.

Nào, vòng tay này là chút lòng thành của ta, ngươi đeo trên tay cho vui.”

Chiêu này của Tần Vương phi không thể nói là không tàn nhẫn.

Chiếc vòng trên tay bà ta sắc màu xanh biếc, chất ngọc rất tốt, vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.

Chắc chắn Từ Vân Tê không được lòng Hi Vương phi, vừa hay bà ta có thể mượn sức Từ Vân Tê để vả mặt Hi Vương phi.

Thật đúng là Vương phi đánh nhau, đám nhi tức như các nàng gặp nạn.

Mặt ngoài Từ Vân Tê không biểu hiện cảm xúc, trong lòng lại dở khóc dở cười.

Bên nào nặng, bên nào nhẹ, nàng vẫn biết rõ ràng, nàng không có khả năng giúp người ngoài chọc giận bà mẫu của mình, cho dù nàng và Hi Vương phi không hòa thuận với nhau.

Nàng mỉm cười hiền lành: “Lẽ ra vãn bối không nên chối từ ý tốt của người, tuy nhiên vòng tay của người quá quý trọng, vãn bối không thể nhận được, chi bằng người đổi sang cái bên cạnh đi, vãn bối nhận thứ này, trong lòng cũng thoải mái hơn.”

Tần Vương phi muốn tặng mình thứ gì, Từ Vân Tê không từ chối được nhưng nàng cần biết bày tỏ thái độ của mình để Hi Vương phi thấy.

Thấy con dâu thức thời, không rơi vào bẫy của Tần Vương phi, trong lòng Hi Vương phi nhất thời thoải mái.

Chỉ có điều ánh mắt của bà ấy xoay vòng, bỗng uyển chuyển tiến lên, sẵng giọng quát Từ Vân Tê: “Đồ ngốc, trưởng giả ban thưởng sao dám từ chối? Còn không mau nhận lấy.”

Bà ấy phải khiến Tần Vương phi mất cả chì lẫn chài.

Nét mặt Tần Vương phi cứng ngắc, chẳng qua lời đã nói ra thì làm gì có chuyện rút lại được? Đành phải kiên trì đưa vòng tay phỉ thúy cho Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê nhận vòng tay, bất đắc dĩ thở dài.

Hai chị em dâu giao phong một lần trước Đông Hoa môn, sau đó mới lần lượt lên kiệu.

Hai vị Vương phi có thể ngồi kiệu, còn đám vãn bối lại không được.

Từ Vân Tê hành tẩu giang hồ từ bé, đi bộ một đoạn đường chỉ là chuyện nhỏ, suốt chặng đường bước chân của nàng vẫn nhẹ nhàng ung dung, không đỏ mặt cũng không hụt hơi.

Nhưng đám Hoàng tôn tức kia lại chịu không nổi, ai nấy đều thở hổn hển, cuối cùng Từ Vân Tê còn đỡ Bùi Mộc San một phen.

Chờ mọi người đến Khôn Ninh cung lại nghe nói Hoàng hậu cảm thấy hơi lạnh, vừa ngủ trưa dậy, mọi người hãy chờ một lát.

Nhóm người Từ Vân Tê bèn vào trắc điện.

Lúc các nàng tiến vào, Thái tử phi và mấy vị Vương phi khác đều có mặt ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận